Giảm Thọ Quá, Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!

Chương 4: Chương 4




13929759537522_former

13

Thường Nhạc cố nhiên là một thanh niên giữ gìn trinh tiết thật là tốt, làm sao anh lại nuôi phải một con mèo lưu manh đến mức chẳng thèm xem trinh tiết là gì, cứ phấn khởi vác chym đi muôn nơi ?

Thường Nhạc thề với trời rằng Sữa Bò nhà anh vốn dĩ là một con mèo có giác ngộ tốt mà, chỉ là sau khi biến thành người lại khuyết thiếu kiến thức cơ bản của người, cứ cư xử y chang một con mèo khiến cho anh là chủ nhân cảm thấy cực kì phiền nhiễu…

Phiền nhiễu nhất là vài lúc như ——

Lúc Thường Nhạc tắm vào buổi tối.

Anh mới lấy sữa tắm mình yêu thích ra, xoa xoa một cái chuẩn bị cọ rửa, quay người lại phát hiện ra một tên đàn ông cực kì đẹp đẽ cực kì sáng chói đứng sau lưng mình, hai con mắt của hắn còn ngang nhiên nhìn thẳng vào anh.

Thường Nhạc: “…” Có cảm giác thật sự bị cưỡng gian mà.

Bất ngờ đến mức nhất thời anh chẳng biết nên che đi hạ thân của mình, hay che ngực mình …, suy nghĩ một chút, anh thẳng thắn bước đến, dùng tay che đi đôi mắt của hắc miêu.

Sau đó anh thẹn quá hoá giận hét to với mèo mun: “Mi đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài!”

Hay là vào buổi sáng lúc mới vừa tỉnh lại.

Thường Nhạc gần đây ngược lại rất ít cảm thấy bị nặng ngực, bởi vì mèo mun đã thay đổi cách thức gần gũi tiểu người hầu : nó biến thành người, tay dài chân dài ôm gọn người hầu của nó vào lòng.

Hơn nữa sức khoẻ của nó cũng tốt, sáng nào Thường Nhạc cũng giãy dụa thất bại.

Bởi vì anh có dùng bao nhiêu sức cũng không thể đẩy con mèo đó ra… Cọ qua cọ lại hạ thân còn cứng, thì bởi sáng nào mà hạ thân không cương cứng chứ.

… Nhưng anh lại nghĩ, anh cương với con mèo? Anh đúng là đồ xấu xa.

Thường Nhạc thầm rủa xả chính mình.

89fa5fc1911f0c70993802d06cf93fd9

14

Thường Nhạc đã từng có một quãng thời gian chơi game online rất say sưa, dù không đến nỗi mất ăn mất ngủ, nhưng vẫn là chơi tới quên mất việc anh còn đang nuôi một con mèo, thời gian chơi cùng mèo hay bị mèo chọc cười liền giảm.

Buổi tối hôm ấy, Thường Nhạc đang cùng đồng đội đi pk.

Thường Nhạc đeo tai nghe, mở YY, màn hình xoay tới xoay lui nhiều cảnh trí, ngón tay gõ đùng đùng trên bàn phím, hết sức tập trung quan sát các thông số nhân vật trên màn hình, thỉnh thoảng cùng đồng đội giao lưu vài câu.

Xung quanh rất yên tĩnh, anh chỉ nghe thấy âm thanh trò chơi cùng giọng nói của đồng đội qua tai nghe.

“Mau mau đánh! Vú em chết rồi! Đổi người mau! Ra đòn! Rốt cục đánh ngã bọn họ!” Bên trong tai nghe truyền ra tiếng đội trưởng hưng phấn hú hét.

Nhìn trò chơi chuyển từ quang cảnh trận đấu trở về thành bản đồ, Thường Nhạc rốt cục thở phào nhẹ nhõm, vẫy vẫy hai tay hơi mỏi. Anh cười cười, vừa định nói chuyện thì đầu đã bị một vật vừa nặng vừa mềm đập vào, mặt suýt chút úp vào bàn phím.

Anh không khỏi la một tràng những âm thanh kinh ngạc.

Đồng đội bị tiếng la của Thường Nhạc làm cho sợ hết hồn, ai cũng mở mic ân cần hỏi anh chuyện gì xảy ra.

Thường Nhạc bị thứ mềm mại nặng nề kia đè đến mức không ngóc đầu lên được, anh đưa tay ra sau gáy tóm một cái, tóm được một quả cầu lông xù vừa mềm vừa ấm, bèn dùng cả hai tay ôm gọn nó vào ngực mình.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì… Mèo nhà anh lại phá ấy mà.” Thường Nhạc vừa trả lời, vừa kéo chân trước của mèo mun lại, nhấc nó lên, thân mật hôn một cái lên trán cùng tai của nó, hắc miêu lè lưỡi liếm liếm cằm Thường Nhạc như cũng muốn đáp lễ.

