Gian Khách

Chương 64: Q.3 - Chương 64: Anh bạn họ gì? (Thượng) (1)






Thuốc lá hiệu ba số 7 tính ra cũng không phải là loại thuốc sang trọng gì, nhưng cũng không phải là loại thuốc nghèo khó, thuộc loại hàng trung bình mà thôi. Nếu như là điếu thuốc ba số 7 nằm trong tay một gã Công Trình Sư bình thường, phun mây nuốt khói, giương mắt nhìn chằm chằm vào những bản vẽ thiết kế trên màn hình máy tính xách tay trước mặt, sẽ khiến cho mọi người nhìn thấy là chuyện vô cùng đương nhiên theo lẽ thường, cực kỳ tương xứng. Nhưng mà nếu như đó lại là gã Trung Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang, cầm điếu thuốc loại này mà lặng yên suy nghĩ, lại dễ dàng khiến cho người ta nghĩ rằng kẻ này quá mức keo kiệt rồi... Khoan nói đến những loại tiền trợ cấp trực tiếp nhận được từ phía Bộ Quốc Phòng, chỉ riêng khoản tiền phúc lợi của Quân đội Liên Bang cũng sẽ khiến cho một vị quân nhân cấp bậc Trung Tá mà hút loại thuốc lá ba số 7 nhẹ nhàng này cảm thấy vô cùng mất mặt.

Thế nhưng mà Hứa Nhạc lại vẫn cứ như vậy hút hết gói này đến gói khác. Cũng giống hệt như là ba năm trước đây vậy, ở phía sau cửa sắt của Đại học Lê Hoa, hắn cùng Thi Thanh Hải hút thuốc, nói chuyện phiếm, hết sức tự nhiên. Cũng giống như là hiện tại hắn hết sức vô lý tự đưa ra một phán đoán của riêng mình, sau đó lại ngồi xếp bằng trên tòa tháp trầm ngâm mà suy nghĩ, giống hệt như là một Thần Côn, pho tượng nổi tiếng nhất trong Bách Mộ Đại, lại khiến cho kẻ khác nhìn thấy mà phát sinh ra cảm giác khiếp sợ.

- Hắn hiện tại đang ở trong đại sảnh số 6, chuẩn bị lẫn vào trong đám người trong đó bỏ trốn ra ngoài.

Hứa Nhạc thoáng nheo chặt mắt lại, nhìn theo mớ khói thuốc lá chầm chậm bay lên không trung, nhẹ giọng nói một câu, càng khiến bầu không khí quanh người hắn càng thêm cổ quái hơn nhiều. Chỉ có một mình hắn là biết rõ ràng nhất, sự tin tưởng của hắn chính là xuất phát ở nơi nào. Cho dù hiện tại Chính phủ Liên Bang hướng về phía Cục Hiến Chương đưa ra thỉnh cầu xin định vị, đại khái cũng sẽ không thể nào nhanh hơn hắn hiện tại cả. Lúc trước trong khoảng thời gian nhắm mắt trầm tư suy nghĩ khi nãy, hắn đã thông qua cái lão già kia trong Cục Hiến Chương Liên Bang, xác nhận thân phận của gã sát thủ cường hãn kia, hơn nữa còn lập tức bắt đầu tiến hành theo dõi phương vị của hắn nữa.

Mắt thần như điện, câu nói này hiện tại cũng không phải để hình dung vị lão gia tử kia của Phí Thành Lý Gia, mà chính là Hứa Nhạc. Với sự phối hợp toàn diện của cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang dưới lòng đất Cục Hiến Chương kia, bất cứ nhân vật nào cho dù có lợi hại đến thế nào đi chăng nữa, cũng đừng có hy vọng xa vời có thể trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn được.

- Cái đại sảnh đó chính là nơi mà Lâm Đấu Hải cùng với những người đến từ Thanh Long Sơn tập hợp.

Sắc mặt Lợi Hiếu Thông thoáng có chút âm trầm, mở miệng nhắc nhở.

Hứa Nhạc đem tàn thuốc dùng sức gạt vào trong cái gạt tàn lạnh lẽo bằng đá đen đặt bên cạnh, thoáng gật đầu một cái, sau đó đứng dậy, hướng về phía bên ngoài đại sảnh mà đi ra. Bạch Ngọc Lan cũng ngay lập tức thoáng cúi đầu, trầm mặc đi sát phía sau. Sau đó, chính là đám hán tử sắc mặt ủ dột còn lại của Tiểu đội 7.

