14231869519590_former
09
Tuy rằng Sữa Bò đã nói với tiểu người hầu Thường Nhạc của nó là: “Mi nếu có ý định vứt bỏ ta, ta liền ăn tươi nuốt sống mi” như vậy, trên thực tế cũng chỉ là doạ doạ người.
Nó rất vừa ý tiểu người hầu của nó, bởi vậy, nó dành rất nhiều thời gian để quan sát Thường Nhạc.
Thường Nhạc ra ngoài không nhiều, nếu có thì thường đi lúc sáng sớm. Trước khi đi luôn chuẩn bị kỹ càng bữa sáng cho chủ nhân mèo mun, sau đó, tiểu người hầu liền mang theo cái máy tính vuông vuông của hắn ra khỏi cửa.
Hắc miêu biết trước lúc ăn cơm trưa thì tiểu người hầu nhất định sẽ trở về, bởi tiểu người hầu ngoan ngoãn của nó muốn hầu hạ nó cơm trưa mà.
Đến trưa, nó ngồi ở ban công, vừa tắm nắng, vừa nhìn tiểu người hầu của nó chậm rãi đi về. Có lúc tiểu người hầu ngẩng đầu lên, nhìn thấy nó ngồi ở trên ban công, sẽ thật vui vẻ giơ tay vẫy vẫn.
Nó sẽ làm bộ được cử chỉ ngu xuẩn có của tiểu người hầu lấy lòng .
Ngoại trừ ra khỏi nhà và hầu hạ Hắc miêu ăn cơm, Thường Nhạc còn thường hay chơi máy vi tính.
Mèo mun thiệt sự rất bất mãn với cái hộp vuông phát ra âm thanh kia, tựa hồ đều là do cái hộp đó hấp dẫn Thường Nhạc của nó.
Lúc hắc miêu còn nhỏ, Thường Nhạc nằm nghiêng trên ghế sa lon vọc con chuột máy, một túm lông đen nho nhỏ liền bò đến bên hõm cổ Thường Nhạc, dùng sức cọ cọ vào người anh, sau đó dùng đệm thịt nhỏ ở móng vuốt lay gò má Thường Nhạc, nếu như Thường Nhạc thờ ơ không động lòng, nó liền bò đến trước ngực Thường Nhạc, lăn lộn trên đó.
Sau đó Thường Nhạc sẽ không chịu nổi nữa mà vừa cười vừa rảnh tay cùng nó chơi đùa.
Sau đó Hắc miêu càng lúc càng lớn, Thường Nhạc không phải người thích rèn luyện thân thể, ***g ngực không chịu được một con mèo ở phía trên lúc nhảy lúc lăn. Tuy rằng nó rất muốn áp vào người Thường Nhạc, mà Thường Nhạc không vui, đều tự xua tay đuổi nó.
Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là dung túng tiểu người hầu của nó một chút rồi. Hắc miêu rộng lượng nghĩ.
Sau đó nó lại nghĩ cách khác.
Đó chính là, nửa đêm ngủ trên ***g ngực tiểu người hầu. Thường Nhạc đang ngủ sẽ không đuổi nó, hơn nữa buổi tối đặc biệt yên tĩnh, nó vùi trong ngực Thường Nhạc, có thể nghe được âm thanh tim của Thường Nhạc đập, cực kỳ hay.
Bất quá sáng ngày thứ hai, nó lại bị tiểu người hầu đuổi ra như trước.
Mèo mun không hề tức giận, nó yên lặng nhìn người hầu bò xuống giường rồi tiến vào buồng tắm.
Đúng là miêu tinh nhân không nên dung túng người hầu mà. Hắc miêu nghĩ, vô thanh vô thức chui qua cửa phòng tắm, nhìn qua khe cửa thấy tiểu người hầu của nó một tay vịn tường một tay sờ xoạng bộ phận dưới thân.
Thường Nhạc mặt có chút hồng, miệng phát ra tiếng thở đứt quãng.
Hắc miêu lặng lẽ đứng ở sau cửa xem hết toàn bộ quá trình.
6811425_orig
10
Ngày khí trời cực kì tốt, Thường Nhạc cũng sẽ ôm Sữa Bò xuất môn đi dạo.
Thường Nhạc rất yêu thích công viên gần đó, nơi đó cây cỏ xanh tốt, phong cảnh cũng không tồi, còn có thể gặp được rất nhiều người mang theo sủng vật đến tản bộ, sau đó bọn họ lại tiến hành các loại giao lưu.
Thường Nhạc ôm mèo mun đi tới công viên.
Hắc miêu lười biếng vùi trong ***g ngực tiểu người hầu, nhìn có vẻ như vẫn chưa tỉnh.
“Tiểu Nhạc! Chào buổi sáng a!”
Nghe có người gọi tên Thường Nhạc, lỗ tai mèo của nó giật giật.
Nó nghe thấy Thường Nhạc thật cao hứng gọi to tên người đó: “Triệu đại ca! Ngày hôm nay cũng mang Đa Đa đi chơi sao?”
“Ừ, tiểu tử này ngày nào cũng phải ra ngoài, cứ nhốt ở nhà sẽ sủa điếc tai chết luôn.” Cái tên Triệu đại ca kia, khẩu khí không hề có chút oán trách ngược lại là vô cùng cưng chiều, mèo mun lười biếng từ trong ***g ngực Thường Nhạc thò đầu ra nhìn một chút.
Cùng lúc đó, Thường Nhạc một tay đỡ lấy hắc miêu, một tay thì lại vươn ra ngoài, yêu thích xoa xoa cái đầu nhung mềm không muốn dừng.
Đó là đầu của con husky loại hiếm đó.
