Động tác giương súng của tay súng sát thủ này nhìn qua vô cùng tự nhiên, thong thả, thậm chí là vô cùng đẹp mắt. Tựa hồ như là hắn đã lặp đi lặp lại cái động tác này vô số vạn lần rồi. Tất cả những người nào nhìn thấy một màn như thế này, thậm chí hoàn toàn có thế bỏ qua mất chuyện trong tay của hắn đến tột cùng là đang cầm cái gì...
Một tiếng súng thanh thúy lại mang theo chút chói tay vang lên, ở phía khoảng sân có cây tùng cổ thụ lưng chừng núi trang viên Mộc Cốc chợt vang lên. Một viên đạn tốc độ cao giống như phá tan nòng súng tối om, chớp mắt phóng thẳng ra, lãnh khốc bắn thẳng về phía ngực của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc cũng không có bị động tác giương súng cực kỳ xinh đẹp kia khiến cho bị kinh sợ, bởi vì hắn căn bản cũng không hề để ý đến cái động tác đó. Ngay khi vai phải của gã nhân viên công tác khả nghi kia hơi hơi nhích lên một chút, chân trái của hắn khẽ dậm mạnh xuống mặt đất một cái, thân thể trong khoảnh khắc nghiêng hẳn về một phía, phóng ra một lực lượng cực lớn, chấn cho thân thể của chính mình nghiêng mạnh sang một bên, hất thẳng về phía thân thể của đối phương.
Bên cạnh vách núi, cây cổ tùng, bức tường cổ kính... gã nam nhân có cặp mắt hí giống như biến thành một con thần long màu xám, dưới ánh mặt trời chói chang phóng thẳng về phía trước, thân hình khẽ rung lên, trong chớp mắt đã phóng về phía trước hơn ba thước!
Chỉ cần bị Hứa Nhạc tiếp cận sát thân thể, trong khắp vũ trụ này chỉ sợ cũng không có mấy người có thể làm ra những động tác phản kích hữu hiệu được. Đây là một sự thật vốn đã sớm được chứng minh thông qua vô số những trận chiến thiết huyết rồi. Rất rõ ràng là, cái gã sát thủ giả dạng thành nhân viên công tác của Lâm Gia này cũng hiểu rõ ràng chuyện này...
Cho nên tiếng súng vang lên, cũng không phải là một tiếng, mà là dày đặc ba tiếng liên tiếp, là ba phát súng.
Viên đạn đầu tiên bay sát rạt, lướt nhanh qua thân thể của Hứa Nhạc, phốc một tiếng lớn, đã chui thẳng vào bên trong bức tường phía sau lưng hắn. Cổ tay của gã sát thủ trong nháy mắt nhích sang phải một chút, cực kỳ tinh chuẩn mà lại phán đoán tình huống phản xạ của Hứa Nhạc rất chính xác, liên tục nổ thêm hai phát súng nữa. Cơ bản không thể nào nhìn ra được khoảng thời gian chênh lệch giữa ba đường đạn liên tục, giống như là một mạng lưới tinh chuẩn đến cực điểm, che lại toàn bộ không gian phía trước mặt của hắn vậy.
Gã sát thủ này bắn súng tựa hồ như không cần nhắm, mắt cùng ngón tay phối hợp tinh diệu, đúng là căn bản cũng không cần thời gian để mà phán đoán, hoàn toàn dựa vào một loại bản năng nào đó, được tạo thành thông qua vô số vạn lần nhắm bắn mà hình thành. Chỉ là trong chớp mắt, ba phát súng liền được liên tục bắn ra. Chỉ trong chớp mắt, ba viên đạn liền kéo theo một cái đuôi bóng ma bắn thẳng tới.
Khả năng bắn súng này có thể nói là thiện xạ, cực kỳ chuyên nghiệp, đã đạt đến một cảnh giới khiến kẻ khác phải vỗ tay tán thưởng.