Cô bé tiểu thiên kim Chung Gia bất đắc dĩ bị gián đoạn cuộc du ngoạn đầy hứng thú, thế nhưng rõ ràng là có lối suy nghĩ trưởng thành mà những cô bé con cùng tuổi bình thường không thể nào có được. Cô bé cũng không có bởi vì không được tiếp tục chơi đùa mà trở nên gào khóc đại náo khắp nơi, mà là cẩn cẩn thận thận cảm nhận được biểu tình khác thường của Hứa Nhạc cùng với các người lớn xung quanh, sau đó an an tĩnh ôm con búp bê có chút cũ kỹ, lặng lẽ đứng ở sau lưng mọi người.

Bởi vì lo lắng cho sự an toàn của cô bé này khi ngủ trong khu vực đại sảnh số 1, cho nên lúc trưa Hứa Nhạc mới để lại đám nhân viên chiến đấu của Tiểu đội 7 ở bên cạnh cô bé, bảo đảm sự an toàn cho cô bé con này, mặc dù là ngay trong lúc cô bé ngủ cũng vậy, cũng chính là nhờ vào nguyên nhân đó, mà hắn mới ngược lại có thể ở trong ánh nắng mặt trời chiều chói chang, trong cánh rừng thu của trang viên Mộc Cốc, một phen nói chuyện với cô gái thiên kim tiểu thư của Nam Tương Gia, lại nhận được một câu nói kinh tâm động phách của cô gái thanh tú kia.

oOo

- Ý của anh là muốn nói, cái gã sát thủ bắn súng kia chính là đang đứng ở giữa đám người sau lưng tôi hay sao?

Lâm Đấu Hải, lúc này đang mặc một bộ lễ phục bằng loại vải lụa cao cấp màu nâu nhạt, cặp lông mày nhăn tít lại, lộ rõ vẻ khó chịu, cố gắng muốn thể hiện một tia suy nghĩ cùng với nội tâm nông nỗi không chút nào tương xứng của hắn. Hắn nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang ngăn cản trước mặt mình, mỉm cười trào phúng nói:

- Đây là một sự phán đoán ngu xuẩn đến mức nào cơ chứ? Mộc Cốc chính là sản nghiệp của Lâm Gia chúng ta. Tôi thừa nhận là bản thân tôi chán ghét anh vô cùng, mà Nam Công tử nói thế nào thì cùng chẳng hề có chút ấn tượng tốt gì với anh cả. Nhưng mà tôi cuối cùng cũng không ngu xuẩn đến mức ở trong sân vườn nhà mình mà làm ra loại chuyện như thế này.

Lâm Đấu Hải khẽ nghếch cằm lên, khinh thường nói:

- Chúng ta vào lúc giữa trưa mới vừa phát sinh ra xung đột, chẳng lẽ tôi lại ngu xuẩn đến mức ngay lập tức phái người đến giết anh chứ? Thật rõ ràng là có người nào đó muốn mượn cơ hội mâu thuẫn giữa chúng ta mà gây chuyện... Làm phiền một vị Công Trình Sư ưu tú anh hãy sử dụng đầu óc một chút được hay không? Ngoại trừ những chuyện liên quan đến phương diện máy móc, anh cũng nên học hỏi một chút nhân tình thế thái đi chứ.

Lời giải thích của Lâm Đấu Hải quả thật cũng hết sức hợp lý. Đám con cháu của Thất Đại Gia Tộc mặc dù có thế kiêu ngạo, ngu xuẩn, thế nhưng sự giáo dục nghiêm khắc nhận được từ thuở nhỏ, vẫn khiến cho bọn họ không thể làm ra những loại chuyện ngu xuẩn không có chút lợi ích nào, mà lại mang đến cho gia tộc những sự phiền toái vô cùng vô tận như thế.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu im lặng lắng nghe những gì Lâm Đấu Hải nói, cũng không có mở miệng phản bác. Thậm chí hắn lại cũng không hề liếc mắt nhìn về phía mấy gã nhân viên bảo vệ đứng sau lưng Lâm Đấu Hải cùng với Nam Minh Tú kia. Bởi vì hắn đã xác định được vị trí chính xác của gã sát thủ dùng súng lợi hại kia rồi, chính là nằm trong đội ngũ những nhân viên bảo vệ an toàn của Lâm Gia kia.

Hơn nữa cũng chính vì lý do an toàn, cho nên hắn cũng không có nghĩ đến chuyện liếc mắt nhìn về phía gã sát thủ kia. Chỉ là cặp mắt thoáng lướt nhanh qua trên người đối phương, phát hiện sắc mặt của đối phương cũng không hề biến đổi chút nào, trong lòng sinh ra một sự cảm thán cùng với chấn động vô hạn. Trong tình huống đã bị mình đánh một cú gãy xương sườn, lại bị Bạch Ngọc Lan đâm lén hai đao, nhưng mà người này lại còn có thể cứng rắn chống cự được cho đến tận bây giờ... Hơn nữa trên người của gã này lại cũng chẳng hề có bất cứ vết máu nào cả, hành động hoàn toàn bình thường, hơn nữa cư nhiên lại còn có ý đồ thông qua đám người của Lâm Gia mà chạy trốn ra khỏi Mộc Cốc nữa... Loại tâm trí cùng với thủ đoạn cường hãn như thế này, nếu không nói là cuồng vọng đến cực điểm, thì cũng sẽ là điên cuồng đến cực điểm mà thôi...

