Dừng giây lát, Tiểu Dịch Thần lại sốt sắng nói: “Mẹ thuộc về mình em, anh sẽ không cướp, có được không? Hữu Hữu, em đừng như vậy...”
Cậu nói xong liền bất lực nắm lấy tay Hữu Hữu.
Cậu ấy lại ghét bỏ lui về sau né tránh, giống như nếu bị cậu chạm vào sẽ rất bẩn vậy!
“Đừng chạm vào tôi!”
Thân ảnh của Hữu Hữu dần mơ hồ, sau đó hóa thành một làn khói, chậm rãi tiêu tán.
“Đừng!”
Tiểu Dịch Thần khổ sở nhào đến nhưng chỉ chụp vào hư không mà thôi.
Lúc cậu ngẩng đầu, cảnh trước mắt lại biến đổi lần nữa.
Cậu thấy mình đang chậm rãi bước đi.
Đây là nhà của cậu.
Ngay lúc này, cậu không thể phân biệt được rốt cuộc là mơ hay thật nữa.
Tiểu Dịch Thần cắn chặt môi, chầm chậm đi về phía trước, cậu đứng bên ngoài cửa lớn, nhìn qua sân vào cửa sổ, thân ảnh Vân Thi Thi đang bế Nguyệt Dao hiện lên.
“Mẹ!”
Cậu vội vàng lần mò cánh cửa định mở ra nhưng nó đã bị khóa trái.
Cậu bị bỏ ngoài cửa, làm thế nào cũng không vào được.
“Mẹ, mở cửa đi ạ!”
Tiểu Dịch Thần hốt hoảng kêu gào: “Mẹ, là con đây, Tiểu Dịch Thần đã về rồi ạ!”
Thế nhưng, chẳng có ai để ý đến cậu.
Cậu giống như không khí, không có ai nhìn thấy!
Cảm giác cô đơn quạnh quẽ bao trùm lấy cậu.
Đột nhiên Mộ Dịch Thần cảm thấy không thở được, có một loại cảm giác tuyệt vọng không nói thành lời không ngừng dâng lên!
“Mẹ, mọi người có nghe con nói gì không?”
Yết hầu cậu bị bóp nghẹn, khó khăn nói: “Là con đây, là Tiểu Dịch Thần đây ạ, mở cửa cho con vào được không? Con muốn về nhà...”
Đột nhiên, giọng Hữu Hữu vang lên.
“Nguyệt Dao, anh ở đây.”
Tiểu Dịch Thần suy sụp, xuyên qua cửa sổ, cậu nhìn thấy Nguyệt Dao đang tập tễnh bước về phía Hữu Hữu.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết đưng bên cạnh cười yêu thương, vui vẻ.
Hữu Hữu bế Nguyệt Dao lên, ôm trong lòng đầy cưng chìu.
Nguyệt Dao ôm chặt cổ cậu ấy, nở nụ cười non nớt.
“Anh!”
Giọng nói trong trẻo vang vọng, khiến cho tất cả mọi người đều vui vẻ.
Cách các song sắt của cánh cửa, Tiểu Dịch Thần nghe thấy tiếng cười của Nguyệt Dao cũng bất giác nở nụ cười.
Lâu rồi cậu không nhìn thấy Nguyệt Dao, vô cùng nhớ con bé.
Hiện tại, chỉ nghe thấy tiếng cười trong trẻo kia thôi mà lòng cậu ấm hết cả lên.
Nguyệt Dao...
Tiểu công chúa của cậu.
Tiểu Dịch Thần cứ đứng đó như thế, nhìn vào với đôi mắt tha thiết chờ mong, cảnh ấm áp vui vẻ bên trong căn phòng kia dường như không liên quan gì đến cậu!
Cậu cực kỳ muốn được về nhà, trở về ngôi nhà ấm áp kia.
Cậu rất nhớ mẹ, nhớ Nguyệt Dao, cha và...
Cả Hữu Hữu nữa!
Tiểu Dịch Thần lại tiến sát cửa lớn, dùng sức nhấn chuông nhưng mặc cho cậu có nhấn bao nhiều lần cũng không có ai đáp lại.
Bên ngoài, gió thổi lạnh đến thấu xương.
Cậu lạnh đến nỗi thân thể run rẩy.
Mộ Dịch Thần không chờ được nữa, cậu linh hoạt bẻ khóa đi vào, đi đến chỗ cửa sổ, cậu nhẹ nhàng gõ cửa và để lộ lúm đồng tiền nhu hòa.
“Mẹ!”
“Hữu Hữu!”
“Cha, Nguyệt Dao...”
Tiểu Dịch Thần còn nghiêm chỉnh sửa sang lại áo quần, nở nụ cười thật tươi: “Con về rồi.”
Những người trong phòng lập tức yên lặng.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết quay lại, Hữu Hữu cũng bế Nguyệt Dao xoay lại, chỉ là, khi nhìn thấy cậu, mắt họ chợt lạnh lẽo.
Nhất là Vân Thi Thi và Hữu Hữu, khuôn mặt họ lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào.