Mẫn Vũ kinh ngạc một chút, xoay người nhìn về phía cửa, đã thấy Giang Khởi Mộng trực tiếp đẩy cửa xông vào, bà ta nhìn quanh văn phòng một vòng, nhanh chóng nhìn thấy Mộ Nhã Triết ngồi trước bàn làm việc, lòng như lửa đốt đi tới.
“Nhã Triết!”
Mộ Nhã Triết ngước mắt, vừa thấy là Giang Khởi Mộng, không khỏi nhíu mày lại.
“Chị(1), sao thế? Chuyện gì hấp tấp như thế!”
Giang Khởi Mộng không khỏi oán trách một tiếng: “Nhã Triết, sao gọi điện thoại cho em không được?”
Mộ Nhã Triết khẽ trả lời: “Em mới vừa họp, lúc này vừa trở lại văn phòng.”
“Tổng giám đốc Mộ...” Thư ký đứng ở cửa ra vào có chút co quắp xưng hô một tiếng, nhìn Giang Khởi Mộng một chút, hiển nhiên có chút mê mang.
Mẫn Vũ khẽ nói, “ Cô về làm việc đi!”
“Vâng.” Thư ký gật đàu, đóng cửa rời đi.
Mộ Nhã Triết hỏi, “Bác gái sảy ra chuyện gì sao?”
“Chị...”
Giang Khởi Mộng vừa muốn phát ra tiếng, bỗng nhiên có chút xoắn xuýt nhìn thoáng qua Mẫn Vũ đứng ở một bên.
Mộ Nhã Triết cũng nhìn về phía anh ta, ánh mắt ra hiệu, Mẫn Vũ cũng coi như hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức ngầm hiểu, cung kính lui ra.
Đợi cửa đóng lại, Mộ Nhã Triết nói: “Nói đi.”
“Nhã Triết, Ân Nhã xảy ra chuyện rồi!” Giang Khởi Mộng ngậm lấy nước mắt nhìn qua anh, giọng run rẩy phát ra.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết khẽ giật mình, có chút kinh ngạc nhìn bà ta, nghi ngờ nheo mắt lại: “Xảy ra chuyện?”
“Ừm...” Hiển nhiên là Giang Khởi Mộng khóc qua, giọng khàn khàn, nhất là đôi mắt, đỏ bừng, xem ra là thật sự xảy ra chuyện.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Chị... Sáng sớm hôm nay, người làm đi lên lầu gõ cửa, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng mơ hồ nghe được trong phòng ngủ, truyền đến tiếng nước. Người làm lo lắng đã xảy ra chuyện gì, lập tức gọi Vân Tích, Vân Tích sức lớn, một chân đá tung cửa ra, lúc xông đi vào, đã nhìn thấy Ân Nhã nằm trong bồn tắm, trong bồn tắm đổ đầy nước, đều bị máu nhuộm đỏ...”
Giang Khởi Mộng nói tới chuyện này, giống như một màn kia hiện rõ mồn một trước mắt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
“Cô ấy thế nào?”
Mộ Nhã Triết mơ hồ nghe được một chút đầu mối.
“Ân Nhã... Con bé quá ngốc, nghĩ quẩn...”
“Hiện tại cô ấy ở đâu?”
“Sau khi Vân Tích phát hiện chuyện xảy ra, liền vội vàng đưa con bé đến bệnh viện, may mắn phát hiện kịp thời, cứu chữa được. Thế nhưng nha đầu này tỉnh táo lại, cảm xúc liền không ổn định, không biết cô ấy lại muốn làm ra hành động quá khích gì. Hiện tại, Vân Tích ở trong bệnh viện trông chừng, chuyện này, chị cũng không dám nói với bác em, sợ ông ấy tức giận.”
Trong lòng Giang Khởi Mộng vẫn còn sợ hãi nói, bà ta thực sự là không dám tưởng tượng, nếu phát hiện không kịp thời, có phải mình sẽ vĩnh viễn mất đi đứa con gái này.
Mộ Nhã Triết nghe Giang Khởi Mộng nói Tống Ân Nhã được cấp cứu, tâm khẽ buông.
“Không có chuyện thì tốt.”
Giang Khởi Mộng cẩn thận đánh giá anh từng li từng tí, lập tức, ngập ngừng nói: “Nhã Triết, Ân Nhã muốn gặp em, chính miệng nói xin lỗi với em. Em lúc này, có thể đi xem nó một chút không, trấn an tâm tình của nó một chút. Từ khi ra khỏi phòng cấp cứu đến bây giờ, cả người nó đều cảm giác sa sút, nằm ở trên giường bệnh, mặc cho Vân Tích nói chuyện thế nào nó cũng không để ý một tiếng? Chị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thế nhưng không có cách nào, không thể không đến cầu xạnh em. Trước mắt, đại khái nó chỉ nghe lọt lời của em nói, những người khác nói gì căn bản không nghe, mọi người không có biện pháp nào.”
(1) Như đã nhắc đến ở nhiều chương trước, mối quan hệ giữa Mộ Nhã Triết và 4 mẹ con Giang Khởi Mộng rất rắc rối, lúc thì tác giả để thế này, lúc để thế nọ, nên nhóm editor quyết định mặc kệ tác giả, bà ấy để sao thì sẽ edit y như thế.