Chương 064: Anh bạn họ gì? (Thượng) (2)

Bởi vì không xác định được trong tay của đối phương còn có khẩu súng nào nữa hay không, cho nên ánh mắt của Hứa Nhạc cũng không mang theo chút sát ý nào cả, cũng không hề có chút xíu mạo hiểm nào... Thế nhưng mà hắn cũng không muốn để cho một nhân vật nguy hiểm, có ý đồ muốn ám sát Tiểu Dưa Hấu như gã này, cứ như vậy mà dưới mí mắt của chính mình chạy trốn thoát cho được.

- Người của anh cũng không thể hoàn toàn nghe theo lệnh của anh...

Lợi Hiếu Thông từ đầu đến giờ vẫn im lặng trầm mặc đứng sau lưng Hứa Nhạc, lúc này đột nhiên lại chen ngang nói một câu:

- Đấu Hải... Phân tích của anh rất chính xác, nhưng mà tay sát thủ này cũng dự đoán được suy nghĩ của chúng ta sẽ là như vậy, cho nên mới đặc biệt lựa chọn lỗ hổng này mà ra tay.

Về cái loại suy nghĩ theo xu hướng tâm lý bình thường như thế này, hiện tại tình huống bên trong trang viên Mộc Cốc có vẻ vô cùng khẩn trương, quả thật cũng không có khả năng tiến hành thảo luận chuyện điều tra quá mức chi tiết cho được. Nhưng mà thật ra một câu nói đột nhiên chen ngang của Lợi Thất Thiếu gia, càng đáng giá cho những người có mặt tại hiện trường này cân nhắc vô cùng cẩn thận. Trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, Lợi - Lâm hai nhà từ trước đến giờ vẫn luôn giao hảo tốt đẹp. Lúc này Lợi Hiếu Thông lại không một chút do dự, lựa chọn đứng bên phía của Hứa Nhạc như vậy... Nói trắng ra chính là vị nhân vật vĩ đại mãi vẫn luôn mong muốn đạt được quyền kế thừa Lợi Gia này, cũng là đang tiến hành một canh bạc đầu tư vô cùng lớn... Hắn chính là muốn xem thử xem cuối cùng mình có thể thu hồi lại bao nhiêu...

Nghe được câu nói có chút không khách khí của Lợi Thất Thiếu gia, Lâm Đấu Hải thoáng có chút khẽ rùng mình một chút, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, dùng một loại ánh mắt u lãnh đến cực điểm nhìn lại hắn, sau đó quay sang nhìn về phía Hứa Nhạc, cười lạnh nói:

- Bên này của tôi có nhiều người đến như vậy, chẳng lẽ anh muốn điều tra cặn kẽ từng người luôn hay sao? Theo như lời của anh đã nói, cái đùi phải của gã sát thủ kia đã bị người của anh đâm một đao, chẳng lẽ là muốn toàn bộ mọi người bên phía của tôi phải cởi quần hết cho anh xem hay sao?

- Con bà nó! Anh có phải là muốn tôi cũng phải cởi quần cho anh xem hay không?

Lâm Đấu Hải nổi giận, hét lớn một tiếng.

- Tôi chưa từng nói là cần phải cởi quần cho tôi xét.

Hứa Nhạc thoáng cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm xuống chiếc giày quân dụng đang không ngừng dẫm dẫm xuống đất của mình, bình tĩnh nói:

- Chỉ là anh dù sao cũng phải cho tôi chút thời gian để mà điều tra chứ.

Bạch Ngọc Lan lúc này đang đứng ngay phía sau lưng của Hứa Nhạc, ngăn ở phía trước người của cô bé con Chung Yên Hoa. Phần mái tóc màu đen lớn xỏa xuống trán đã che chắn phần lớn ánh mắt âm lãnh của hắn. Hắn từ khi bước vào đây đã thật sự nghiêm túc quan sát một lượt trong đám nhân viên bảo vệ có mặt ở nơi này, thế nhưng vẫn như cũ không thể tìm ra được kẻ kia là ai. Trong lòng hắn cũng không rõ ràng lắm lòng tin của Hứa Nhạc đến tột cùng là từ nơi nào mà đến.

Bởi vì trong lòng sớm đã có tính toán từ trước, cho nên Hứa Nhạc cũng không có nói ra chuyện tình bàn tay của gã sát thủ kia đã bị thương. Khóe mắt của hắn lúc này đang chú ý một gã nhân viên an toàn mặc bộ đồng phục màu xám đứng ngay phía sau lưng của Lâm Đấu Hải. Tay phải của gã nhân viên an toàn này đang đè chặt một cái máy thu âm nhỏ gọn bên trong lỗ tai của mình...

