Tiểu Dịch Thần khó tin nhìn Hữu Hữu, không hiểu tại sao cậu ấy lại nói như vậy.
Hữu Hữu trong lòng cậu, mặc dù có cao ngạo nhưng trái tim lại rất ấm áp, chưa bao giờ độc chiếm sự yêu thương của mẹ.
Đây không phải Hữu Hữu...
Thế nhưng, khuôn mặt quen thuộc trước mặt cậu đây rõ ràng là Hữu Hữu.
Nhưng sao Hữu Hữu lại nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
Hữu Hữu thấy cậu không nói gì, liền lạnh lùng lên tiếng: “Chẳng lẽ anh không nhận ra sao? Chuyện gì mẹ cũng nghĩ cho tôi cả. Trong lòng mẹ, tôi quan trọng hơn anh nhiều, hẳn là anh đã nhận ra rồi, không phải sao?”
Sắc mặt Tiểu Dịch Thần suy sụp.
Đúng vậy.
Mẹ luôn lo nghĩ cho Hữu Hữu trước tiên.
Bởi vì, thân thể cậu ấy không tốt, cậu ấy lại được dịp khoe tài.
Cậu tự hiểu được trách nhiệm của người làm anh trai, cho nên dù có chuyện gì xảy ra cũng xem việc chăm sóc cho Hữu Hữu là nhiệm vụ của mình.
Dù mẹ có xem trọng Hữu Hữu hơn cũng không sao.
Cha xem trọng Hữu Hữu hơn cũng chẳng sao.
Bởi vì, cậu ấy chính là em trai của cậu.
Đứa em trai thân yêu của cậu.
Không gì có thể thay thế được địa vị của cậu ấy trong lòng cậu.
Mẹ, cha, Hữu Hữu hay Nguyệt Dao đều như nhau, tất cả đều là người thân của cậu, mỗi người họ là một sự tồn tại riêng biệt, không thể thay thế cho nhau.
Chỉ có điều, khi nghe những lời tàn nhẫn đó từ miệng Hữu Hữu, lòng Tiểu Dịch Thần khó tránh có chút mất mác!
Khuôn mặt Hữu Hữu lộ vẻ đắc ý: “Mẹ yêu tôi hơn, cần tôi hơn, anh chẳng là gì trong lòng mẹ cả!”
Tiểu Dịch Thần nhìn cậu ấy chăm chăm, siết chặt nắm đấm, đột nhiên cậu cúi đầum khuôn mặt đầy vẻ mất mác.
Hữu Hữu cao ngạo nhìn cậu, hời hợt nói: “Tôi mất tích một năm mẹ ăn không ngon ngủ không yên, sau khi biết tình trạng của tôi mẹ tình nguyện dùng anh thay thế, đưa tôi về nhà, anh có thấy không? Anh chỉ có thể ở lại hòn đảo cô độc to lớn kia, lầm lũi một mình.”
“Không phải như thế...”
“Hửm?”
Hữu Hữu nhàn nhã hỏi lại: “Vậy là sao? Mộ Dịch Thần, anh không nên chối bỏ việc mẹ xem trọng tôi hơn.
Bởi vì, tôi và mẹ sống nương tựa lẫn nhau từ khi tôi còn nhỏ, thế anh thì sao? Anh dựa vào đâu mà so với tôi chứ?”
Nói xong, cậu ấy cười âm u lạnh lẽo: “Anh không cần trở về, mẹ có tôi là đủ rồi!”
Tiểu Dịch Thần cười chua xót, cậu ngẩng đầu, khuôn mặt có một vệt nước mắt dài.
Cậu cười gượng, nhẹ nhàng nói: “Hữu Hữu, cho dù mẹ thương em hơn cũng chẳng sao, điều đó không quan trọng. Bởi vì, em là em trai của anh.”
Hữu Hữu trước mặt, ánh mắt có hơi dao động.
“Em là em trai anh, cái gì anh cũng có thể cho em, không tranh giành với em. Em yên tâm, anh sẽ không đau buồn đâu.”
Tiểu Dịch Thần nói xong, cậu tiến đến gần cậu ấy định ôm lấy.
Hữu Hữu lại ra vẻ ghét bỏ, gạt tay cậu ra.
“Đừng chạm vào tôi bằng bàn tay đó của anh!”
Hữu Hữu lạnh lùng nói: “Tôi không cần một người anh trai như anh!”
Tiểu Dịch Thần ngây ra, những lời của cậu ấy giống như ngàn mũi kim đâm vào tim cậu!
“Tại sao?”
Tiểu Dịch Thần cười miễn cưỡng, vô cùng cứng nhắc: “Do anh... làm không tốt ư? Hay là... em không thích anh?”
“Không phải không thích mà là tôi ghét anh!”
Đôi mắt Hữu Hữu vô cùng dữ dằn: “Nếu không có anh, mẹ chỉ thuộc về mình tôi thôi! Tôi ghét bị người khác cướp mất mẹ!”
“Anh không cướp!”
Tiêu Dịch Thần bối rối giải thích: “Anh chưa từng nghĩ sẽ cướp mẹ của em! Mẹ là mẹ của em, có được không?”