Kỷ Nhan nhún vai: “Nhưng sự thật là, cô ta là người thứ ba, chen chân vào giữa tôi và Cao Nam, vì tiền tài mà không tiếc gì câu dẫn đàn ông, muốn lên giường với người ta!”
“Cô cố ý cố ý bôi đen!” Hoa Cẩm cười lạnh: “Kỷ Nhan, tôi thực hoài nghi cô là loại bụng dạ khó lường! Vì tiền tài? Cho nên không tiếc dùng đến quy tắc ngầm? Cô có biết hay không, Thi Thi đã...”
Đang nói lại im bặt.
Anh ta muốn nói Thi Thi đã kết hôn rồi!
Nhưng mà, lời đến bên miệng lại không cách nào nói ra.
Bởi vì chuyện này còn chưa được công bố, nếu dưới cơn giận dữ, anh ta không cẩn thận nói ra việc này thì sẽ gây ra phiền toái cho Vân Thi Thi!
Hoa Cẩm cắn môi, nuốt vào mấy lời này.
Kỷ Nhan vẫn hỏi: “Vì sao không tiếp tục nói?”
Hoa Cẩm gắt gao cắn môi: “Tóm lại, tôi cảnh cáo cô, đừng có tạo tin đồn vớ vẩn.”
Kỷ Nhan lạnh lùng cười, nhưng cái gì cũng không nói.
Trên mặt tươi cười quỷ dị, thâm sâu tính kế, ánh mắt đen tối, cũng không biết cô ta rốt cuộc lại muốn làm gì!
Hoa Cẩm không để ý cô ta, chuyện này cũng đã ngả bài với cô ta rồi, những thứ còn lại thì nên để cho cô ta tự nghĩ lấy!
Anh ta mới vừa xoay người, lại nghe Kỷ Nhan ở sau người yên lặng nói: “Hoa Cẩm, anh đang lên mặt đấy à? Chạy đến đây diễu võ giương oai là muốn nói cái gì? Anh cho là bây giờ anh vẫn còn như lúc trước sao?”
Hoa Cẩm cứng đờ.
Kỷ Nhan nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trước đây, ỷ vào sau lưng có kim chủ nâng đỡ, anh ở trong đoàn phim hô phong hoán vũ, hoành hành ngang ngược, lúc trước tôi kiêng kị anh, chẳng qua là kiêng kị vị kim chủ sau lưng anh, bất quá tôi thấy, gần đây anh có vẻ “nghèo túng” không ít. Thế nào, đã chấm dứt rồi sao?”
“Ngậm miệng!” Hoa Cẩm xoay người hung hăng nói: “Chuyện của tôi, không đến lượt cô phê bình, cô không có tư cách này!”
Kỷ Nhan cười cười nhìn anh ta, không nói lời nào.
Hai người đối diện thật lâu, Hoa Cẩm nhìn ánh mắt của cô ta, trong đầu bấn loạn.
Có cảm giác ánh mắt này rất quen, nhưng nhìn lại thì cực kỳ xa lạ!
Anh ta nhíu mi, ánh mắt hơi hơi lóe ra, bỗng nhiên hỏi: “Nhan Băng thanh?”
Ánh mắt này khiến cho trong đầu anh ta lập tức hiện lên khuôn mặt Nhan Băng Thanh.
Lúc trước anh ta cũng có chút hoài nghi, Kỷ Nhan có phải là Nhan Băng Thanh hay không, nhưng mà hiện giờ, nhìn ánh mắt thâm trầm kia, trong lòng càng lúc càng kiên định, người này tuyệt đối là Nhan Băng Thanh!
Trước kia, anh ta cùng Nhan Băng Thanh đóng chung một bộ phim cổ trang, Nhan Băng Thanh đóng vai một vị phi tử tâm kế khó lường, khi đó ánh mắt cô ta cũng như thế này, làm anh ta khắc sâu ấn tượng.
“Nhan Băng Thanh?”
Kỷ Nhan nhếch môi, không trực tiếp thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ cười cười.
“Có một số việc, là chuyện riêng của tôi và Vân Thi Thi, anh cũng không tư cách nhúng tay, hiểu chưa? Có vài thứ, tôi phải đòi lại từ trên người cô ta!”
Nói xong, Kỷ Nhan ngạo mạn lướt qua anh ta, đi ra ngoài cửa.
Hoa Cẩm xoay người, kinh ngạc nhìn theo bóng dáng cô ta từ từ rời đi, trong lòng bỗng nhiên thấy bất an.
...
Sau khi quay xong, Vân Thi Thi trở lại phòng nghỉ, liền thấy Hoa Cẩm mất hồn mất vía ngồi trên ghế sofa, dường như đã đợi cô rất lâu.
Chỉ là vẻ mặt anh ta có chút kỳ quái, dường như đang nôn nóng và bất an.
“Làm sao vậy? Nhìn mặt nghiêm trọng thế.”