Bà ta lo lắng có gì đó sơ suất, sợ tới mức vừa rơi nước mắt vừa nhìn Tống Chính Quốc hấp hối nằm trên giường.
Tống Kiến Quân tức giận hỏi, “Khởi Mộng, em đừng có khóc nữa! Tốt xấu gì cũng phải nói với anh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hôm nay là ngày Tống Ân Nhã kết hôn, Tống Kiến Quân vì bận việc, không tới được, chỉ nhờ người mang lì xì đến, bởi vì không ở đó nên không biết xảy ra chuyện gì.
Giang Khởi Mộng lập tức nói ra mọi chuyện, Tống Kiến Quân vừa nghe Cố Cảnh Liên đánh người thành như vậy, lại càng giật mình không thôi
“Chuyện này… Sao mọi người lại gặp phải Cố Cảnh Liên vậy?”
Đối với cái tên Cố Cảnh Liên này, Tống Kiến Quân nhớ không ít, không phải là vì nguyên nhân khác, mà là mang đám người đập bể đại viện, chắc là chỉ có mình Cố Cảnh Liên.
Lúc trước, có một người ở trong khu đại viện, không biết sao, lại chạy đến sòng bạc trên danh nghĩa của nhà họ Cố, nợ không ít.
Nhưng chắc là người này tự cho là đúng, ỷ vào xuất thân của mình, không để nhà họ Cố vào trong mắt.
Lúc đó, nhà họ Cố thay đổi triều đại, Cố Cảnh Liên vừa mới lên nắm quyền, nghĩ thầm rằng nghé con mới ra đời, cho dù đắc tội, cũng không tạo ra sóng gió bao nhiêu.
Nhưng người này không đắc ý được bao lâu, ngày hôm sau, Cố Cảnh Liên phái người mang theo mấy chục người, phá nát đại viện nhà anh ta.
Thủ đoạn của Cố Cảnh Liên, cực kỳ tàn nhẫn, phàm là những thứ có trong nhà, ngoại trừ người sống, đều bị đập nát, tuyên bố ba ngày sau nếu không trả tiền đúng hạn, sẽ chặt tay chân anh ta.
Rốt cuộc thì người đó cũng biết sợ hãi, vay mượn linh tinh, gom tiền để trả, bên nhà họ Cố lại truyền lời, còn tiền lãi chưa trả nữa.
Qua vài năm, người tội nghiệp này, e rằng còn đang cắn răng trả tiền lãi ấy!
Vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ ra lãi con, mấy trăm vạn thành mấy ngàn vạn, rồi thành mấy triệu, nói không tính số lẻ, vẫn còn nợ vài trăm vạn.
Bởi vậy, cái tên Cố Cảnh Liên này, Tống Kiến Quân nhớ rất kỹ!
Biến thành ông ta cũng không nhịn được lo lắng đề phòng, bàn bạc với bà ta, hay là đem Tống Chính Quốc và Tống Ân Nhã chuyển sang bệnh viện nước ngoài.
Giang Khởi Mộng không đồng ý.
Tống Chính Quốc đang là thị trưởng, nhà họ Cố ngang ngược thế nào, cũng sẽ không ngang ngước đến mức đó đấy chứ?
Chạy ra bệnh viện nước ngoài, ở trong mắt người ngoài, có khác gì chó nhà có tang đâu?
Nhà họ Tống đã đủ dọa người rồi.
Giang Khởi Mộng chỉ nghĩ Cố Cảnh Liên uy hiếp vậy mà thôi, nghe một chút thì thôi, không cần thiết phải để ý.
Không nói được bao lâu, Tống Ân Nhã ra khỏi phòng cấp cứu, bác sĩ còn đang nói với bà ta tình hình vết thương, nói là Tống Ân Nhã chấn động não nghiêm trọng, cộng thêm nhiều chỗ xương sườn gãy, tổ chức mềm bị tổn hại, cột sống bị thương, thì người nhà họ Cố đã đến bệnh viện rồi.
Người nhà họ Cố vừa đến bệnh viện, không nói hai lời, liền chia làm hai đường đập phá, còn tuyên bố, nếu tiếp tục để Tống Ân Nhã và Tống Chính Quốc ở trong bệnh viện, tất cả tòa nhà trong bệnh viện đều bị đập bể hết!
Nói đập là đập, không lưu tình chút nào, cũng không phải chỉ chơi đùa.
Cố Cảnh Liên lên tiếng nói, toàn bộ tổn thất, do nhà họ Tống gánh vác.
Viện trưởng vốn đang đi họp, vừa nghe trong bệnh viện có biến, lại còn không tin, mãi đến khi cấp dưới nói, có người phá bệnh viện, ông ta mới vội vàng về bệnh viện.
Mới về đến bệnh viện, đã bị ba vòng người ở cửa lớn bệnh viện hù dọa!