Tống Ân Nhã dùng khăn tay lau lau, đau đến mức phải cau mày, nhìn đến móng tay Mộ Uyển Nhu, quả thực rất dài, bên trong còn dính mấy thứ ô uế, cảm giác buồn nôn lại xuất hiện.
Thật sự là buồn nôn muốn chết!
Trời ạ, đến tột cùng tay cô ta dính bao nhiêu vi khuẩn rồi!
Thời điểm Mộ Uyển Nhu nhào về phía cô ta thì còn mang theo cả một cơn gió, mang theo một mùi hôi thối!
Tống Ân Nhã lùi về phía sau nhìn kỹ mới thấy căn phòng này bẩn không thể tả, phân, dịch, nước tiểu phóng uế lung tung, da đầu tê dại một hồi!
Mộ Uyển Nhu gào thét: “Vân Thi Thi! Tao giết mày! Tao muốn giết mày!”
Tống Ân Nhã ngẩn người, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt ác độc: “Mày nhận ra tao?”
“Vân Thi Thi! Mày có hóa thành tro thì tao cũng nhận ra mày! Tao sẽ không bỏ qua cho mày! Mày đáng chết! Mày đáng chết! Là mày hại chết con tao! Là mày hại chết con của tao!”
“Con? Con nào ở đây?”
Tống Ân Nhã sửng sốt.
Cô ta luôn miệng nói rằng Vân Thi Thi hại chết con trai cô ta?
Mộ Uyển Nhu không phải bị vô sinh sao?
Lẽ nào...
Lẽ nào cô ta có con với anh Mộ?
Nghĩ tới điều này, cả khuôn mặt Tống Ân Nhã lập tức tái nhợt.
“Tiện nhân, con trai của mày rốt cuộc từ đâu chui ra?”
Phàm là những chuyện liên quan đến anh Mộ, Tống Ân Nhã đều dễ dàng mất đi lý trí, cô ta lập tức cuồng loạn lên, lớn tiếng chất vấn Mộ Uyển Nhu: “Nói đi! Đứa con là của anh Mộ sao? Nói đi! Mày nói đi!”
Mộ Uyển Nhu dường như không nghe cô ta nói, cả người nhào đến song sắt, vẻ mặt vô cùng thâm độc: “Đều tại mày... Đều tại mày! Chính mày hại chết con tao! Chính mày! Trả lại con cho tao, trả lại con cho tao...”
Tống Ân Nhã cuống lên, xông về phía trước, cho Mộ Uyển Nhu một bạt tại, năm ngón tay hằn sâu trên gương mặt.
“Tiện nhân! Mày vẫn chưa trả lời vấn đề của tao! Nói, đứa bé này là của ai?”
“Ha ha ha! Con của tao không còn, con của tao không còn... Con của tao bị mày hại chết...”
Mộ Uyển Nhu giờ đây hỏi một đằng trả lời một nẻo, cả người đều sa sút, cô ta khuỵu xuống đất, một đôi mắt vô hồn.
“Con không còn.. Con không còn... Vân Thi Thi, mày tội đáng muôn chết... Mày đáng chết...”
Tống Ân Nhã tức lộn ruột nhưng mà cũng kịp lấy lại lý trí, cười bản thân thế nhưng lại đi chấp nhặt với một người bị điên!
Đứa con ở đâu chứ?
Chỉ là chứng vọng tưởng mà thôi!
Bởi vì vô sinh cho nên mỗi ngày đều tưởng tượng đến đứa bé.
Tống Ân Nhã nhìn Mộ Uyển Nhu, trong lòng có chút phẫn nộ, nhưng đồng thời lại vô cùng đắc ý.
Chí ít thì Mộ Uyển Nhu cũng bị điên rồi!
Ha ha! Đây chính là kết cục khi dám đối chọi với cô ta!
“Để xem mày cướp thế nào!”
Tống Ân Nhã bỗng nhiên chửi bới lên: “Để xem mày cướp anh Mộ của tao như thế nào! Mộ Uyển Nhu, mày gặp báo ứng rồi! Dám cướp người của tao! Mày cũng thế, Vân Thi Thi cũng thế! Anh Mộ là của ta, không kẻ nào có tư cách cướp đoạt của tao!”
Dứt lời, cô ta rít lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, nữ y tá vội vàng đuổi theo, vừa mở miệng, đã thấy trên mặt cô ta có hai vết cào xước, có chút bất ngờ.
“Cô... Trên mặt cô... Là do cô ấy cào làm bị thương?”