Vân Nghiệp Hậu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha! Thi Thi! Đúng là cháu rồi! Nhận ra được nhận ra được! Ha ha…”
Ông nắm tay cô, vỗ vỗ, vô cùng cảm khái nói: “Thi Thi trưởng thành rồi, trở nên xinh đẹp hơn trước đây rồi! Con gái 18 thay đổi rất nhiều!”
Vân Nghiệp Hậu vẫn luôn hoài niệm, hốc mắt có chút ướt át.
Phía sau trên mặt Tương Ngọc và hai người con gái có chút khó coi, nhưng mà chỉ một lát, rất nhanh đem không thoải mái đè ép xuống.
Tương Ngọc cúi đầu, không phải là con gái của ông, bày tỏ thân thiết như vậy làm gì!
Vân Thi Thi nhìn thoáng qua Tương Ngọc ở phía sau, cùng với hai người con gái, đi lên phía trước cười nói: “Đây là bác gái phải không ạ? Chào bác gái!”
Tương Ngọc cười, mặt mũi tất nhiên phải tốt, nhiệt tình nói: “Ai nha, Thi Thi à! Là cháu sao! Cháu xem, sau khi lớn lên thay đổi nhiều như vậy, bác gái sắp không nhận ra nữa rồi!”
Con gái lớn Vân Thanh Miêu đứng bên cạnh Tương Ngọc đột nhiên nói: “Hả? Bộ dạng của em họ Thi Thi khác trước kia rất nhiều…? Chị thấy lớn hơn rồi.”
Vân Thanh Miêu lớn hơn Vân Thi Thi ba tuổi, trước đây gặp một lần.
Con gái Vân Cầm Lệ của Tương Ngọc không cho là đúng nói: “Chị, nhiều năm rồi chị không thấy Thi Thi, chắc chắn là không nhớ rõ diện mạo rồi!”
Vân Thi Thi cười, nói ngọt một câu: “Chị Thanh Miêu, chị Cầm Lệ.”
“Ừ.”
Hai chị em tiến lên, nắm tay cô, nhưng mà không biết vì sao, ánh mắt của Vân Cầm Lệ nhìn cô, ẩn ẩn có chút kỳ lạ.
Vân Cầm Lệ không thích cô.
Dù sao lúc trước nếu không phải vì Vân Nghiệp Trình, cô ta có thể không được học đại học, bị người ta chê cười sao?
Mộ Nhã Triết đi lên phía trước, nhưng mà anh vừa xuất hiện trước mặt hai chị em, trong nháy mắt làm ba mẹ con chú ý.
Anh quá lóng lánh, cho dù đeo kính râm, mặc quần áo khiêm tốn thoải mái, đứng bên cạnh Vân Thi Thi, lặng yên không tiếng động, nhưng cũng khó có thể xem nhẹ hơi thở cực mạnh của anh!
Rất có cảm giác tồn tại.
Vân Cầm Lệ ngay từ đầu chỉ chú ý đến Vân Thi Thi, nhưng mà Vân Thanh Miêu ngay từ đầu liền vụng trộm chú ý đến anh, vẫn ngầm liếc trộm vài lần.
Trời ạ…
Người đàn ông này rất đẹp trai đó!
Ăn mặc rất mốt, nhìn áo jacket bằng da trên người anh, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, toàn thân đều là hàng hiệu sao?
Người đàn ông này, có rất nhiều tiền, hoặc là gia thế rất tốt?
Không phải là… Bạn trai của Vân Thi Thi đấy chứ?
Tương Ngọc cũng chú ý đến anh, kéo tay áo Vân Thi Thi, vụng trộm hỏi: “Vị này là…”
“Chuyện này…”
Vân Thi Thi rơi vào khó xử.
Mộ Nhã Triết đứng bên cạnh mặt không chút thay đổi trầm giọng nói: “Chào bác gái, cháu là chồng Thi Thi.”
Đột ngột nói ra, Vân Thi Thi nhất thời bị sặc nước miếng: “Khụ - -!”
Cô lấy lại tinh thần, không vui trợn mắt nhìn anh.
Người đàn ông này sao lại tự mình quyết định vậy!
Hiện tại chỉ mới vừa cầu hôn, còn chưa có lĩnh giấy chứng nhận, chưa là chồng chứ nhỉ?
Mộ Nhã Triết nhận ánh mắt giận dữ của cô, cười nói: “Sao thế? Xấu hổ như vậy sao?”
“Chồng sao?”
Mọi người kinh ngạc nói ra cùng lúc, nhưng mà ánh mắt đều là khó có thể tin rơi lên người bọn họ.
Kinh ngạc nhất là Vân Nghiệp Trình.
Người đàn ông này…
Không phải là giáo sư đại học của cô sao?
Sao ông về thăm người thân mới mấy tháng, trở về vậy mà… thành con rể của ông rồi?
Vân Nghiệp Trình mở to hai mắt nhìn.
Tương Ngọc kinh ngạc nói: “Thi Thi? Cháu kết hôn rồi sao? Sao bác gái không có nghe nói vậy?”