Hai người đàn ông một trái một phải áp giải cô đi, cô vẫn luôn giãy dụa.
Nghe Mộc Tịch nói bữa tiệc từ thiện được tổ chức trên một chiếc du thuyền.
Không lẽ cô bị đưa lên một chiếc du thuyền?
Nếu quả thật như vậy thì điểm đến sẽ là trên biển vậy cô có muốn trốn cũng là chuyện không có khả năng!
Nhảy xuống biển à?
Vậy không phải là đi tìm chết sao?
Đối với cô thì du thuyền là một nhà tù trên biển.
Sự giãy dụa của cô trong mắt hai người đàn ông căn bản chẳng là gì. Cô giãy dụa mạnh đến đâu thì thủ đoạn của hai người đàn ông này càng quyết liệt đến đó. Một cán dao đập vào sau gáy cô, cô chỉ cảm thấy phía sau đau nhói trong nháy mắt đại não như bị tê liệt, cô ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, cô trợn to mắt nhìn lại phát hiện bản thân mình đang ở trong một căn phòng xa hoa. Dải bịt mắt và băng dính dán miệng đã không còn, bên cạnh cô một đám phụ nữ xa lạ đang bận rộn. Cô vừa định ngồi dậy thì phát hiện trên tay mình có một chiếc còng tay đã bị khóa.
Đầu cô đau như muốn nứt ra.
Giống như một cán dao kia người đàn ông đã dùng sức rất mạnh nên tạo thành di chứng như bây giờ, đầu đau nhứt dữ dội.
Cô bỗng có chút cảm giác khác thường, nửa bờ vai lộ ra ngoài không khí, cô cúi đầu nhìn xuống. Không biết là ai và vào lúc nào đã thay đồ cho cô, hiện tại cô đang mặc một bộ lễ phục, một bộ đầm đuôi cá ôm sát lấy cơ thể tinh tế của cô.
Cách trang điểm tinh xảo đẹp đẽ, không giống như cô đang bị bắt cóc mà giống như đang có một bữa tiệc đang đợi cô vậy.
“Cái này để làm gì?”
Vân Thi Thi lớn tiếng hỏi những người đó: “Các người rốt cuộc muốn làm cái vậy?”
Nhưng mà những người phụ nữ trước mặt cô dường như không nghe những câu hỏi cô vừa hỏi, họ không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục làm việc của mình.
Vân Thi Thi không khỏi nghi ngờ họ và công đang không cùng tồn tại trong một không gian. Hay là họ bị điếc nên không nghe thấy lời cô nói.
Một người phụ nữ ăn mặc theo phong cách người hầu đi tới, trong tay cầm một chiếc vòng kim cương quý giá nhìn có vẻ đang muốn đeo lên người cô.
Vân Thi Thi giãy dụa lui về phía sau, cô khàn giọng rống to về phía họ: “Cút ngay! Không được đụng đến tôi!”
Cô kêu lớn tiếng như vậy nhưng người phụ nữ trước mặt giống như cũ không nghe thấy gì cứ như một con rối gỗ không có tình cảm.
Càng là tình cảnh như vậy thì cảng sởn gai ốc.
Nhìn những người phụ nữ trước mặt như cái xác không hồn không có cảm xúc, Vân Thi Thi lập tức rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Ai đó hãy nói cho cô biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Tiếng nói của cô cực kì run rẩy, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cô ta, trơ mắt nhìn cô ta mang sợi dây chuyền lên mắt cá chân của cô.
Là lắc chân?
Chạm vào cảm giác lạnh băng nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cái đẹp của kim cương mang theo một vẻ cực kỳ quỷ dị.
Căn phòng này cách âm quả thật rất tốt, Vân Thi Thi nhìn xung quanh vẫn phải dựa vào phán đoán mơ hồ mà đoán mình đang ở trên du thuyền.
Bởi vì cô mơ hồ nghe được tiếng sóng vỗ ở bên ngoài căn phòng.
Trên boong tàu, người không ngừng đi tới đi lui, mỗi một tiếng bước chân đều làm cô cảm thấy khiếp sợ, có một loại cảm giác tên là “tứ cố vô thân” bao trùm lấy cô.
Cứu mạng…
Cứu mạng đi…
Cô bất lực hô thầm trong lòng, không dám hét lên, mỗi một giây một phút trôi qua cô đều cảm thấy cực kì dài.
Nhưng cô không biết rốt cuộc tiếp đến cô phải nghênh đón những gì.
Những người phụ nữ sau khi làm xong họ việc liền rời đi.