Vân Thanh Miêu hỏi: “Vậy sao? Ở quê cũng không nghe nói em kết hôn, cũng không làm tiệc cưới, hai người lĩnh giấy chứng nhận rồi sao?”
Vân Thi Thi có chút xấu hổ nói: “Em… Chúng em còn chưa có lĩnh giấy chứng nhận!”
Mọi người nghe vậy, biểu tình lại càng kỳ lạ.
Nhất là Vân Nghiệp Trình, ông nhíu mày, giống như nhìn tình địch vậy, trừng mắt nhìn con rể tương lai này, có chút hoài nghi sợ anh là người xấu lừa gạt con gái ông, trong mắt tràn ngập đề phòng!
Mộ Nhã Triết cũng nhận thấy được ánh mắt không có ý tốt của Vân Nghiệp Trình, di chuyển tầm mắt, cười thâm thúy với ông.
Bên kia Tương Ngọc nghe được lời Vân Thi Thi nói, có chút bới móc: “Còn chưa lấy giấy chứng nhận sao có thể tính là chồng được?”
Vân Thi Thi muốn nói tiếp, Mộ Nhã Triết đứng bên cạnh lại lên tiếng: “Thi Thi là vợ mà cháu nhận định, lĩnh giấy chứng nhận hay không không phải là vấn đề!”
Thái độ bá đạo và kiên định, chỉ một câu đẩy trở về phía Tương Ngọc!
Đột nhiên bà ta liếc mắt đánh giá Mộ Nhã Triết trên dưới một cái, cuối cùng ánh mắt nhìn cổ tay anh.
Hôm nay anh ăn mặc cực kỳ mốt, nhìn toàn thân trên dưới anh có thể tượng trưng cho thân phận gì đó!
Vân Thanh Miêu thấy đồng hồ trên tay Mộ Nhã Triết, kinh hãi một phen, vụng trộm nói nhỏ vào tai Tương Ngọc: “Mẹ… Người đàn ông này hình như có rất nhiều tiền! Trên tay đeo đồng hồ Vacheron Constantin đó! Ít nhất cũng hơn mười vạn rồi, đắt nhất là mấy trăm vạn.”
Vacheron Constantin sao?
Tương Ngọc lấy làm kinh hãi, càng cảm thấy khó có thể tin.
Bà ta chưa nghe qua nhãn hiệu này.
Sở dĩ Vân Thanh Miêu biết là vì cô ta đi làm công, ông chủ đeo cái này, nghe nói mấy chục vạn!
Đồ quý phải mấy trăm vạn.
Tương Ngọc lại chưa thấy qua.
Đồng hồ gì mà phải bán mấy trăm vạn?
Lần này ánh mắt bà ta nhìn Mộ Nhã Triết hơi thay đôi, thêm vài phần đánh giá và hài lòng bất thường.
“Ha ha! Thi Thi có bạn trai sao bác gái không biết? Thi Thi, đây chính là chung thân đại sự, nhìn cha cháu xem, bộ dạng hình như cũng chẳng hay biết gì, có phải cháu không nói với ông ấy hay không? Muốn nói…”
Bà ta còn chưa dứt lời, Mộ Nhã Triết đã có chút mất kiên nhẫn, ngắt lời: “Cháu định chuyện chung thân đại sự, không cần bác gái quan tâm! Cháu đã sai người chọn ngày tốt rồi, đến lúc đó sẽ cho Vân Thi Thi một hôn lễ hoàn mỹ.”
Tương Ngọc bị phá hỏng chuyện, không tiếp tục nói, biểu tình có chút xấu hổ.
Vân Nghiệp Hậu ở bên cạnh lên tiếng: “Tương Ngọc, bà nói nhiều quá rồi đấy! Thi Thi có đối tượng, không đến lượt bà quan tâm!”
Tương Ngọc không chịu đựng nổi.
Vân Nghiệp Trình tốt bụng nói: “Haizz, đừng nói như vậy! Tương Ngọc cũng là quan tâm Thi Thi thôi!”
Tương Ngọc trợn trừng mắt - - quan tâm cái rắm!
Ai muốn làm người tốt chứ.
Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau, đều im lặng không nói.
Nhất là Vân Cầm Lệ, trong lòng càng tức giận. Chán ghét Vân Thi Thi này…
Nếu không có một nhà Vân Nghiệp Trình, cô ta đã có thể học đại học!
Hiện giờ không học đại học, không thể không cùng chị gái đi làm ở xưởng, một ngày mười hai tiếng, liều sống liều chết một tháng mới có hai ba ngàn tiền lương!
Mà Vân Thi Thi thì sao? Vậy mà tìm được một người chồng đẹp trai như vậy?
Người lại cao, lại tuấn tú, còn đẹp trai hơn cả minh tinh nổi tiếng trên tivi, quan trọng là gia thế nhà người ta nhìn qua cũng không tệ lắm.
Thật sự là hâm mộ muốn chết…