Trong mắt hắc miêu, tên chó ngu đần kia đang híp mắt tận hưởng việc được tiểu người hầu của nó mát xa.
Người hầu của ta gãi ngươi rất thoải mái đúng không, nhưng hắn không phải người hầu của ngươi! Trong lòng mèo mun có cảm giác khó chịu, dùng đệm thịt vỗ vỗ cằm Thường Nhạc, sau đó từ cằm mò lên, mò đến cái môi đang mỉm cười của Thường Nhạc.
“Meo meo meo ”
Tiểu người hầu, không cho phép ngươi sờ con chó kia nữa.
Tiểu người hầu của nó quả nhiên thuận theo mà thu tay về, ngược lại lấy ngón tay nhẹ nhàng gãi cái cằm lông mềm mại của hắc miêu, hắc miêu bị anh làm cho thoải mái, nheo mắt lại hưởng thụ.
“Tiểu Nhạc, đây chính là mèo của em?” Triệu đại ca tò mò nhìn sang, “Oa, lông đen, đẹp nha!”
“Đó là đương nhiên.” Thường Nhạc cười híp mắt đáp lại câu ca ngợi này.
“Mèo này có thể sờ không? Nó có thể cào anh không nhỉ?” Triệu đại ca nhìn hắc miêu vùi trong ngực Thường Nhạc, hưởng thụ ngón tay Thường Nhạc bằng vẻ mặt thoả mãn, trong lòng có chút ngứa.
Thường Nhạc do dự một chút, cuối cùng anh vẫn nói với Triệu đại ca: “Vẫn là đừng sờ thì hơn… Cái tên này tính tình không được tốt, cũng không thích người khác sờ.” Thường Nhạc nhớ mèo mun thật ra là người ngoài hành tinh, chắc là cũng không thích bị người khác sờ tới sờ lui.
“Được rồi.” Triệu đại ca cũng không vì thế thất vọng, hắn vui vẻ phất tay một cái cùng Thường Nhạc nói tạm biệt.
Hắc miêu hài lòng lần thứ hai dùng đệm thịt sờ sờ cằm Thường Nhạc, coi như khen thưởng đối với hành vi từ chối của anh với Triệu đại ca.
11
large (1)
Lúc mèo mun vẫn còn là một con mèo bé con con, Thường Nhạc đặc biệt thích nâng nhẹ nó trong lòng bàn tay anh.
Thân thể ấm áp bao một tầng lông mỏng, con ngươi màu vàng ướt át, hoàn toàn tin cậy nằm ở trong lòng bàn tay anh nũng nịu, dáng dấp quả thực làm cho Thường Nhạc mềm lòng.
Sau khi đem hắc miêu về nhà, Thường Nhạc liền bắt đầu phát sầu vì việc đặt tên cho con vật nhỏ.
Hắc cầu? Cầu Cầu? tiểu Hắc? Đản đản? (trứng đôi …)
. .. Vân vân, làm sao tên càng nghĩ càng quái.
Thường Nhạc lấy ngón tay đùa mèo con đói bụng kêu meo meo nha nha, vừa cho nó uống sữa bò trong cái chén nhỏ.
Đột nhiên, Thường Nhạc phúc chí tâm linh, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Mèo nhỏ đen tuyền.
Sữa Bò màu trắng tinh.
Kiểu như một con mèo đen thui lại có một cái tên trắng bóc! Vậy gọi nó là Sữa Bò đi! Cứ như vậy là được!
Thường Nhạc nhìn mèo nhỏ dùng đầu lưỡi liếm láp sữa bò, vì linh cảm đột phát của mình mà tự mãn.
12
Nếu như biến thành dáng dấp nhân loại, thế giới sẽ lập tức rút lại nhỏ hơn nhiều, tầm nhìn cũng sẽ cao hơn.
Hắc miêu cảm thấy nó ngoài ý muốn yêu thích cái cảm giác này.
Bất quá điều này cũng đưa Thường Nhạc đến bi kịch.
Nói thí dụ như ——
Một buổi tối nào đó, Thường Nhạc đang vui vẻ lướt mạng, sau lưng đột nhiên có một cơ thể ấm áp dính sát vào người anh, mèo mun ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Tiểu người hầu trung thành của ta, mau tới sờ sờ ta.” Âm thanh trầm thấp, phối hợp nội dung nghe ra rất dễ dàng khiến người có ý nghĩ kỳ quái.
Thường Nhạc mặt đỏ lên, sợ đến mức xém nữa ném con chuột đi.
Liền nói thí dụ như, Thường Nhạc ngồi trên ghế sa lon đọc sách, câu được câu không nói chuyện cùng Hắc miêu.
“Tiểu người hầu, gần đây cũng không thấy mi xem mấy loại phim kì quái kia.”
“Phim gì kia?”
“Ồ…” Hắc miêu suy nghĩ một chút, rất thành thực trả lời anh, “Chính là loại phim có hai tên đàn ông nhân loại đang *** đó.”
Thường Nhạc: “…” Mi còn dám lén xem phim của ta!
Rõ ràng là gay, Thường Nhạc bởi vì nguyên nhân gia trưởng, không dám tùy tiện phát sinh quan hệ qua mức giới hạn với người lạ, bình thường chỉ có thể ở nhà xem phim tự xử, thế nhưng lúc trước anh cũng không biết, hoá ra lúc mình tự xử lại bị một con mèo núp trong góc nhìn chằm chằm…
Trên thực tế, Thường Nhạc đương nhiên sẽ có phản ứng với dáng dẻ con người mạnh mẽ của hắc miêu, nhưng anh vừa nhớ tới thân thể hoàn mỹ cùng mặt đẹp trai kia thật ra là một con mèo, anh liền xìu.
Phát dục với một con mèo sao, đúng là điên mà!