Mười cái tư thế vô cùng thành thục mà Hứa Nhạc từ nhỏ đã ngày đêm không biết mỏi mệt liên tục tập luyện, đã đạt đến mức độ một phen đem toàn bộ những tư thế mà Phong đại thúc dạy cho mình, cố gắng biến nó trở thành một loại động tác theo bản năng của mình. Không cần phải hỏi, bản thân hắn liền có thể tùy ý dựa theo tình huống, cơ thể dựa theo bản năng mà tự động lựa chọn nên một phương pháp đối ứng thích hợp nhất, thủ đoạn công kích sắc bén nhất cùng với tốc độ nhanh chóng nhất.
Gã sát thủ này cũng có một loại bản năng như thế, chỉ có điều cái mà hắn thể hiện ra lại là dùng súng bắn.
Thế cục lúc này vốn là cực kỳ nguy hiểm.
Động tác cùng với tốc độ của Hứa Nhạc cho dù có mau chóng đến đâu chăng nữa, cho dù sắp sửa biến thành một đạo tàn ảnh đi chăng nữa, thì lại vẫn như cũ không rời ánh mắt của hắn khỏi từng động tác cử động của gã sát thủ. Cái gọi là ‘ánh mắt ngàn dặm’ chính là loại đạo lý như thế này. Càng khủng bố hơn nữa chính là, cái gã sát thủ này cũng có cái năng lực ‘ánh mắt ngàn dặm’ như thế này, thế nhưng phương pháp thể hiện của hắn lại là tài thiện xạ cường hàn.
Cho dù lực lượng thân thể của Hứa Nhạc có cường hãn đến thế nào đi chăng nữa, cơ thể của hắn có mạnh mẽ đến đâu đi nữa, năng lực phòng ngự với sự tấn công có cứng rắn như tảng đá thật sự đi chăng nữa, thì cũng không có cách nào có thể chống lại một viên đạn do một khẩu súng lục bắn ra với cự ly gần đến như vậy. Hứa Nhạc chính là đi trên con đường biến cơ thể mình trở thành cỗ máy móc vĩ đại nhất, thế nhưng vĩnh viễn cũng không có khả năng thật sự biến thân thể trở thành một cỗ máy móc bằng hợp kim lạnh như băng cho được.
Ba tiếng súng, ba thanh âm thanh thúy liên miên gần như là cùng một lúc vang lên, phát ra cực kỳ chói tai trong trang viên Mộc Cốc. Tiếng chim chiều trong khu rừng mùa thu lúc này lại hoàn toàn biến thành thanh âm kinh tâm động phách của những con chim bay dáo dác. Một viên đạn cuối cùng nhìn qua giống như là bắn hú họa, nhưng kỳ thật lại là phát súng âm hiểm, đáng sợ nhất.
Hứa Nhạc kêu lên một tiếng đau đớn, bằng vào cỗ lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể hất nhanh cơ thể sang một bên, thân thể mạnh mẽ ngã xuống bên tay phải, đầu vai văng ra một chùm máu tươi tung tóe.
Đầu gối Hứa Nhạc hung hăng đập mạnh xuống mặt đất, một trận đau đớn toàn thân chợt dâng lên, thậm chí chỗ đầu vai còn đặc biệt nhói đau hơn một chút, sắc mặt Hứa Nhạc đột nhiên biến thành trắng bệch, đồng tử trong cặp mắt mở lớn ra. Trước lúc cơn đau đớn còn chưa hoàn toàn dâng lên tới trên đại não của hắn, ngay lúc chùm máu tươi trên vai phải bắn ra còn chưa kịp rơi xuống mặt đất, hắn đã phóng người dậy.
Thân hình của gã quân nhân trẻ tuổi Hứa Nhạc nhìn qua tựa hồ có một chút gầy yếu, thế nhưng trên thực tế lại ẩn chứa lực lượng vô cùng đáng sợ. Một trận run rẩy cực kỳ quái dị chợt bùng phát trên người của hắn, bộ quân phục trên thân thể chợt rung động lên một trận. Bằng khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch, hắn dựa vào lực chấn động do đầu gối đập mạnh xuống bề mặt đá núi cứng rắn bên dưới, thân thể phóng thẳng lên, lại đánh về phía gã sát thủ bắn súng kia. Ngón giữa trên nắm tay phải đột nhiên nhô lên một chút, toàn bộ nắm tay hóa thành một đạo lưu quang đập thẳng về phía vành tai của đối phương.
