Mộ Thục Mẫn khó mà giải mối hận trong lòng, nhưng mà ngại Mộ Lâm Phong, chỉ có thẻ oán hận liếc nhìn Giang Khởi Mộng.
Hai nhà ầm ĩ như vậy, Giang Khởi Mộng tất nhiên cũng không tính toán, cùng nhà họ Mộ có gì đó nữa rồi, trong lòng cũng rõ ràng, bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, hôn nhân giữa nhà họ Mộ và nhà họ Tống, chắc là không giữ được!
Bởi vậy, cô không cho tôi dễ chịu, tôi cũng không cho cô dễ chịu, bà ta nói chuyện, cũng không khách khí nữa!
“Không còn gì để nói! Nhà họ Mộ này, không phải nhà họ Mộ như xưa nữa rồi! Tốt xấu gì lúc còn Nhã Triết, Cố Cảnh Liên cũng sẽ không bắt nạt trên đầu như vậy! Cố Cảnh Liên muốn tức giận, cũng phải nể mặt mũi của Nhã Triết, mà đắn đo! Nhưng hôm nay không còn Nhã Triết, nhà họ Mộ trước đây là một con sư tử đực, bây giờ, giống như vua sư tử nghèo túng bị đuổi ra khỏi đàn, còn muốn rào đất làm vương sao? Coi như hết rồi! Cũng nên đem cục diện rối rắm của mình thu dọn xong rồi hãy nói!”
Giống như là bị điên nói ra hết những lời này, lúc này Giang Khởi Mộng mới cam tâm.
Mộ Lâm Phong nghe thấy những lời đó, cảm khái rất nhiều, cực kỳ phẫn nộ, thân thể lại có chút lay động.
Lời này, chọc đến đáy lòng ông ta!
Dạo này, nhà họ Mộ suy yếu cũng không ít.
Lời này của Giang Khởi Mộng, không thể nghi ngờ là tát mạnh vào mặt ông ta!
Mộ Yến Thừa vội vàng đỡ lấy ông ta, thấy vẻ mặt Mộ Lâm Phong không chịu nổi, lại càng sốt ruột, quát Giang Khởi Mộng, “Bà nghĩ nhà họ Tống tốt ở chỗ nào? Giang Khởi Mộng, bà đừng có mà cho mặt mũi mà lên mặt! Cố Cảnh Liên nói, ngày mai sẽ để cho nhà họ Tống trở thành quá khứ! Bà nên tính toán thật tốt, chính mình nên làm thế nào đi!”
Nói xong, anh ta đỡ Mộ Lâm Phong rời đi!
Mộ Thục Mẫn cũng mang theo người rời đi!
Hội trường lập tức trống rỗng!
Giang Khởi Mộng ấm ức không thôi, nhưng khủng hoảng ngày hôm nay, làm bà ta chẳng quan tâm đến những lời Mộ Yến Thừa nói, vội vàng gọi điện thoại, nửa tiếng sau, xe cứu thương vội vàng đi đến, nâng hai người lên xe.
Dọc đường đi, nhân viên xem xét vết thương cho Tống Ân Nhã và Tống Chính Quốc một phen, tuy vết thương nghiêm trọng, nhưng may mà giữ được tính mạng.
Giang Khởi Mộng lo lắng, giống như trời sập xuống vậy, cực kỳ tuyệt vọng!
Nếu Tống Chính Quốc xảy ra chuyện, bà ta cũng không biết nên làm thế nào!
Còn Tống Ân Nhã nữa, chỉ sợ thân thể cô ta yếu đuối, lúc trước mới sinh non, sợ chịu không nổi, may mà bác sĩ nói, không có nguy hiểm đến tính mạng, cụ thể phải kiểm tra mới có thể chắc chắn.
Bà ta lại lo lắng không thôi!
Hai người được đưa đến bệnh viện, Tống Chính Quốc và Tống Ân Nhã một trước một sau được đưa vào phòng cấp cứu, để lại Giang Khởi Mộng canh giữ bên ngoài phòng phẫu thuật, vô cùng khổ sở.
Trên người bà ta không mang theo nhiều tiền mặt, nhưng mà vừa vào bệnh viện, nói ra thân phận, bệnh viện lập tức bày tỏ sẽ dùng hết toàn lực cứu giúp.
Giang Khởi Mộng gọi mấy cuộc điện thoại cho nhà họ Tống, chỉ chốc lát sau, Tống Kiến Quân mang theo người vội vàng chạy đến.
Lúc này, Tống Chính Quốc đã được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Tống Kiến Quân nhìn bộ dạng em trai mình biến thành như vậy, bác sĩ cho biết, vết thương không sao, chỉ nghiêm trọng là não chấn động, còn gãy mấy đoạn xương, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà Tống Chính Quốc già rồi, tổn thương đến gân cốt, e là phải điều dưỡng một thời gian.
Giang Khởi Mộng nghe vậy run sợ trong lòng, lại không biết tình hình của Tống Ân Nhã ở trong phòng cấp cứu thế nào, lúc đưa tới bệnh viện, đầu đầy là máu e là có gì đó sơ suất.