Dù gì đi nữa, những ngôi sao đều rất cô đơn, nhiều lúc phải vào tận rừng sâu để quay phim tận mấy tháng, không có cơ hội tiếp xúc người khác phái.
Nam và nữ đều vì đều là động vật có tình cảm, khó tránh khỏi ham muốn và bản thân. Một người có tình, một người có nhu cầu, khó mà kiềm chế được.
Nhưng mà, sau đó Dương Mị đã đoạn tuyệt với Lý Cửu Hiền.
Cô ấy đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, muốn nhân lúc còn trẻ cống hiến nhiều chút.
Huống hồ, Lý Cửu Hiền nhỏ hơn cô ấy hai tuổi, tình yêu chị em, đừng nói người hâm mộ, ngay cả cô ấy cũng khó chấp nhận, cuối cùng vẫn cứ do dự.
Chỉ là, gần đây Dương Mị và Lý Cửu Hiền có hợp tác trong một bộ phim, cậu vẫn không thể buông bỏ cô ấy, vậy nên ra sức theo đuổi.
Tình trong như đã mặt ngoài còn e, cậu và cô ấy lén lút một thời gian, giấu tịt truyền thông và mọi người trong công ty.
Vì vậy, lúc Vân Thi Thi hỏi câu đó, cô ấy cực kỳ kinh ngạc.
Cô lại cười thần bí: “Nhìn là biết.”
“Nhìn là biết sao?”
“Tất nhiên.”
Lúc Lý Cửu Hiền nhìn cô ấy, tình cảm nồng nàn trong mắt không cách nào che giấu được.
Thường thì khi đi hết thảm đỏ, lúc bước vào hội trường không cần dắt tay nữa, vậy mà cho đến lúc ngồi xuống hộ vẫn không buông nhau, hôm nay Dương Mị mặc chiếc váy hơi vướng víu nên cậu cứ nhìn trước nhìn sau sợ cô ấy ngã.
Sự chu đáo tinh tế như vậy, chỉ xảy ra giữa tình nhân.
Dương Mị kinh ngạc vì cô có thể nhìn ra những chi tiết nhỏ này.
Bên cạnh, Lý Cửu Hiền gật đầu xin phép cô và anh, sau đó nói với cô ấy: “Bên kia có mấy đạo diễn và nhà sản xuất, anh đi chào hỏi họ rồi quay lại ngay.”
“Vâng.”
Cậu rời đi, lúc này mặt Dương Mị thoáng hiện lên vẻ buồn bã.
Vân Thi Thi thấy vậy có hơi bất ngờ, hỏi: “Sao vậy?”
“Tôi có hơi do dự.”
“Cô do dự chuyện gì?”
Cô ấy quay lại nhìn cô, nói thật lòng mình: “Thi Thi, có biết tại sao tôi ngưỡng mộ cô không? Bởi vì cô có một tình yêu làm người khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Tôi cũng rất ao ước, nhưng mà... tôi có hơi mất lòng tin vào tình yêu, không dám va chạm, sợ lòng người thâm sâu khiến bản thân tổn thương. Đoạn tình cảm của tôi và A Triết vẫn còn sự đắn đo bởi vì chuyện này, anh ấy có phải người tôi đang đợi hay không cũng chẳng biết được, anh ấy có phải người bầu bạn với tôi cả đời không đây!”
Dừng một chút, Dương Mị nói tiếp: “Thi Thi, cô biết đó, tôi quá mẫn cảm. Luôn không có cảm giác an toàn! Vừa muốn yêu, vừa sợ bị tổn thương! A Triết luôn muốn công khai tình cảm của chúng tôi với truyền thông nhưng tôi không dám, sợ một khi tất cả mọi người biết được rồi, đoạn tình cảm này sẽ bị những lời phỉ nhổ giết chết mất! Mặc dù, tôi rất muốn nắm chặt tay anh ấy đối mặt với ống kính nhưng lại sợ đám fan hâm mộ biết được, sẽ bị chỉ trích.”
Vân Thi Thi nói: “Bọn họ chỉ trích là vì họ đố kỵ, cô có được hạnh phúc mỹ mãn mà họ vĩnh viễn không có được. Họ chú ý đến cô như vậy là bởi vì cô ưu tú.”
Dương Mị ngây người.
“Chịu được những lời chỉ trích mới xứng đáng nhận được những lời ca tụng. Huống hồ, nếu cô và cậu ấy thật sự là một đôi, sao lại bị ảnh hưởng bởi những thứ đó?”
“Tôi lo lắng, khi công khai tình yêu lượng fan hâm mộ của anh ấy sẽ giảm.” Dương Mị buồn bã nói.