Những người phụ nữ sau khi làm xong việc họ liền rời đi.
Căn phòng xa hoa to như vậy trong chốc lát chỉ còn lại mình cô.
Vân Thi Thi tự đặt mình vào trạng thái dày vò, cô tựa đầu vào chiếc giường lạnh băng, cô rất muốn giữ bình tĩnh nhưng hay tha cho cô đi, ngay tại cái nơi lạnh như băng và xa lạ này cũng không biết chừng là thời khắc cuối cùng trong cuộc đời cô.
Không biết trải qua bao nhiêu thời gian ngoài cửa phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân này ngưng ở ngoài cửa phòng, giây tiếp theo có người đẩy cửa vào.
Cô nhìn thấy hai người đang ông mặc đồ đen đang lần lượt tiến vào, người đàn ông cuối cùng đi mái tóc ông ta được vuốt ngược ra phía sau, nhìn tuổi ông ta có lẽ tầm hơn 50 tuổi, trên mặt phủ đầy nếp nhăn, còn có một đường dao rạch dữ tợn kéo dài hết nửa khuôn mặt của ông ta.
Ngũ quan sâu sắc nhìn là biết không phải người Châu Á.
Ông ta mang kính râm, giữa hai ngón tay kẹp một điều xì gà nhìn rất hung dữ, vừa nhìn đã biết là một nhân vật thâm độc.
Tâm sinh tướng.
Cô cực kì tin tưởng câu nói này, có một số người ác vừa nhìn thấy mặt liền biết là người không từ chuyện ác nào là không làm.
Giống như người đàn ông này, một đôi lông mày rậm và lộn xộn, khóe miệng xệ xuống làm cho người khác cảm giác khó có thể tiếp cận.
Đám thuộc hạ của ông ta có vẻ rất kính sợ ông ta, vẫn luôn vâng lời không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta.
Vân Thi Thi nhìn về phía ông ta tim đập mạnh một hồi, việc cô bị bắt đến đây chắc chắn là ý của ông ta.
Cô đánh giá ông ta một lúc lâu thì ông ta cũng đang đánh giá cô, cách một chiếc kính râm ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu.
Mặt dù cách một lớp kính râm nhưng cũng không thể nào ngăn được ánh mắt âm trầm làm người khác sởn gai ốc của ông ta.
Vân Thi Thi bị ông ta nhìn đến mức có chút sợ hãi, môi cô không ngừng run rẩy, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Rốt cuộc ông là ai?”
Người đàn ông sâu kín phun ra một ngụm khói, ông ta híp mắt tháo kính râm xuống một đôi mắt có ánh nhìn sắc như chim ưng, hung hăng bức người.
Ông ta mở miệng một luồng khói thuốc nồng đậm thoát ra, ông ta phát ra giọng Mỹ chính gốc.
“Mẫu người như cô gái này không tệ.”
Vân Thi Thi dùng một tiếng Anh quen thuộc hỏi ông ta: “Ông là ai?”
“Ổ? Cô biết tiếng Anh?”
Người đàn ông có chút bất ngờ lập tức nâng tay lên sau đó hít sâu một ngụm xì gà, khói thuốc lượn lờ không trung, ông ta một lần nữa nhìn kĩ cô tựa như rất vừa lòng với cô.
“Cô không cần biết ta là ai!”
“Này, ông bắt tôi đến đây là có mục đích gì?”
“Ha ha, cô không cần hỏi vấn đề này.”
“Vì sao tôi không thể hỏi?”
Người đàn ông cười lạnh lùng hừ nói: “Because you are an object - Bởi vì cô là một món đồ.”
“Mà một món đồ thì không nên có suy nghĩ.”
Vân Thi Thi nghe tim mình như đập lạc đi một nhịp, càng lúc càng bối rối, không biết được rốt cục mục đích của ông ta là gì.
Món đồ?
Cô không phải là món đồ.
Vân Thi Thi vẫn còn muốn nói gì đó nhưng người đàn ông đã nhanh chóng xoay người đi ra ngoài phòng.
Cửa lần thứ hai bị đóng lại đem cô ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Vân Thi Thi ngồi yên tại chỗ trong lòng sự bối rối lại tăng lên.
Ngoài cửa sổ tiếng sóng biển lọt vào tai cô, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại trong lòng chỉ còn một hi vọng đó là nhanh chóng trốn khỏi nơi này.
***
Lúc Hữu Hữu tỉnh lại là ở trong bệnh viện.
Mộ Nhã Triết cùng Tiểu Dịch Thần ngồi bên cạnh giường nhìn thấy cậu tỉnh lại vội vàng tiến đến.
Mộ Nhã Triết nắm lấy tay cậu, cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cậu lạnh ngắt, anh cau mày lo lắng hỏi han: “Con vẫn ổn chứ?”