Trong lòng ba người hiểu rõ.
Mộ Nhã Triết muốn nộp tiền bảo lãnh một người, căn bản không cần hỏi qua ý kiến bọn họ, nhưng mà còn chưa thẩm vấn tội phạm, liền trực tiếp nộp tiền bảo lãnh, quả thật có chút trắng trợn!
“Cho các người mười phút để làm.”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nhìn thoáng qua đồng hồ, lập tức nâng mắt, lạnh lùng nói, “Thời gian của tôi cực kỳ quý giá.”
Ba người bị ánh mắt của anh làm cho khiếp sợ, giật mình một cái, liếc mắt nhìn nhau một cái…
…
Trong bệnh viện.
Phòng cấp cứu đầy người vây quanh.
Tin tức Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không biết có phải người bên trong bệnh viện truyền tin tức ra ngoài hay không, mà lan truyền đến tai truyền thông rất nhanh, rất nhiều truyền thông biết được Cố Tinh Trạch xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không rõ sống chết, sau khi nghe ngóng được đưa đến bệnh viện, liền nhao nhao ngồi xổm canh giữ trước bệnh viện.
Hoàn Vũ cũng nhận được tin tức của nhà họ Cố, phái Qúy Lâm và Tần Chu đến đó.
Tần Chu đến bệnh viện trước tiên, vội vàng chạy vào nhà xác, nhà xác to như vậy, chỉ có một cái giường, đây là phòng đặc biệt của bệnh viện, dùng để bảo quản di thể của Cố Tinh Trạch.
Rất nhanh, liền có người chạy đến, vì Cố Tinh Trạch xử lý xử lý dung nhan của người chết.
Lúc Tần Chu đến nơi, quần áo của Cố Tinh Trạch đã được cởi, vết máu trên người cũng vừa mới được lau rửa sạch sẽ, chỉ là vết thương, vẫn nhìn thấy mà ghê người.
Anh ta vừa mới đi tới, liếc mắt một cái trông thấy Cố Tinh Trạch yên lặng nằm trên giường, cả người giống như bị sét đánh ngớ người ra!
Trong đầu trống rỗng vài giây, Tần Chu lập tức phản ứng kịp, hốt ha hốt hoảng nhào đến trước giường, chỉ thấy vẻ mặt Cố Tinh Trạch trắng bệch.
“Tinh Trạch!”
Anh ta đau đớn kêu tên Tinh Trạch, nhưng mà khiến người ta thất vọng rồi, người đàn ông trên giường, sẽ không trả lời anh ta nữa rồi!
“Tinh Trạch…”
Tâm tình Tần Chu lập tức rớt xuống đáy cốc!
Trên đường đến đây, anh ta rất sốt ruột, chỉ một lòng hy vọng, tin tức này là giả!
Có lẽ trong quá trình truyền lời, có ý xuyên tạc cũng không biết chừng!
Không thể như vậy được, người một giây trước vẫn còn sống sờ sờ, chết như vậy được sao?
Tần Chu hiển nhiên khó có thể tin.
Nhưng mãi đến khi đi đến bệnh viện, chân chính nhìn thấy Cố Tinh Trạch, mới giật mình phát hiện, hóa ra toàn bộ, đều không phải là giả dối.
Tinh Trạch thật sự…
Rời đi rồi.
Cho đến bây giờ Tần Chu rất ít khi rơi nước mắt, tính cách của anh ta đều có vẻ vui vẻ, cho dù là chuyện bi quan rơi vào người anh ta, cũng không thấy tổn thương bao nhiêu.
Nhưng mà gặp phải chuyện này, anh ta lại lập tức trở nên yếu ớt, vành mắt lập tức đỏ lên, nước mắt rơi xuống vải trắng tinh.
Anh ta đau lòng khóc rống lên.
“Tinh Trạch, không phải anh nói anh muốn đi nước Mĩ sao? Đây là cái gì…”
Anh ta đột nhiên vươn tay ra, chạm vào những vết thương nhìn thấy mà ghê người, nước mắt chảy xuống như mưa, “Những vết thương này từ đâu ra vậy? Lúc trước anh còn nói, đến nước Mĩ sẽ lập tức liên lạc với tôi, tôi còn tưởng rằng, anh đã ngồi trên khoang hạng nhất đi đến nước Mĩ rồi!”
Anh ta lập tức ôm lấy bả vai Cố Tinh Trạch, trong lòng tràn đầy thống khổ, không biết nên phát tiết như thế nào.
“Anh mau đứng dậy nói cho tôi biết, đây là vui đùa đi! Anh đang nói đùa với tôi… Được rồi, anh thắng rồi, tôi bị anh gạt rồi, Tinh Trạch, anh đừng nhắm mắt nữa, mở mắt ra nhìn tôi đi!”
Cố Tinh Trạch gia nhập giới giải trí nhiều năm, Tần Chu và anh ta rất thân, quan hệ hai người rất thân thiết khiến người bình thường cảm thấy không thể nói lý.