Tên áo đen không thèm đoái hoài đến cô, chúng đóng cửa xe thật mạnh, khiến tay cô bị kẹp phải, vô cùng đau đớn.
Mộc Tịch gào lên một tiếng thảm thương!
Tên còn lại đi đến trước mặt cô, đá thêm một phát lên ngực. Mộc Tịch chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, bay từ bên này đến bên kia, cuối cùng đầu cô bị va phải một bức tường gạch lớn!
Một màu đen bỗng bao trùm trước mắt cô.
Cả người cô mềm nhũn, ngã xuống, mi mắt nhắm nghiền.
Cửa ô tô đóng lại, Vân Thi Thi đang lo lắng nhìn qua cửa kính xe, thấy Mộc Tịch đã ngã quỵ dưới đất liền lớn tiếng la lên một câu gì đó.
Nhưng xe đã được cách âm, Mộc Tịch chẳng thể nghe được gì cả.
Mộc Tịch cổ hết sức mở mắt, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chiếc ô tô màu đen đang xa dần tầm mắt.
“Thi Thi…”
…
Hữu Hữu ngồi trong phòng làm việc, vô cùng lo lắng.
Kể từ lúc Vân Thi Thi rời khỏi, không hiểu sao cậu cứ lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, dường như linh tính được có chuyện chẳng lành.
Đây có lẽ là mẹ con tình thâm, tâm linh tương thông.
Vả lại, cậu cứ cảm thấy hôm nay biểu hiện của Mộc Tịch rất đáng ngờ.
Nét mặt lơ đãng, ánh mắt giấu diếm, biểu hiện như thể có tật giật mình. Trong lúc vô tình, cậu đã để ý thấy nét mặt của Mộc Tịch khi nhìn Vân Thi Thi, ánh mắt như thể không nhẫn tâm, như thể có lỗi, như tràn đầy sự áy náy, thật sự rất đáng nghi.
Chuyện cậu phái Lý Hàn Lâm đi điều tra buổi tiệc từ thiện đến nay vẫn còn chưa có kết quả.
Không chờ được nữa, Hữu Hữu quyết định gọi điện đi giục.
Đầu dây bên kia, Lý Hàn Lâm nhanh chóng thông báo kết quả điều tra.
“Chú điều tra hết khắp nơi, không hề nghe nói trong thành phố có buổi tiệc từ thiện nào diễn ra hôm nay cả.”
Hữu Hữu nghe vậy, đứng bật dậy, mắt trợn to.
“Cái gì?”
“Hữu Hữu, tiệc từ thiện mà cháu đề cập vốn dĩ không hề có thật. Sao vậy? Cháu điều tra chuyện này với mục đích gì?”
“Mẹ cháu nói…”
Hữu Hữu bỗng thấy cổ họng khô rát: “Mẹ nói tối nay đi tham gia một buổi tiệc từ thiện.”
“Không thể nào.”
Lý Hàn Lâm nói: “Làm gì có buổi tiệc nào, sao có thể chứ?”
“Chết…”
Hữu Hữu chợt linh tính được chuyện gì đó, vừa định gác máy liền ngừng lại, dặn dò: “Mộc Tịch! Hàn Lâm, chú điều tra giúp cháu người này, và những IP liên lạc với cô ta gần đây là những ai!”
“Được, chú hiểu rồi.” Cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Hữu Hữu, Lý Hàn Lâm không hỏi thêm nữa, lập tức làm ngay.
Hữu Hữu xông khỏi nhà, một mạch chạy theo hướng mà lúc này Vân Thi Thi rời khỏi nhà. Đến giao lộ, cậu bước chậm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh một bức bản đồ.
Một đường hướng thẳng đến trung tâm thành phố, đường còn lại thông đến khu phía Nam hẻo lánh.
Cậu lập tức chạy dọc theo con đường thứ hai. Không rõ cậu đã chạy bao xa, chỉ biết rằng đến khi thấy thấy phía trước có một người đang nằm quỵ dưới đất thì cậu liền run cả người, vội đến xem. Nào ngờ, người đó là Mộc Tịch đang hôn mê bất tỉnh.
“Mộc Tịch!”
Hữu Hữu bước chậm về phía Mộc Tịch, từ nãy đến giờ vận động quá nhiều khiến cậu đuối sức, tim đập nhanh, đầu óc cũng hơi choáng váng!
Cậu nhíu mày, tay đặt trên ngực, ngồi xổm bên cạnh Mộc Tịch đang bất tỉnh. Tay chân cậu vẫn còn đang run vì mệt.
Cậu nhịn không được, giơ tay vỗ nhẹ vài cái vào mặt của Mộc Tịch: “Tỉnh dậy!”
Đợi mãi mà Mộc Tịch không hề có phản ứng.
Hữu Hữu liền đẩy nhẹ người cô: “Mau tỉnh dậy!”