Thiếu niên này tuổi còn nhỏ như vậy mà thủ đoạn độc ác, dám nói những lời ngông cuồng như vậy.
“Huống hồ ta cũng không cướp thị trường của bọn họ. Ta chỉ muốn mảnh đất của công xưởng đầu tiên của bọn họ, đây là điều kiện không thể nhượng bộ.”
Thiếu niên dừng lại một chút, đi qua một bên, ánh mắt cầu dừng trên một đám thiết bị đang phát ánh sáng lạnh, nhẹ nhàng nói: “Hoặc là bọn họ đóng công xưởng, rút khỏi thị trường Bắc Phi, hoặc là bọn họ đem công xưởng chuyển đến nơi khác, trừ những điều trên sẽ không có lựa chọn thứ ba.”
“Dạ, đã hiểu ạ…”
Mọi người cúi đầu mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng.
Thiếu niên nói: “Đem những dụng cụ cùng linh kiện này kiểm kê lại một lần nữa, không được có sai sót.”
“Đã rõ.”
Sau khi thiếu niên rời đi, mấy vị nhân viên cấp cao cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm
…
Phạm vi mấy km của khách sạn đều có người bảo vệ nghiêm ngặt.
Trong phòng, Cung Phạm ngồi trên sofa, trong tay đang cầm một cuộn giấy, những ngón tay trắng trẻo lật từng tờ từng tờ, ánh mắt lướt nhanh qua trong đầu số liệu đã được tính toán.
Lisa mang hồng trà đến bên cạnh, cẩn thận nói: “Chủ nhân khi nào thì ngài nghỉ ngơi?”
“Suỵt.”
Cung Phạm đưa ngón tay lên môi ý bảo cô đừng lên tiếng.
Lisa ngầm hiểu lập tức lui sang một bên.
Cô đi qua một bên thấy áo choàng của cậu mắc lên giá áo, bỗng cô nghe được tiếng ho khan, cô liền nhớ đến bây giờ là 8 giờ cần phải uống thuốc rồi.
Cô từ trong tủ lấy ra hòm thuốc lấy ra thuốc cậu cần uống, lấy xong cô đặt thuốc vào một khay nhỏ thêm một ít nước suối đưa đến bên người cậu.
“Chủ nhân, tới giờ uống thuốc rồi.”
Cung Phạm nâng mắt khuôn mặt có chút trắng nhợt trong mắt hiện lên tia mệt mỏi.
Ánh mắt cậu dừng lại trên đống thuốc xanh xanh đỏ đỏ, cậu nhíu mày.
Lisa lập tức lấy mứt hoa quả trong túi ra, mở nắp lấy ra mấy viên đưa cho cậu.
Cung Phạm lúc này mới nhận lấy thuốc cho vào miệng, không cần dùng nước mà nuốt xuống, nuốt xong cậu lập tức ăn mấy viên mứt hoa quả.
Cậu sợ đắng, hơi một chút đắng cũng không được, phải có mứt hoa quả thì cậu mới chịu uống thuốc.
“Không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi!”
Cung Phạm gật gật đầu đặt cuốn giấy một bên chậm rãi đứng dậy.
Khi đi ngang qua ban công, cậu nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, xa xa mấy km ánh lửa lan tràn, khói súng bốc lên không ngừng.
Khách sạn nơi đây chỉ cách khu vực chiến tranh có mấy km.
Nhưng nơi này là tổng bộ của tập đoàn Cụ Phong, đại đa số công xưởng người Hoa đều nằm ở đây.
Cách một cây cầu, liền hình thành ranh giới giữa hòa bình và chiến tranh.
Chiến tranh của Bắc Phi đã vào giai đoạn căng thẳng.
Đồng thời lượng tiêu thụ vũ khí cũng không ngừng tăng lên.
Điều này có nghĩa là thị trường của Bắc Phi đã trở thành điểm quan trọng đối với tập đoàn Cụ Phong.
Cung Phạm bỗng nhiên đẩy cửa ra, đi đến ban công, gió đêm tập tức đập vào mặt cậu làm cậu có phần tỉnh táo.
Lisa theo sát ở phía sau cậu, lại nghe cậu nhẹ nhàng nói: “Nghe đi, âm thanh thật tuyệt vời.”
Cung Phạm nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh lửa đạn từ xa truyền đến, đôi môi khẽ nhếch lên.
…
Mấy tháng trước, Cung Thiếu Ảnh tuyên bố Cung Phạm là tổng phụ trách của kế hoạch “Thiên Nhãn”.
Đối với cái tên đột nhiên được nhắc đến này, mọi người đều cảm thấy xa lạ.
Nhất là Cung Kiệt.
Anh không biết rốt cuộc “Người thừa kế” này là ai.
Cung Thiếu Ảnh không nói rõ tuổi tác của Cung Phạm, hơn nữa cho dù cậu ta xuất hiện ở đâu cũng đều bảo vệ nghiêm ngặt, dường như ngăn cách cậu ta với thế giới.