Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1251: Chương 1251: Đến Nhà Bác, Làm Con Trai Bác




Vì vậy, đối với trò chơi này cậu không có chút hứng thú nào, ngồi ở cửa như một ông cụ non.

Mà tính cách bé trai trước mặt mười phần là một đứa bé, ngay cả bước chân chạy còn chưa vững, nhưng chơi rất hăng say, lôi kéo Triệu Linh Hoa, sống chết đòi kéo cô bé tới chơi trò nhảy ô lò cò.

“Linh Linh, anh nhảy trước! Em xem nhé! Lần này nhất định anh sẽ không chơi xấu!” Đậu Đậu cười một tiếng lấy lòng.

Linh Linh uể oải nói một con số: “Tám!”

Đậu Đậu “Ừ” một tiếng, dùng sức ném viên ngói trong tay, hăng hái sôi nổi nhảy quanh mấy ô vuông.

Hữu Hữu ngồi ở cửa, một tay chống má, lười biếng phơi nắng.

Linh Linh lôi kéo cậu cùng chơi, nhưng đối với cái trò này Hữu Hữu không có hứng thú, cậu tỏ ra lãnh đạm, khó tránh khỏi làm Linh Linh có chút mất hứng, đành trầm lặng cùng chơi với Đậu Đậu.

Không lâu sau, những đứa trẻ khác cũng lục tục chạy tới, một đám trẻ con cứ như vậy chơi đùa náo loạn.

Tiếng trẻ con tranh cãi, tiếng ồn ào, tiếng cười vui vẻ, không buồn không lo, thanh thúy vang dội, giống như tiếng chim ríu rít, như thể không biết mệt mỏi!

Hữu Hữu nhìn một lũ trẻ con náo nhiệt này, đột nhiên thở dài.

Thật là một bọn nhỏ tràn đầy năng lượng!

Chỉ chốc lát sau, cửa nhà họ Triệu đã vây đầy người.

Thì ra, đều là người dân thôn trên tò mò đến đây xem.

Nghe nói, Triệu Hướng Quân đi săn thú trên núi, cứu về một đứa bé, lúc ôm nó trở về, một thân toàn là máu, dọa tất cả mọi người sợ hãi một phen!

Cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này đến từ đâu, vì sao lại chạy vào trong núi, ngọn núi lớn như vậy, còn tưởng rằng cha mẹ đứa trẻ này rất độc ác, nhẫn tâm vứt bỏ con mình!

Phải nói, dân ở thôn An Dương này cảm thấy, có nhiều người trong thành phố làm cha làm mẹ rồi mà rất độc ác!

Nhiều lần có những người buôn bán mang theo trẻ em tới đây, đều nói đó là những đứa trẻ trong thành phố bị cha mẹ vứt bỏ vì họ không muốn có con cái, những người dân ở đây đa phần đều là người lương thiện, có những người không có con, liền bỏ tiền ra mua lại những đứa bé này.

Nhưng thật ra thì sao? Đây đều là những đứa trẻ bị lừa tới đây để bán.

Chẳng qua những người dân đều ít giao du với bên ngoài, là những quê mùa, vì vậy mà một đồn mười, mười đồn trăm, ấn tượng của người dân nơi này đối với người trong thành phố, cũng chỉ có tiền, thể diện, còn lại đều là người nhẫn tâm, ngay cả con mình tự sinh ra cũng không cần, tùy tiện vứt bỏ!

Vì vậy, có người cho là Hữu Hữu bị cha mẹ bỏ rơi, liền hỏi: “Cháu bé, có phải cha mẹ cháu không cần cháu nữa? Nên mới vứt cháu ở trên đỉnh núi không?”

“Không phải.” Hữu Hữu thành thật trả lời, cũng không nói gì thêm nữa.

Những người đó lại thấy đây chỉ là một đứa nhỏ nên muốn trêu cậu, làm bộ nghiêm trang nói: “Cháu bị lừa rồi! Nhất định là cha mẹ không cần cháu nữa! Cho nên mới vứt cháu đi. Có muốn đến nhà bác không, làm con trai bác?”

Hữu Hữu chớp mắt một cái, sắc mặt có vẻ không tốt, nói từng chữ một: “Không muốn.”

Mặt người phụ nữ kia cứng đờ, đúng là cô ta cho rằng Hữu Hữu đã bị đôi vợ chồng độc ác nào đó ném vào trong núi, không cần thằng bé nữa.

Không phải nghe nói trong thành phố cần thực hiện kế hoạch hóa gia đình sao? Cho nên, phải là không cần nữa mới vứt vào trong núi chứ.

Nhìn tướng mạo Hữu Hữu đẹp trai tuấn mĩ thế này, vì vậy cũng có mấy phần yêu thích.

Nhà cô ta chỉ có con gái, mấy năm trước chồng lại sinh bệnh, về phương diện kia cũng không thể được, những năm gần đây vẫn luôn cố gắng, nhưng chưa thể có được một mụn con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.