Trong khoảng cách gần gũi như thế này, chỉ cần gã sát thủ có kỹ năng bắn súng thiện xạ kinh người kia lại giương súng lên lần nữa, Hứa Nhạc cho dù cường hãn đến thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng tránh khỏi viên đạn. Nhưng mà gã sát thủ này khẳng định cũng sẽ không thể nào tránh khỏi được một quyền súc tích uy thế khiếp người kia của Hứa Nhạc.
Nhìn qua thì giống như là một loại thủ đoạn đồng quy vu tận, cá chết lưới rách, cả hai cùng chết... Thế nhưng trên thực tế thì trong lòng của Hứa Nhạc cũng đã tính toán hết sức rõ ràng, nòng súng của đối phương trong khoảnh khắc đó căn bản là không có khả năng nhắm thẳng vào đỉnh đầu của mình mà bắn.
Chương 063: Ba tiếng súng (2)
Chỉ cần không bắn vào đầu hắn, cho dù súng có bắn vào thân thể, thậm chí là chỉ thẳng vào vị trí trái tim đi chăng nữa... Hứa Nhạc tin tưởng rằng, bằng vào cái cơ thể mạnh mẽ như quái thú, sinh mệnh lực lì lợm cùng với ý chí kiên cường vô địch, cộng thêm cái vận khí may mắn từ trước đến giờ luôn luôn xuất hiện kỳ tích vào lúc bất ngờ nhất của hắn, chắc hẳn hắn cũng sẽ không như vậy mà chết đi đâu. Còn đối phương nếu như bị trúng một quyền kia của mình, cho dù hắn có là gã sát thủ cường hãn đến thế nào đi chăng nữa, thì cái đầu lâu của hắn cũng sẽ biến thành giống như một trái dưa hấu vậy, kết cuộc cuối cùng cũng sẽ chỉ là bỏ mình ngay tại chỗ mà thôi.
Cho nên cái này cũng không phải là đồng quy vu tận, cá chết lưới rách, mà là dùng kết quả mình bị trọng thương để đổi lấy tính mạng của đối phương. Hứa Nhạc muốn sử dụng cái kết quả đó để bức cho đối phương sinh ra ý niệm muốn rút lui trong đầu, thế bắn súng sẽ phát sinh ra lỗ hổng nào đó để cho mình lợi dụng. Bởi vì Hứa Nhạc luôn luôn có một loại cảm giác, gã sát thủ này mặc dù là chuyên nghiệp, thế nhưng cũng không phải là những gã sát thủ chuyên nghiệp nhất, sẵn sàng liều chết bên dưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương... Phải biết rằng trong hoàn cảnh xã hội Liên Bang như thế này, cái loại nghề ám sát chuyên nghiệp này, vĩnh viễn cả đời cũng chỉ có thể làm một lần duy nhất mà thôi. Mà đối phương tựa hồ là ngay từ lúc ban đầu, trong lòng cũng đã lưu giữ một ý niệm may mắn sống sót trở về...
Chỉ cần còn ý nghĩ muốn sống sót, thì gã sát thủ này nhất định phải lui về...
Hứa Nhạc tin tưởng một cách chắc chắn rằng, ở vào tình huống như thế này, chỉ cần đối phương vội vàng thu súng về, như vậy bản thân mình nhất định có thể giữ đối phương lại.
Nhưng mà Hứa Nhạc cũng không ngờ nổi, thời gian mà gã sát thủ chuyên nghiệp này thu súng về lại còn sớm hơn sự phán đoán của hắn rất nhiều. Ngay khi tiếng súng thứ ba vừa tắt hẳn đi tiếng vang, ngay trong khoảnh khắc mà Hứa Nhạc phóng vọt người lên, gã sát thủ kia đã kêu lên một tiếng đau đớn, khẩu súng lục trên bàn tay phải to lớn của hắn nhất thời rơi thẳng xuống đất, còn bản thân gã sát thủ thì lập tức xoay người lao đi.
