Vân Thi Thi trang điểm nhẹ, mặc dù đã khoác áo bành tô nhưng cả người vẫn lạnh run.
Mộc Tịch chạy về liền tức đến dậm chân: “Thi Thi, chỉ sợ trong chốc lát nữa không được rồi! Lâm Chi quay phim không xong, đạo diễn Cố đang mắng cô ta, toàn trường không người nào dám nói. Chờ cô ta quay xong cũng không biết đến khi nào nữa. Nếu không cô vào phòng hóa trang nghỉ tạm đi, ban đêm thời tiết lạnh rất dễ bị cảm.”
“Không được.” Vân Thi Thi ôm ly nước, lắc đầu: “Không được, vạn nhất quay phim xong đến cảnh của tôi lại tìm không thấy tôi đâu đạo diễn Cố sẽ nổi giận.”
Mộc Tịch gấp đến độ vừa tức vừa đau lòng: “Nhưng lạnh như thế, cơ thể cô vốn đã yếu, ăn không tiêu, ốm ra đấy phải làm sao bây giờ?”
Vân Thi Thi lại nói: “Nhiều người như vậy, cũng không thấy bọn họ oán hận lấy một câu, không phải chỉ mình tôi đang đợi. Kiên nhẫn chút đi!”
“Cô vẫn là vào phòng trang điểm đi, không ai dám ngồi bên nói mỉa đùa giỡn cô đâu!” Mộc Tịch nói xong, ý vị thâm trường trợn mắt nhìn trợ lý của Lâm Chi còn đứng bên cạnh.
Hai người mỗi người hừ lạnh một tiếng.
Làm trợ lý cho nữ chính và nữ phụ trong phim, hai người ở trong đoàn làm phim vẫn nhìn nhau không vừa mắt.
Vân Thi Thi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Chi lề mề khiến cho người ta phải chịu thua.
Cũng chỉ diễn có một vai ngang qua sân khấu mà diễn tới hơn 3 tiếng vẫn chưa xong.
Bên ngoài trời rất lạnh, cô không chịu được lạnh, lúc quay phim giọng nói cũng đã phát run, Cố Hiểu Dương quả thực tức giận, ở trước mặt mọi người hung hung hổ hổ mắng cô xối xả.
Mộc Tịch càu nhàu bên tai Vân Thi Thi: “Thi Thi, cứ từ từ, cô nhất định có thể diễn tốt! Tính tình đạo diễn cố dạo này rất không tốt, có lẽ đã đem hết bực dọc đối với Lâm Chi phát tiết lên người cô rồi!”
“Tôi hiểu! Tôi sẽ tranh thủ quay xong.”
Vân Thi Thi nghĩ thầm, trong nhà lúc này còn có người đang chờ cô trở về.
Cô không muốn thua kém nên cố gắng hết sức để diễn xong.
Hoa Cẩm từ đầu đến cuối vẫn luôn im lặng không nói không rằng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
12 giờ tối, cuối cùng Lâm Chi cũng diễn xong.
Lúc cô ta trở về liền bọc kín bằng áo bành tô, đông lạnh đến cái mũi cũng đỏ bừng, trợ lý đỡ cô ta về phòng nghỉ.
Mộc Tịch ở một bên cười trộm: “Xem cô ta bị đông cứng rồi, cái mũi mới chỉnh qua có khi cũng bị lạnh đến rụng mất.”
“Mộc Tịch! Đừng nói lung tung.”
“Ha ha, được rồi!”
Thư ký trường quay vội vàng đi qua thông báo: “Tiếp theo liền đến các vị diễn rồi, chuẩn bị tốt, 10 phút sau bắt đầu.”
“Biết rồi, cám ơn!”
Vân Thi Thi nói một tiếng.
Thư ký trường quay cười cười, lại vội vàng đi thông báo cho những người có phân diễn liên quan.
Đợi cho đến lúc Vân Thi Thi quay phim, tinh thần cô được nâng cao đến 12 vạn phần, cho dù là đi đứng, lời kịch, hay thần thái, diễn xuất, tất cả đều ok hết.
Vấn đề là, diễn rất suôn sẻ đến cảnh diễn của Hoa Cẩm thì liền dừng lại.
Không phải thất thần thì chính là quên lời kịch.
Cảnh diễn này của Hoa Cẩm cũng không nhiều, quá khứ bằng vào năng lực của anh ta, cảnh diễn này chỉ cần một lần đã qua.
Nhưng đã qua nửa giờ rồi mà vẫn NG đến 3 lần.
Đạo diễn Cố rốt cuộc cũng bạo phát.
“Hoa Cẩm, tới cùng thì cậu bị làm sao? Lời kịch đọc như thế nào, phản ứng chỗ này ra sao? Ánh mắt cậu để sau gáy phải không? Hay là trời lạnh khiến đầu lưỡi của cậu cũng lạnh cứng, nói không trôi nữa rồi!? Có vài lời kịch mà cậu NG đến mấy lần?! Có phải cậu muốn chúng tôi cũng đông cứng giống cậu không!?”