Mộ Lâm Phong chỉ cảm thấy buồn cười, miệng ông ta giật giật một lát, lập tức lạnh giọng nói: “Anh chỉ biết một câu, trời làm bậy, có thể không làm theo! Tự tạo nghiệt, không thể sống!”
“Anh cho rằng anh nói những chuyện này, có thể hoàn tòan chối bỏ trách nhiệm được sao? Anh còn mong đợi cái gì, nói như vậy, em có thể buông tha cho anh sao? Đừng si tâm vọng tưởng nữa!”
Mộ Liên Tước cười ngoan độc, lúc này ông ta rơi sâu vào trạng thái điên cuồng.
Trái tim Mộ Lâm Phong lạnh giá, gió đêm không ngừng thổi gió lạnh đến, nhưng mà không đấu lại được lạnh giá trong lòng ông ta.
Ông ta mím… môi, một chút đùa cợt trong khóe mắt cũng hóa thành hư không, ông ta thở dài một tiếng, trên mặt là tang thương và chật vật, hiện ra bất đắc dĩ: “Mộ Tứ! Là anh trai, anh chỉ xin khuyên em một câu, em sớm nên thu tay lại đi! Em làm như vậy, căn bản không có ý nghĩa gì! Lúc trước em cũng không nên làm như vậy, em có biết hay không, em làm như vậy, là hung thủ giết cha, là đại nghịch bất đạo! Hiện giờ lại càng không nên!”
“Em không thích nghe anh nói những chuyện này, có ý nghĩa sao?”
Mộ Liên Tước đỏ mắt: “Vị trí chủ nhân của Mộ thị vốn là của em! Là của em! Anh có biết hay không, em vì lên làm chủ nhân nhà họ Mộ, mà cố gắng bao lâu không? Anh có biết hay không, vài chục năm nay, em chịu bao nhiêu khổ cực? Nhưng ông già chỉ nói vài ba câu, liền đem toàn bộ cố gắng và trả giá của em bỏ đi! Sao thế, em vất vả nhiều năm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì? Mà anh đó! Vậy mà nâng đỡ Mộ Nhã Triết lên cao. Chẳng lẽ khi đó, em còn không bằng một thằng nhóc hai mươi tuổi sao!”
“Chuyện này em sai mười phần rồi! Đây đều là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!”
Mộ Lâm Phong dừng một chút, da mặt giật giật vài cái, lập tức nói ra: “Anh thừa nhận, lúc trước bồi dưỡng Nhã Triết, nâng đỡ thằng bé lên cao, đúng là xem nhẹ cảm nhận của em! Mà anh bồi dưỡng thằng bé trở thành thế lực của anh, em cũng nói đúng nguyên nhân một vài phần, mục đích của anh đúng là không trong sáng, đúng là ẩn giấu chút tư tâm của bản thân! Nhưng cũng không phải giống như em nói vậy! Lúc ấy quyền hành của nhà họ Mộ thay đổi, anh vì củng cố quyền hành của nhà họ Mộ, bởi vậy anh mới bồi dưỡng đứa nhỏ này. Thực ra ở trong mắt anh, Nhã Triết là đứa bé có năng lực xuất sắc. Sự thực chứng minh, anh không có nhìn nhầm, đứa nhỏ này đúng là cực kỳ xuất sắc, ưu tú hơn em, chuyện này không thể nghi ngờ! Bởi vậy chuyện cho đến bây giờ, thằng bé làm trái với ý nguyện của anh, anh cũng không hối hận lúc trước nỗ lực chống lại mọi người, nâng đỡ thằng bé. Bởi vậy vài năm tới, như em chứng kiến, Mộ thị ở trong tay thằng bé càng lúc càng lớn mạnh hơn. Mộ thị thay đổi, rõ như ban ngày. Lúc trước nếu không có thằng bé, Mộ thị cũng sẽ không bình an đi qua nguy cơ lần đó, chuyển nguy thành an! Trái tim cua anh ở Mộ thị, cũng lấy Mộ thị làm trọng! Có lẽ những lời này em nghe có vẻ có chút đường hoàng, nhưng mà lại là cách nghĩ chân thật của anh! Nếu Mộ thị có thể ở trong tay thằng bé trở thành đế quốc trung tâm buôn bán, đời này của anh cũng xem như hài lòng rồi!”
Mộ Liên Tước tức giận ánh mắt hẹp lại, khóe miệng co giật, trên mặt ông ta đều là tức giận, hai mắt càng giống như rắn độc, chậm rãi quấy rầy cổ của ông ta.
“Cách nghĩ thật vĩ đại! Mộ Nhị, anh nói lúc đó anh không có tư tâm, ai tin chứ? Anh sẽ không cần ở đây mà nói đường hoàng rồi!”
“Mộ Tứ, em thất bại, hoàn toàn thất bại rồi. Nguyên nhân là do em, là em không có năng lực, em tranh với người khác, cướp đoạt của người khác, đừng đem trách nhiệm đẩy lên người người khác nữa! Em trốn tránh trách nhiệm lần nữa, trái lại làm cho anh cảm thấy được, em cực kỳ buồn cười, thậm chí là không có tài cán gì!”