Bởi vì lúc này ngay trên phần cổ tay của hắn, đã bị một thanh đao nhỏ không biết từ đâu phóng đến, xuyên thẳng qua đó. Máu tươi từ nơi đó nháy mắt chảy ra, tô điểm con thanh đao nhỏ kia càng thêm phần thanh tú mà lãnh khốc.
Bởi vì tình thế đột nhiên phát sinh biến hóa như thế, cho nên thời gian mà gã sát thủ này xoay người bỏ đi so với thời gian dự đoán của Hứa Nhạc còn sớm hơn một chút. Đến khi một quyền cực kỳ hung sát của Hứa Nhạc ập đến, thì cũng chỉ kịp lướt sát một bên phần thân thể đang hơi có chút run rẩy của gã sát thủ kia mà thôi. Nhưng mà một kích toàn lực của Hứa Nhạc, ngay cả khi chỉ là lướt nhẹ sát bên người mà thôi, thì vẫn như cũ là một cỗ sức mạnh dâng trào mà ra... Một tiếng rắc lớn vang lên, một cây xương sườn của gã sát thủ kia cũng đã gãy rời.
Khuôn mặt của gã sát thủ kia cho đến bây giờ vẫn gần như bị che khuất bên dưới bóng đen của cái vành nón rộng, phần cằm lộ ra bên ngoài lúc này đã hoàn toàn trắng bệch. Trong hoàn cảnh như thế mà lại bị trọng thương, thế nhưng hắn cũng chỉ là kịp kêu lên một tiếng, sau đó liền trầm mặc không nói thêm tiếng nào, ngược lại còn mạnh mẽ nương theo lực phản chấn của Hứa Nhạc, rất nhanh chạy thẳng về phía mảnh rừng thu gần đó.
Thế nhưng ngay phía trước mảnh rừng thu kia, lại là một gã nam nhân bộ dáng vô cùng thanh tú chắn trước đường tháo chạy của hắn.
0O0
Cái gã nam nhân thanh tú này vốn ngay từ đầu cũng đã ẩn náu bên cạnh mảnh rừng thu kia rồi... Một tiếng va chạm hung hăng vang lên... Phần đùi phải của gã sát thủ đã bị gã nam nhân thanh tú nhưng mà âm hiểm kia bị đâm mạnh một đao... Thế nhưng hắn chung quy vẫn là dũng mãnh nhảy vọt vào trong mảnh rừng thu rậm rạp... Một trận lá vàng tung bay, vết máu chợt đứt đoạn, cũng không biết hắn chui chỗ nào.
Hứa Nhạc nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào mảnh rừng thu không còn chút bóng dáng người nào... Sau đó hắn khẽ xoay người nhìn về phía bên phải, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Lan, lúc này cánh tay phải còn không ngừng run rẩy. Trong lòng Hứa Nhạc dâng lên một sự khiếp sợ vô hạn... Cái gã sát thủ này không chỉ là khả năng bắn súng mạnh đến khủng bố, thế nhưng năng lực chiến đấu cận thân lại cũng đáng sợ đến mức như thế...
Bạch Ngọc Lan là nhân vật như thế nào cơ chứ? Hứa Nhạc biết rất rõ ràng chuyện này, mà những oan hồn chết dưới cây đao thanh tú của Bạch Ngọc Lan lại càng hiểu rõ ràng hơn nữa. Mà Hứa Nhạc cũng hiếu rất rõ ràng năng lực sát thương của thân thể cường hãn của mình. Chỉ trong thời gian mấy giây trước đó, gã sát thủ đã bị Hứa Nhạc đánh cho trọng thương, cộng thêm bị Bạch Ngọc Lan âm hiểm đâm cho một nhát ngay đùi... Mặc dù là như vậy, nhưng mà nhưng gã sát thủ này vẫn có khả năng trốn thoát được...
- Hắn trốn không thoát khỏi Mộc Cốc đâu.
