Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1372: Chương 1372: Thiết Bị Kích Hoạt Thuốc Nổ Từ Xa




“Hiện giờ bất luận em làm cái gì, cũng không thể quay lại được nữa rồi! Em tạo ra nghiệt, lúc này còn sạch sẽ được sao!”

“Ha ha! Em biết, hiện giờ em thất bại thảm hại, em thất bại rồi! Nhưng anh cho là nói những chuyện này, em có thể bỏ qua cho anh sao?”

Mộ Liên Tước cười, lộ ra vài phần bệnh tâm thần điên cuồng, giống như mê muội vậy.

“Cho dù đêm nay em phải vùi thân ở trong này, như vậy, anh cũng phải chết cùng em, chôn cùng em!”

Tính tình của ông ta là như vậy, ông ta bị hủy diệt, cũng cần phải lôi kéo người cùng xuống cửu tuyền chôn cùng!

Ít nhất kéo Mộ Lâm Phong làm đệm lưng, cũng không tính là thiệt thòi, nếu có thể lại kéo thêm một Vân Thiên Hữu chôn cùng, như vậy lần mua bán này, cũng coi như là kiếm được đủ!

Mộ Liên Tước mở đôi mắt màu đỏ, nhìn chằm chằm Hữu Hữu đứng trước mặt, cười tàn nhẫn.

Hữu Hữu đứng trước mặt ông ta, đứng khoanh tay, tao nhã giống như thân sĩ nhỏ, khuôn mặt của cậu thanh tú tuấn mỹ, đáng yêu như ngọc.

Lông mày của cậu và Vân Thi Thi giống nhau, cũng có vài phần thần thái giống như Mộ Nhã Triết.

Đứa nhỏ này, là tình cảm của Vân Thi Thi, là con trai Mộ Nhã Triết yêu thương nhất.

Nếu Mộ Nhã Triết muốn hủy diệt ông ta, như vậy ông ta cũng tuyệt đối không buông tha anh!

Nếu ông ta phải chết, cũng sẽ không để cho Mộ Nhã Triết dễ chịu!

Vừa nghĩ đến đây, bờ môi ông ta nhếch lên, mờ hồ thấy dưới môi hình như có một vật cứng nhúc nhích.

Đột nhiên ông ta dùng lưỡi đẩy, đem miệng hàm chứa thiết bị điều khiển giữa răng và môi, trong mắt hiện lên hận ý điên cuồng!

Hữu Hữu thoáng nhìn hành động đột ngột của ông ta, ngực cả kinh, nhíu mày, có chút khó hiểu.

Song khi cậu nhìn thấy thiết bị điều khiển giữa môi và răng ông ta, tim đập rớt một nhịp, mặt ngớ ra.

Đó là cái gì?

Một thiết bị điều khiển từ xa xinh xắn bỏ túi, vậy mà ông ta lấy thứ đó bỏ vào trong mồm sao?

“Đây là cái gì!”

Cậu trầm giọng chất vấn, lòng tràn đầy đề phòng.

“Ha ha! Vân Thiên Hữu, mày thông minh như vậy, nên phải đoán ra được đây là cái gì chứ?”

Mộ Liên Tước cầm thiết bị điều khiển ở lòng bàn tay, trong mắt đều là đỏ tươi: “Mày lại đây, tao sẽ nói cho mày biết, đây là cái gì!”

Mi tâm Hữu Hữu đè xuống, trên mặt là lạnh lùng: “Dựa vào cái gì tôi phải đi qua đó?”

Mộ Liên Tước cười âm trầm, gằn từng chữ nhả ra: “Dựa vào cái gì à! Nếu như tao ấn cái nút này xuống, mày sẽ vĩnh viễn mất đi người mẹ và anh trai thân yêu rồi!”

Hữu Hữu ngẩn ra, trên mặt trắng bệch, giống như tro tàn, khó có thể tin hỏi lại: “Ông nói cái gì?”

“Sao vậy? Không tin à?”

Trong mắt Mộ Liên Tước có đùa cợt, đem thiết bị điều khiển nắm chặt trong tay, trên mặt tràn ngập tàn nhẫn, bệnh tâm thần: “Ha ha! Tao sớm đã phái người chôn thuốc nổ ở nhà mày, nếu tao ấn cái nút này, ‘Bùm’ một tiếng! Ha ha, mày đoán xem, người mẹ dịu dàng và anh trai đáng yêu của mày sẽ biến thành bộ dạng gì nữa?”

Ông ta cười lạnh lùng, thưởng thức vẻ mặt Vân Thiên Hữu không ngừng biến đổi thành trắng bệch, đắc ý nói: “Một tiếng nổ mạnh, bọn họ sẽ bị nổ tung, máu thịt tung tóe, thi thể tách ra, chết không có chỗ chôn!”

“…”

Trên mặt Hữu Hữu trong nháy mắt trắng bệch.

Mộ Lâm Phong nghe vậy, trong mắt lại tràn ngập khó có thể tin.

Ông ta điên rồi!

Người này hoàn toàn điên cuồng rồi!

Mộ Liên Tước, ông ta điên rồi!

Sao có thể làm ra chuyện điên cuồng như vậy!

Ông ta càng lúc càng hối hận mình nhìn nhầm, vậy mà còn giúp tên súc sinh này ra nước ngoài, rời khỏi nơi này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.