Ở trong thôn này, không có con trai, khó tránh khỏi bị người ta mang ra bàn tán chê cười.
Không có con trai, người ta nói chính là tuyệt hậu!
Mà chồng và mẹ chồng, cũng chỉ vào lỗ mũi cô ta mà mắng là đồ vô dụng, vì vậy, cô ta vẫn suy nghĩ muốn nhận một đứa con trai nuôi, để sau này già rồi, có con trai lo lắng cho bọn họ.
“Cháu làm con trai dì đi, dì nuôi cháu, đối tốt với cháu, có được không? Đi cùng dì nhé!” Người phụ nữ kia lại tiếp tục nói.
Hữu Hữu lại nói: “Không muốn!”
Linh Linh giang hai cánh tay trước mặt Hữu Hữu nói: “Dì Phượng, dù Hữu Hữu có bị cha mẹ anh ấy bỏ rơi, cũng sẽ ở lại nhà cháu, không cần đi tới nhà dì đâu!”
Tất cả mọi người đều cười!
Một đứa trẻ tỏ vẻ hiểu chuyện: “Dì Phượng, Hữu Hữu nhát gan, dì cũng không nên hù dọa bạn ấy!”
Vừa nói, cậu bé ấy vừa xoay người nói với Hữu Hữu và Linh Linh: “Vừa rồi là dì Phượng nói chơi với mọi người thôi, ha ha!”
Hữu Hữu nghe thế thì phiền muộn.
Thật ra cậu không thích những người lớn trêu chọc cậu như vậy.
Cậu thông minh như vậy, nhìn ra được bác gái này nói giỡn với mình, đổi lại nếu là đứa trẻ bình thường, nghe được như vậy, đều sẽ bị hù cho khóc toáng lên.
Linh Linh vừa thấy cậu đứng lên, cũng vội vàng đuổi theo.
“Anh à, anh đi đâu vậy?”
“Đi loanh quanh một chút, em đừng đi theo anh.”
“Không sao, không sao, em đi cùng anh, có được không, có được không?”
...
Tập đoàn tài chính Đế Thăng, vốn là đúng mười giờ sáng, phải tiến hành buổi họp chuyển nhượng cổ phần.
Vậy mà bởi vì Mộ Lâm Phong trì hoàn thời gian, cứ thế mà thời gian bị chuyển sang buổi chiều.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Mộ Nhã Triết ngồi trước bàn, trong tay quay quay cái bật lửa ZIPPO.
Một bên, Mộ Lâm Phong buồn bực ngồi trên ghế sa lon, trừ Mộ Liên Tước ở ngoài, tất cả mấy đại cổ đông của tập đoàn tài chính Đế Thăng đều đến đông đủ.
Hội đồng quản trị tập đoàn tài chính Đế Thăng, phần lớn đều là thành viên nội bộ của nhà họ Mộ, trong đó, trừ Mộ Nhã Triết nắm trong tay nhiều cổ phần nhất, Mộ Lâm Phong và Mộ Thục Mẫn chính là cổ đông lớn thứ hai và thứ ba.
Mộ Thục Mẫn là con gái lớn của Mộ Thịnh, theo bối phận, Mộ Nhã Triết phải gọi bà một tiếng cô.
Bởi vì không thể công khai thân phận, do ở trong giới chính trị Mộ Thục Mẫn có một chỗ đứng tương đối cao, nên ngày thường, những buổi họp hội đồng quản trị lớn nhỏ, cho tới bây giờ bà đều không tham gia.
Tuy nhiên, lần này không giống như vậy.
Có tin tức truyền ra ngoài, đứa cháu này của bà, lại muốn nhượng cổ phần trong tay lại cho Mộ Liên Tước?!
Sau khi bà nghe được từ miệng Mộ Lâm Phong chuyện này, đầu tiên là không đồng ý.
Trước mặt Mộ Nhã Triết, Mộ Lâm Phong kể lại đại khái sự tình một lượt, vừa nghe nói Mộ Nhã Triết vì một cô gái mà cam tâm tình nguyện từ bỏ cổ phần của tập đoàn tài chính Đế Thăng, tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt!
Mở rộng tầm mắt bởi vì, bọn họ là người đứng xem, cũng biết rõ, năm nay Mộ Nhã Triết cùng lắm là hai mươi bảy tuổi, vậy mà đi được tới vị trí hiển hách như ngày hôm nay, đến tột cùng là đã trải qua những chuyện gì!
Phải biết rằng, nội bộ gia tộc nhà họ Mộ rất phức tạp, liên quan tới lợi ích rất lớn, chưa nói đến các nhân vật trong nhánh chính của Mộ gia, chỉ tính những nhánh thứ thôi, cũng có không biết bao nhiêu nhân tài siêu quần bạt tụy (nhân tài có tài năng xuất chúng, nổi bật), có thể từ trong một gia tộc lớn như vậy đi tới bước này, không đơn giản chỉ là chuyện lột xuống một lớp da! Nói là tranh quyền đoạt vị đến bể đầu chảy máu, cũng coi như là nhẹ nhàng!
Vấn đề là, có tranh đến bể đầu chảy máu, đụng phải Mộ Nhã Triết, mặc dù bao nhiêu người không cam lòng, vẫn phải ngoan ngoãn rút lui.