Bạch Ngọc Lan cúi đầu, sắc mặt tái nhợt dần dần chuyển thành tốt đẹp lại, khuôn mặt dần dần hiển lộ ra vẻ mặt thanh tú như bình thường, hạ giọng nhỏ nhẹ nói với Hứa Nhạc.
- Bị thương nặng đến như vậy, hắn làm sao còn có thể ngụy trang thành người bình thường, qua mặt các nhân viên bảo vệ mà rời khỏi nơi này cơ chứ?
Hứa Nhạc cũng không có hỏi xem gã nam nhân thanh tú bên cạnh mình đã âm thầm đi theo mình bao lâu rồi. Đại khái là từ sau khi Bạch Ngọc Lan lành bệnh xuất viện, mãi vẫn âm thầm đi theo phía sau phụ trách bảo hộ sự an toàn cho hắn. Những chuyện xích mích trước kia giữa hai người với nhau, cũng đã cùng với một đao đâm sau lưng cùng với một thanh đao thanh tủ hôm nay mà tiêu tan đi hết...
- Người bình thường thì không thể làm được, nhưng mà gã sát thủ này nhất định là có thể làm được.
Bạch Ngọc Lan ngay từ đầu đã núp trong mảnh rừng thu, âm thầm quan sát Hứa Nhạc, đến khi hắn nhìn thấy gã sát thủ kia giương súng về phía Hứa Nhạc, đã lập tức móc ra cây đao nhỏ bảo mệnh của mình phóng thẳng về phía gã sát thủ kia, xuyên thấu qua xương cổ tay của đối phương. Sau đó hắn lại dùng con dao găm chiến đấu thân thuộc nhất của mình, đâm lén một cú vào phần đùi của đối phương... Chỉ có điều là trong phút chốc giao thủ thôi, nhưng cũng đã khiến cho tinh thần cùng với thế lực của hắn tiêu hao đến cực điểm. Chỉ tiếc là một cú đâm âm hiểm cuối cùng kia, lại bị gã sát thủ trong nháy mắt tránh thoát, chỉ khẽ đâm sâu vào phần thịt mà thôi, chứ không thể đâm trúng vào động mạch chủ của hắn như tính toán ban đầu được.
Thanh đao nhỏ thanh tủ bảo mệnh cùng với con dao găm chiến đấu hiện tại toàn bộ đều cắm trên người của gã sát thủ. Gã sát thủ lúc này lại bỏ chạy mất, ánh mắt của Bạch Ngọc Lan thoáng cúi nhẹ xuống, nhìn vào hai bàn tay trống trơn của mình, trong lòng chợt dâng lên một tia buồn bã nhàn nhạt.
Chương 063: Ba tiếng súng (3)
Tiếng súng đột ngột vang lên đã kinh động rất nhiều người bên trong Mộc Cốc. Hứa Nhạc lúc này cũng không còn quá mức lo lắng cho sự an toàn của Tiểu Dưa Hấu nữa. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng, Lâm Gia khẳng định cũng sẽ không cho phép loại sự tình này phát sinh ra được. Lúc này cũng không biết đã có bao nhiêu người đang truy lùng gã sát thủ
Khi nghĩ đến ba phát súng kinh diễm sắc bén đến cực điểm của gã sát thủ khủng bố kia, cùng với năng lực bỏ trốn cùng với năng lực cận chiến vô cùng cường hãn sau đó của hắn, mặc dù là Hứa Nhạc cũng không khỏi cảm thấy một tia kính sợ. Gã sát thủ này quả thật là chuyên nghiệp, thế nhưng lại không có chút tinh thần trách nhiệm nào cả, ra tay sắc bén mà lại dễ dàng thoái lui...
Hứa Nhạc cùng với Bạch Ngọc Lan đồng thời liếc mắt nhìn nhau, đều đồng thời nhìn ra trong mắt đối phương tràn ngập một sự khiếp sợ cùng với nghi hoặc. Cả hai người đều đồng thời liên tưởng đến, đại khái chỉ có trong Quân đội, mới có thể bồi dưỡng ra được một loại nhân vật đáng sợ như thế này...