- Mau tránh đường cho tôi. Tôi cùng Nam Công tử cũng không có thời gian cùng mấy người các anh chơi đùa cái loại trò chơi truy xét này.

Lâm Đấu Hải thoáng nhẹ nhàng huy động mấy ngón tay của mình một chút, đám nhân viên an toàn của Lâm Gia cùng với đám chiến sĩ bảo vệ đặc chủng của Phiến Quân Thanh Long Sơn liền tiến lên sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía mấy gã nhân viên an toàn của Lâm Gia, cặp lông mày giống hệt như phi đao của hắn dần dần dựng thẳng đứng lên, nghiêm túc nói:

- Tôi biết anh hiện tại đang ở trong đây. Nếu hiện tại tôi muốn mạnh mẽ thu thập anh, như vậy rất nhiều người ở đây khẳng định là sẽ bị thương... Nếu như anh chính là muốn giết tôi, như vậy thì có lẽ lúc này tôi cũng có thể để cho anh lẫn vào trong dòng người mà trốn thoát ra ngoài, sau đó cho dù anh có trốn đến thiên sơn vạn thủy đi chăng nữa, tôi cũng sẽ có thể truy sát theo tông tích của anh...

Trong gian đại sảnh u tình hoa lệ của trang viên Mộc Cốc, tất cả mọi người nghe được câu nói đó của hắn, đều nhất thời phát lãnh một trận. Có những người biết rõ ràng được sự tích dữ dằn của Hứa Nhạc, giống như Lâm Đấu Hải, giống như Nam Minh Tú, cũng cảm thấy trên trái tim của mình phát ra một tầng băng tuyết mãnh liệt, còn những người còn lại thì nghe ra trong lời nói này của hắn một sự khẳng định cùng với kiên trì mãnh liệt.

- Trừ phi anh có thể ra tay trước, giết chết được tôi, nếu không thì hiện tại ở trong Liên Bang này, tôi muốn truy sát một người nào đó là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía đám nhân viên bảo vệ trước mặt, lạnh lùng nói:

- Thế nhưng hôm nay, tôi không thể thả anh đi, bởi vì kẻ mà anh muốn giết là một cô bé con. Đó chính là một người bạn nhỏ mà tôi vô cùng quý trọng... Anh cũng là một cao thủ, rất rõ ràng chính là người của Quân đội Liên Bang, không ngừng lại làm ra một loại kế hoạch điên cuồng mất trí như thế... Tôi... tuyệt đối không thể để cho anh đi được...

- Hứa Nhạc, hiện tại anh đang chính là ngăn cản đường đi của tôi... Nếu như anh có thể chỉ ra, và xác nhận là người của tôi chính là muốn giết, hoặc là đã giết người nào đó... Như vậy tôi cũng sẽ không quản nữa... Nhưng mà đây là ở trước mặt của tôi, anh lại không có chút bằng chứng nào, lại đòi người của tôi. Ở dưới tình huống như thế này, anh lại chẳng hề nể mặt tôi chút nào cả...

Lâm Đấu Hải giương mắt nhìn về phía cô bé con đang đứng sau lưng của Hứa Nhạc, mơ hồ có thể nhìn thấy trên người cô bé mặc một bộ quần áo học sinh, âm trầm nói:

- Là con bé con cái nhà ai đó? Nó lại cũng chẳng xảy ra chút chuyện gì. Chẳng lẽ mặt mũi của nó so với Lâm Gia nhà ta cùng với người của Thanh Long Sơn còn quan trọng hơn nữa hay sao?

Nói đến cục diện như thế này rồi, song phương cũng đã không còn khả năng có thể nhượng bộ được nữa. Đám nhân viên an toàn của Lâm Gia bắt đầu chuẩn bị mạnh mẽ ra tay. Xã hội Liên Bang vốn luôn quản chế súng ống vô cùng nghiêm khắc, cho nên ngay cả đám nhân viên an toàn của Lâm Gia cũng không dám giữa ban ngày ban mặt mang theo súng ra ngoài. Bên phía Hứa Nhạc bên này cũng chỉ có mỗi mình Hùng Lâm Tuyền là trên người có thể mang theo súng mà thôi. Cho nên lúc này khi đối diện với đám chiến sĩ bảo vệ đặc chủng của Phiến Quân Thanh Long Sơn dần dần nâng lên những họng súng đen ngòm của mình, đám hán tử của Tiểu đội 7 mặc dù không ai lui xuống bước nào, nhưng mà đồng tử trong mắt cũng đã dần dần co rút lại. Tình hình hiện tại thật sự là khó có thể giải quyết được rồi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.