Động viên mèo nhà anh xong, Thường Nhạc lại đeo tai nghe, tiếp tục vùi đầu vào cuộc pk kế tiếp.

Hắc miêu hài lòng vùi đầu vào ***g ngực ấm áp của người hầu mà ngủ gà ngủ gật.

15

Là một đứa con nhà giàu ít khi ra khỏi cửa, Thường Nhạc vẫn có sở thích riêng.

Anh không thích đi đến mấy chỗ bán hàng hiệu, anh thích đi lùng đồ secondhands hơn, cũng thích mua đồ dùng rồi về, trong nhà bày toàn đồ cũ.

Dạo này mèo của anh chẳng coi ai ra gì, cứ ngông nghênh trần truồng đi lại khắp nơi làm cho Thường Nhạc rất bất mãn. Anh quyết định mua mấy bộ quần áo cho nó, đồng thời ép nó mặc quần áo đến khi thành thói quen mới thôi.

Thường Nhạc bế Sữa Bò vẫn còn đang ngủ đặt xuống sàn nhà, tìm thước cuộn cùng vở ghi chép, sau đó vỗ nhẹ vào lưng nó rồi gọi: “Chớ ngủ nữa, Sữa Bò, dậy, biến thành người.”

Sữa Bò bất đắc dĩ dùng móng vuốt đẩy tay Thường Nhạc ra.

Thường Nhạc lần thứ hai đưa tay ôn nhu xoa xoa đường lưng cong xinh đẹp của hắc miêu, nhẹ nhàng gọi nó dậy: “Nào nào, chớ ngủ nữa.”

Lại gãi thêm mấy cái.

Hắn Hắc miêu rốt cục mở mắt, liếc chéo anh một lúc, sau đó vừa ngáp thật to vừa xoay lưng, chậm rãi ngồi dậy biến thành người.

“Lại đây, đứng thẳng lên, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích.”

Thường Nhạc giơ thước cuộn lên, vòng qua vòng lại trên người nó, sau đó ghi vào vở chép vài con số, sau đó lại đẩy nó đi đo chiều cao cùng cân nặng, cuối cùng mới xô nó ngồi xuống sô pha mà nói: “Được rồi đấy, mi ngủ tiếp đi.” Ôm vở bỏ chạy về phòng.

Hắc miêu lại biến về nguyên hình, cuộn tròn trên sô pha, trên khuôn mặt mèo của nó bất chợt nảy ra một loại thoả mãn ý tứ hàm xúc.

Lúc này ở trong phòng Thường Nhạc…

Quần lót —— mua mua mua! Áo thun —— mua mua mua! Áo sơ mi —— mua mua mua! Quần dài —— mua mua mua! Giày —— mua mua mua!

Mua mua mua! ! !

16

Thường Nhạc tự nhận là một tên nhà giàu có học thức, tuy rằng anh vẫn chỉ là một người thất nghiệp. (T/N : theo câu “trưởng giả học làm sang”. Thường Nhạc sang rồi không cần học)

Trước giờ nếu tính tiền anh làm ra, cũng chỉ có sáu trăm đồng, là do hè năm trung học anh lén lút đến quán rượu làm thêm mười ngày mới được, cùng với mua trái phiếu nhà nước, mỗi tháng ăn chút tiền lời mà thôi.

Vì rằng kiếm không ra tiền, nên Thường Nhạc chưa bao giờ xa xỉ. Anh vì thế cảm thấy tự hào.

Trên Thường Nhạc còn có một anh trai kế thừa phụ thân gia nghiệp, cho dù anh không đi kiếm tiền, người nhà vẫn có thể nuôi nổi anh. Người trong gia đình từ trước tới nay chưa hề gây áp lực cho anh, hơn nữa còn dung túng yêu chiều anh cực kì.

Không chiều hư Thường Nhạc thành một người ăn chơi đua đòi gái gú, quả thật là phi thường.

Bởi vì trong nhà không quản, bỏ mặc anh tự do, Thường Nhạc không chịu được ngôi nhà trống trải không có một bóng người, liền nhõng nhẽo hỏi xin anh trai tiền mua một căn hộ nhỏ để ở, chỉ có ngày lễ về nhà gặp mọi người.

Gia đình đối với Thường Nhạc rất tốt. Anh trai công việc thư thả sẽ tới nhà Thường Nhạc ăn bữa cơm, có lúc còn ngủ lại. Cha mẹ lúc nào cũng bận bịu, chỉ có thể nhân lúc rỗi gọi điện thoại cho Thường Nhạc để liên lạc tình cảm.

Người nhà đều biết tính hướng của Thường Nhạc, sau khi cố gắng tiếp thu, người một nhà tình cảm lại hòa hợp như lúc ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.