Linh Linh lôi kéo cậu, dương dương đắc ý giới thiệu Hữu Hữu với mấy bạn nhỏ bình thường hay chơi cùng ở thôn trên, tất cả đều là những người bạn nhỏ tuổi, lớn nhất mười hai tuổi, nhỏ nhất cũng không quá bảy tuổi, đều là những tiểu quỷ còn chưa dứt sữa.
Trong lòng đang âm thầm oán thán những đứa bé này, Hữu Hữu hoàn toàn không ý thức được, ở trong mắt người ngoài, cậu cũng là một tiểu quỷ chưa dứt sữa!
Một đám trẻ con thấy có bạn mới tới, liền vây xung quanh Hữu Hữu, quan sát một trận.
“Linh Linh, người này là người nào?”
“Ba tớ mang về, nghe nói là từ thành phố tới!
“Từ thành phố tới?”
Nghe được bốn chữ này, ánh mắt tất cả những đứa trẻ đều mở lớn, sáng rực lên, rối rít chặn trước mặt Hữu Hữu, tò mò hỏi.
“Quả nhiên trẻ con trong thành phố đều giống như trên ti vi vậy, da vừa trắng lại vừa mịn! Này, cậu tên là gì?” Một đứa trẻ tên Nhị Cẩu lên tiếng hỏi.
“ Tên anh ấy là Hữu Hữu, các người gọi là Hữu Hữu là được rồi!” Triệu Linh Hoa ở một bên nhiệt tình giới thiệu.
“Hữu Hữu… Oa! Cái tên này thật là dễ nghe! Nghe thật là hay! Không quê mùa như tên của mình!”
“Hữu Hữu, bạn thật là đẹp trai! Nhìn không giống như con nít chúng tớ! Tớ nghe cha nói, những đứa trẻ trong thành phố đều là công chúa nhỏ, cậu chủ nhỏ! Hữu Hữu, bạn cũng là cậu chủ nhỏ sao?”
Khóe môi Hữu Hữu có chút cứng ngắc khẽ giật giật mấy cái. “.....”
Triệu Linh Hoa nhẹ nhàng kéo vạt áo Hữu Hữu, bởi vì xấu hổ mà khuôn mặt hồng hồng. Cô bé khẽ cúi đầu, có chút mong đợi nói: “Anh à, anh cùng chơi với chúng em đi?!”
“Linh Linh!”
Lý Như ra vẻ tức giận nói: “Trên người anh con bị thương, sao có thể chơi với mấy đứa?! Con đừng làm loạn nữa! Còn có, bài tập thầy giáo cho đã làm xong chưa, cả ngày chỉ biết chơi, không chịu học hành cho tử tế! Sau này lớn lên làm sao thi đậu được vào trường học trong thành phố?!”
Linh Linh làm mặt quỷ: “Mẹ, bài tập con làm xong rồi, cho nên con mới ra ngoài chơi mà.”
Vừa nói, cô bé vừa lè lưỡi một cái, xoay người, lôi kéo tay Hữu Hữu chạy ra khỏi phòng.
Lý Như ở phía sau giận đến giậm mạnh chân.
Trước cửa là một mảnh đất trống lớn, trên đất có mấy hình vẽ ô vuông xiêu xiêu vẹo vẹo, một bé trai ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đùa nghịch với một mảnh ngói nhỏ, một đôi mắt trắng đen rõ ràng đang chăm chú nhìn những ô vuông trước mặt.
Linh Linh giới thiệu, cậu bé này là anh trai của cô, tên là Triệu Thiên Vũ.
Cậu bé tuổi rất nhỏ, cùng lắm là bảy tuổi, dáng vẻ ngày thường cũng rất xinh đẹp, một đôi mắt phượng thu hút, da dẻ trắng noãn, ngũ quan tinh tế, ngoại hình một chút cũng không liên quan tới nhà họ Triệu, lúc ấy đều nghe thôn trên đồn thổi, đều nói nhà họ Triệu không thể nối dõi tông đường, đứa nhỏ này là con nuôi vợ chồng nhà họ Triệu tốn bao tiền của nhận về nuôi, ngày thường chính là coi như một tiểu tổ tông mà thờ phụng.
Ở nông thôn, có câu nuôi con dưỡng già, còn có, điều bất hiếu thứ ba, là không có con nối dõi tông đường, vì vậy hai vợ chồng vẫn cố chấp muốn có đứa con trai.
Điều kiện nhà bọn họ cũng dư dả, vì vậy đứa trẻ cũng được nuông chiều, cho thằng bé ăn mặc, trong số những đứa trẻ ở làng cũng coi như là tốt.
Sau đó, mới có Triệu Linh Hoa ra đời.
Tên cậu bé là Triệu Thiên Vũ, nhũ danh là Đậu Đậu, cùng lớn lên với Triệu Linh Hoa, vẫn luôn theo sau cô đi chơi, ngày thường thích chơi nhất là trò nhảy ô lò cò.
Gọi đứa bé có tính cách ông cụ non như Vân Thiên Hữu đến xem trò chơi này, đúng là ngây thơ.