Vân Thi Thi khẽ cười, khóe miệng nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ! Tôi đính hôn rồi.”
Trái tim Hoa Cẩm bị lỡ mất mấy giây.
“Cái gì?”
Anh ta ngây người, trong mắt mờ mịt.
Vân Thi Thi quay đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh ta, thành thật đáp: “Đúng vậy, tôi đã đính hôn.”
Hoa Cẩm sửng sốt mọt lúc lâu sau, lập tức cười: “Em đang giỡn tôi sao?”
“Anh cho rằng tôi là anh sao? Tùy tiện đi đùa giỡn người khác, tôi có nhất thiết phải giỡn với anh không?”
Nói xong, cô lại quay mặt đi, soi gương trang điểm lại.
Bên người bỗng nhiên yên tĩnh hẳn.
Yên tĩnh đến mức khiến cho Vân Thi Thi không thích ứng nổi, cô nghi hoặc quay người sang liền thấy Hoa Cảm trầm mặc, ánh mắt nhìn cô nhưng lại không nói lấy một câu.
“Làm sao vậy?”
Hoa Cẩm nhíu nhíu mày, không nói lời nào, trên mặt không hiểu sao lại có chút cô đơn.
“Sắc mặt anh rất lạ. Sao thế?”
“Thi Thi, em thật sự đính hôn rồi sao?” Hoa Cẩm vẫn như cũ có chút không tin, ánh mắt vô cùng thận trọng.
Vân Thi Thi chịu thua anh ta, bất đắc dĩ nói: “Hoa Cẩm, tôi thật sự đính hôn rồi, không lừa anh làm gì.”
“À...”
Hoa Cẩm mở to hai mắt, cánh môi giật giật, muốn nói lại thôi, cuối cùng biến thành im lặng.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Vân Thi Thi lập tức đi sang môt bên nghe điện thoại.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Mộ Nhã Triết: “Còn đang ở đoàn làm phim quay phim sao?”
Vân Thi Thi cười dịu dàng, kiên nhẫn giải thích: “Ừ! Hôm nay có cảnh diễn, cần quay bổ sung. Gần đây có chút bận nên tổ lịch bị chậm tiến độ.”
“Anh đã trở về, có chút nhớ em rồi, khi nào em về?”
Giọng nói Mộ Nhã Triết cực kỳ từ tính trong căn phòng yên tĩnh vang lên rõ ràng.
Thế là Hoa Cẩm vốn không có ý muốn nghe lén lại không thể không vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên kia, giọng nói Mộ Nhã Triết tràn ngập dịu dàng.
Thì ra...
Cô thật sự đính hôn sao!?
Người đàn ông ở đầu kia điện thoại có phải chồng sắp cưới của cô không?
Làm sao có thể?
Anh ta cho rằng...
Vân Thi Thi cầm di động, dịu dàng dỗ dành: “Anh ở nhà chờ em, có được không? Chờ em quay xong sẽ về nhà liền.”
“Được! Dù trễ thế nào anh cũng sẽ chờ em trở về.”
“Ừm!” Trên mặt Vân Thi Thi đầy ý cười ngọt ngào, sau đó ngắt điện thoại, đến trước bàn trang điểm đã thấy Hoa Cẩm im lặng đến quỷ dị.
Anh ta cúi đầu, đôi mắt chất chứa tình cảm đã bị mái tóc dài phủ xuống che khuất, chỉ có bờ vai không hiểu sao có chút lạnh cứng.
Vân Thi Thi chậm nửa nhịp, nói “Anh làm sao vậy?”
“...”
Vừa rồi vẫn còn tràn trề sức sống, sao giờ lại an tĩnh, ngoan ngoãn thế!
Người này thật kỳ quái!
Trong lòng Vân Thi Thi nói thầm một câu, ngồi xuống trước bàn trang điểm, Hoa Cẩm bỗng nhiên đứng lên, không nói một lời liền rời khỏi phòng trang điểm.
Cô mờ mịt nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, nói thầm một câu: “Quái gở!”
Buổi tối còn phải quay phim, bây giờ đã 10 giờ tối, đúng lúc rét lạnh nhất.
Ban đêm ở phương Bắc, nhiệt độ giảm xuống dưới 0 độ khiến Vân Thi Thi ăn không tiêu.
Tại studio, cô mệt mỏi cả người bọc áo bành tô, buồn ngủ đến mức thiếu chút nữa thì cắm đầu ngã sấp xuống.
Hoa Cẩm ngồi bên cạnh cô, vẫn im lặng đến quỷ dị.
Mộc Tịch vội trước vội sau, mang ra cho Vân Thi Thi một ly trà nóng, sau đó lại quay lại phim trường hỏi xem bao giờ thì có thể quay tiếp.
Vội muốn chết.
Sao còn chưa quay.