Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1249: Chương 1249: Việc Liên Lạc Bị Gián Đoạn




“Không sao đâu, chuyện này chú cũng đừng lo lắng nữa.” Hữu Hữu trấn an.

Hóa ra người đàn ông này còn ở vì chuyện đó mà cảm thấy áy náy!

Linh Linh vừa nghe nói đêm nay Hữu Hữu sẽ ở lại, cô bé vui vẻ đến nhảy cao ba thước: “Ôi! Tốt quá đi! Tốt quá đi Nhất định là sẽ rất vui đây, anh trai nhỏ đêm nay ở lại nhà của chúng ta!”

Cô bé hân hoan nhảy nhót, trên gương mặt cười rạng rỡ như một đóa hoa, cô nhóc này từ trước đến nay luôn thiếu bạn chơi cùng, giờ lại gặp được người anh trạc tuổi như vậy, có thể thêm một bạn chơi cùng, vì vậy vô cùng vui vẻ.

Huống hồ, ở trong mắt Linh Linh, Hữu Hữu lớn lên lại rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, bởi vậy cô bé đặc biệt thích anh trai nhỏ tuấn tú này.

Hai lông mày Hữu hữu hơi nhíu lại, làm lơ Linh Linh, quay sang hỏi: “Chẳng lẽ cả một thôn lớn như vậy, chỉ có quầy bán quà vặt là có điện thoại có thể liên lạc với bên ngoài hay sao?”

“A…… Là như thế này! Cháu bé à, không nói dối gì cháu, ở thôn này, giao thông và tín hiệu đều tương đối lạc hậu. Bên ngoài là một dãy núi lớn, ở giữa lại là một cánh rừng rất lớn, nơi đó chịu sự quản lý của chính phủ! Hơn nữa thôn này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, nhìn chung khá hoang vắng, tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm dân, cho nên tháp phát tín hiệu cũng không được xây! Quầy bán quà vặt kia có bộ di động, đối với chúng ta đã xem như rất thời thượng. Chính là như vậy, tín hiệu cũng khi có khi mất, ha ha……”

Người đàn ông cười cười, trên mặt hồng hồng, có vẻ có chút ngượng ngùng.

Hữu Hữu trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng cũng không giận.

Dù sao thì người đàn ông này đối rất tốt với cậu, huống hồ cũng chỉ ở một đêm, không có vấn đề gì!

Vì thế, cậu gật gật đầu nói: “Được cháu sẽ chờ ở đây tới ngày mai, nhìn nhìn lại đi!”

Người đàn ông cũng gật đầu, lại giải thích thật cẩn thận lần nữa: “Ừm! Nhưng chú chỉ sợ ba mẹ cháu lo lắng cho cháu, trong lòng chú cũng gấp như lửa đốt! Nhưng không có biện pháp nào khác, ở trong thôn này mọi thứ đều không thể so với trong thành phố, phương tiện gì cũng đều lạc hậu……”

“Không sao đâu. Bất quá cũng ở nhờ chú hôm nay, làm phiền chú vậy!” Hữu Hữu hơi mỉm cười, ưu nhã nói cảm ơn.

Người đàn ông có hơi sửng sốt, chà chà hai tay, có vẻ có chút câu nệ mà co quắp, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cười cười hỏi: “Cháu có đói bụng không?”

“Cháu không đói bụng, vừa nãy cháu mới ăn chiếc bánh khoai môn rồi.”

“A! Cháu có muốn ăn thêm nữa không?” Người đàn ông nhiệt tình quá mức khiến cho Hữu Hữu nhất thời không chống đỡ kịp!

“A! Cháu có muốn uống nước không?”

“Cháu ổn, cám ơn chú!” Hữu Hữu ngọt ngào đáp lại.

Người đàn ông nghe xong, quả thực mát lòng mát dạ.

Hữu Hữu khác hoàn toàn so với những đứa trẻ cùng trang lứa trong thôn này, vóc dáng không lớn không nhỏ, tuy chưa đầy bảy tuổi, nhưng rất hiểu lễ phép, trước sau đều kêu chú cháu, ngọt ngào như khoai mật vậy.

Qua nói chuyện, Hữu Hữu mới biết được, người đàn ông này tên là Triệu Hướng Quân, là người dân bình thường trong thôn, ở đằng sau nhà có vài mẫu đất, vài mẫu trồng lúa mạch, vài mẫu trồng rau, cũng có chút tay nghề săn thú, bởi vậy mỗi khi nhàn rỗi, liền lên rừng đánh chút thú rừng, thỉnh thoảng may mắn sẽ bắt được hươu nai, lột da mang lên chợ bán, thường thường có thể bán được với giá tốt, cơ bản là tiền chi tiêu trong nhà không phải lo.

Cuộc sống dân dã trôi qua rất thanh thản.

Vợ của Triệu Hướng Quân, Lý Như, là một phụ nữ làm nông điển hình, làn da ngăm đen thô ráp, giọng nói lớn, nhưng nhiệt tình hiếu khách, thuần phác thân thiện.

Lúc này đã là xế chiều.

Bên ngoài mặt trời dần dần xuống núi.

Hữu Hữu liền xuống giường đi đi lại lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.