Cái tên này dường như là cơ mật tối cao của tập đoàn Cụ Phong, ai cũng không biết rõ, chỉ biết rằng cái tên này tượng trung cho quyền uy cao nhất.
Cung Kiệt là chỉ huy tại thủ đô của tập đoàn Cụ Phong, trước đây, ngoài Cung Thiếu Ảnh ra thì với địa vị của anh, tất cả mọi người đều phải phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng với sự xuất hiện của Cung Phạm, quy tắc này đã bị phá vỡ.
Cho dù ngoài mặt Cung Kiệt vẫn là chỉ huy ở thủ đô, nhưng tập đoàn Cụ Phong ngày mai, gió đã đổi hướng, Cung Phạm – cái tên chưa từng nghe qua này – gần như đã trở thành người nắm quyền tối cao.
Cung Kiệt không ngờ đến, đứa trẻ mang tên Cung Phạm này lại chính là Hữu Hữu.
…
“Chiến tranh, tự cổ chí kim, trước giờ vẫn luôn là đề tài không thể giải quyết.”
Cung Phạm mở hé mắt, với cái giọng lạnh lùng, bỉu môi nói: “Cung Kiệt dám lợi dụng kế hoạch Thiên Nhãn để đạt được hòa bình thế giới, thật là quá ngu xuẩn.”
Lisa nhíu mày, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu.
Kế hoạch Thiên Nhãn được thành lập là phát xuất từ ý tưởng táo bạo của Hữu Hữu.
Cái gọi là kế hoạch Thiên Nhãn, chính là thông qua kỹ thuật lượng tử, khóa chặt một vùng trời, từ đó nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối, phong tỏa tin tức của thế giới. Đến ngày đó, cho dù muốn khởi phát chiến tranh cũng có thể cưỡng chế ngăn cản được.
Khi kế hoạch này được đề xuất, trên dưới tập đoàn Cụ Phong, ai nấy đều có tâm tư riêng.
Thế giới hòa bình?
Không có chiến tranh?
Dường như gặp phải sự phản đối của tất cả mọi người.
Phải biết rằng tập đoàn Cụ Phong nhờ vào chiến tranh để sinh tồn, nếu thế giới không có chiến tranh thì chẳng phải tập đoàn Cụ Phong sẽ không tồn tại sao.
Một tập đoàn bá chủ tồn tại nhờ buôn bán vũ khí, nếu thế giới không còn chiến tranh, vậy những mối làm ăn về vũ khí không còn nữa, Cụ Phong sẽ tồn tại bằng cách nào?
Nhiều vũ khí như vậy, phải tiêu thụ đi đâu?
Càng không thể tưởng tượng được, Hữu Hữu lại có thái độ rất khẳng định đối với kế hoạch này.
Phong tỏa vùng trời, nắm giữ quyền khống chế tuyệt đối, điều này đồng nghĩa với sự bá chủ vượt mặt tất cả mọi quốc gia.
Cái gọi là vị trí chí tôn.
Từ xưa đến nay, không có một triều đại nào có thể kéo dài qua ngàn năm lịch sử, đó là bởi vì dã tâm của con người trước giờ chưa bao giờ hết.
Đây gần như là bản sinh của một loài sinh vật.
Trong giới động vật, cá lớn nuốt cá bé, con yếu hơn sẽ vào bụng con mạnh hơn, thế giới loài người cũng được vận hành như vậy.
Mỗi người đều muốn là kẻ thắng.
Nhỏ thì đấu tranh vì chức vị, lớn thì đấu tranh lợi ích giữa các quốc gia. Trước giờ chưa có ai có thể đứng ngoài vòng xoáy lợi ích quốc gia này.
Đây là nguyên tắc bất thành văn của thế giới.
Bị động hay chủ động cũng vậy, con người từ khi có ý thức đã học được cái gọi là tranh đoạt.
Quyền lợi, tài phú, dã tâm, dục vọng, thậm chí là phụ nữ, người ở trên cao thì muốn ngồi vững ngôi vị, người ở dưới thấp thì một lòng muốn leo lên cao, không từ thủ đoạn.
Chưa từng có người nào, quốc gia nào, hay giai đoạn lịch sử nào có thể duy trì vị trí bá chủ qua ngàn năm.
Thế giới hòa bình?
Đây chính là trò cười lớn nhất của thế kỷ.
Khi nào dã tâm của con người chết đi thì chiến tranh mới có thể chấm dứt. Như vậy, văn minh xã hội cũng sẽ thụt lùi mấy trăm năm, hoặc là dậm chân tại chỗ.
Nhưng so với dã tâm của Hữu Hữu, dã tâm của Cung Phạm càng lớn hơn nhiều.
…
Gió đêm từ từ thổi.
“Ta muốn chiến tranh trên thế giới, vì ta mà sinh ra, cũng vì ta mà kết thúc.”
Lisa nghe vậy, kinh ngạc trừng mắt, nhìn thấy Cung Phạm quay người, gương mặt nở nụ cười với vẻ băng lãnh mà đáng sợ: “Lisa, đây mới chính là nòng cốt của kế hoạch Thiên Nhãn.”