Mộ Nhã Triết thản nhiên nói: “Buổi chiều em còn có việc, bận rộn nhiều việc, không thể phân thân.”
Giang Khởi Mộng vốn cho là anh sẽ đáp ứng.
Dù sao, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Vân Tích và cha con bé, Mộ Nhã Triết là người sủng Ân Nhã nhất.
Trong lòng Giang Khởi Mộng rõ ràng, Mộ Nhã Triết yêu thương Ân Nhã, hoàn toàn là bời vì, Ân Nhã như là một khuôn đúc ra với Giang Ý San.
Đồng thời, cùng với tuổi tăng lên, càng lúc càng giống Giang Ý San.
Giang Khởi Mộng cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Giang Ý San là người trong lòng Mộ Nhã Triết tiếc nuối nhất, năm mẹ anh qua đời, suýt nữa khiến Mộ Nhã Triết phát điên.
Lúc đó, chính Tiểu Ân Nhã ở bên anh.
Mộ Nhã Triết đem niềm thương nhớ với mẹ, hoàn toàn ký thác vào người Tống Ân Nhã.
Vì vậy đối với Tống Ân Nhã, cũng cực kỳ sủng ái, bất kể con bé ra điều kiện hà khắc gì, anh đều sẽ thỏa mãn từng cái.
Cũng chỉ có Tống Ân Nhã có thể tùy hứng kiêu căng ở trước mặt anh, Mộ Nhã Triết bao dung từng thứ.
Nhưng tất cả, thẳng đến khi Vân Thi Thi xuất hiện, mới chấm hết.
Bây giờ, Mộ Nhã Triết lạnh nhạt với Tống Ân Nhã rất nhiều.
Trước kia, quan hệ hai nhà Mộ Tống vô cùng tốt.
Đi lại tấp nập.
Bây giờ, khi Mộ Nhã Triết lạnh nhạt với Tống Ân Nhã, quan hệ hai nhà cũng dần dần hạ xuống.
Nhưng hôm nay Tống Ân Nhã nằm ở trên giường, tuy được cứu sống lại, lòng lại giống như chết, không nói câu nào.
Mặc kệ Tống Vân Tích khuyên bảo như thế nào, an ủi, đùa giỡn thế nào.
Tống Ân Nhã thờ ơ như cũ.
Duy chỉ có nói một câu, chính là: “Tôi muốn gặp anh Mộ.”
Chỉ thế thôi.
Giang Khởi Mộng nghe, không đành lòng, liền gạt Tống Vân Tích rời khỏi bệnh viện, một đường chạy tới nơi này, cũng không đoái hoài tới bất luận dáng vẻ và hình tượng ưu nhã gì, chỉ hy vọng Mộ Nhã Triết có thể nể tình giao tình nhiều năm hai nhà Mộ Tống, tới bệnh viện nhìn Ân Nhã một chút.
“Nhã Triết, coi như chị van em, được không? Em thương Ân Nhã như vậy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ là Ân Nhã hoàn toàn có chỗ không đúng. Có thể con bé vẫn còn con nít, căn bản không hiểu chuyện, làm sai, chị sẽ ở đây nói lời xin lỗi em, xin em nể tình chị, tha thứ đứa bé này! Huống hồ, Ân Nhã cũng biết mình sai, con bé cũng là bởi vì cảm thấy không có mặt gặp em, cho nên lúc này mới nhất thời nghĩ quẩn, tìm cái chết! Em hay tới bệnh viện liếc nhìn con bé một cái, trò chuyện với nó, chí ít, không cần để cho nó nghĩ quẩn! Chị không thể mất đi con bé...”
“Con bé đã được cứu sống, bảo vệ kỹ là được, em không cần xen vào!” Mộ Nhã Triết vẫn từ chối, lãnh khốc đến cùng.
Giang Khởi Mộng như thế nào cũng không nghĩ tới, anh có thể ý chí sắt đá như thế.
“Nhã Triết... Sao em có thể nói như vậy?”
“Em nói sai cái gì sao?”
Mộ Nhã Triết chống mắt, đương nhiên, cha, mẹ, nhất là chị, làm mẹ của con bé, con bé xảy ra chuyện, người ở bên cảnh hằn phải là chị, mà không phải em. Còn có Vân Tích, cái này là trách nhiệm của mấy người, giống như không có quan hệ gì với em.”
“Em... Em nói vậy hơi quá!”
Giang Khởi Mộng giật mình mở to hai mắt nhìn, thương tâm gần chết: “Nhã Triết, sao em có thể nhẫn tâm như vậy? Cho dù Ân Nhã có vạn cái không nên, em cũng không nên tàn nhẫn như vậy? Con bé... đã như vậy rồi! Em còn muốn nó như thế nào đây...”
Bà ta nói đến chỗ động tình, than thở khóc lóc, cho dù không có phàn nàn gì, có thể lên án trong im lặng, lại miêu tả sinh động.