0O0
Hôm nay đám khách quý tập họp tại Mộc Cốc đều là những thế gia cao quý. Lâm Gia, Lợi Gia, Nam Tương Gia, ba đại thế gia ngàn đời trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang hiếm khi nào xuất hiện trước mặt thế nhân, vậy mà lại một phen có ba đại gia tộc trong số đó lựa chọn nơi này tổ chức tiệc mừng ngày lễ Trung Thu... Cũng chính là bởi vì nguyên nhân đó, cho nên mặc dù trong trang viên phát sinh một hồi sự kiện bắn súng đánh đấm khiến người ta nghe đến cũng phải sợ hãi, thế nhưng vẫn như cũ không hề có thanh âm cảnh báo vang lên. Người của ba đại gia tộc ở trong các khu đại sảnh khác nhau trầm mặc mà bình tĩnh chờ đợi. Còn đám nhân viên an toàn của Lâm Gia, lại là sắc mặt nghiêm trọng, bắt đầu điều tra khắp nơi trong trang viên.
- Kẻ nào dám giết anh? Lại còn có thể khiến anh bị thương?
Vẻ mặt âm lãnh trầm mặc của Lợi Hiếu Thông lúc này đã sớm chuyển thành vẻ mặt khiếp sợ. Hắn giương mắt nhìn về phía vết thương vẫn còn hơi rướm máu trên đầu vai của Hứa Nhạc, trầm giọng nói với vẻ khó tin. Hứa Nhạc hiện nay thân là đối tượng được vị lão gia tử kia đặc biệt nhìn trúng, là nhân vật được Quân đội Liên Bang đặc biệt chú trọng bồi dường... Tuy rằng mối quan hệ giữa hắn cùng với Hứa Nhạc hiện tại cùng tính là tương đối thân thiết, thế nhưng nếu như hôm nay Hứa Nhạc xảy ra chuyện gì bất trắc, thì hắn thật sự cũng rất khó có thế giao phó với một số nhân vật cao cấp nào đó.
Có cùng vẻ mặt giống hệt như hắn, còn có mấy gã hán tử của Tiểu đội Chiến đấu 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy nữa. Bọn họ nhận được mệnh lệnh trực tiếp từ phía Bộ Quốc Phòng, phải bảo hộ an toàn cho Hứa Nhạc, kết quả là hôm nay Hứa Nhạc ở ngay bên dưới mí mắt của bọn họ mà bị kẻ khác bắn bị thương, suýt nữa còn xảy ra vấn đề lớn nữa.
- Đó là một gã sát thủ cường hãn khiến người khác phải vô cùng tán thưởng. Không chỉ có tài bắn súng thiện xạ, thân thể lại cũng vô cùng cường hãn.
Hứa Nhạc lại còn vô cùng nghiêm túc, tuyệt đối không chút khoa trương mà đánh giá gã sát thủ cường hãn kia.
Nghe được mấy chữ tài bắn súng thiện xạ, hai mắt của Hùng Lâm Tuyền khẽ nhíu lại một chút, lộ ra một tia hàn ý. Thế nhưng câu nói ngay sau đó vang lên của gã nam nhân thanh tú đang đứng sau lưng hắn, lại khiến hắn trở bên vô cùng khiếp sợ.
Bạch Ngọc Lan lúc này đang đứng dựa vào tường, cất giọng nói nhỏ nhẹ, thản nhiên nói một câu:
- Tài bắn súng của gã sát thủ đó so với Tiểu Hùng còn cao hơn một bậc.
Còn Hứa Nhạc thì liếc mắt nhìn về phía Tằng Ca lúc này rốt cuộc cũng đã xuất hiện trở lại sau lưng của Lợi Hiếu Thông, thản nhiên nói:
- Năng lực cận chiến của gã đó nếu đem so với Tằng Ca chắc hẳn cũng còn cao hơn một bậc.
Lợi Hiếu Thông rốt cuộc cũng biến sắc. Hắn khẽ hít sâu một hơi, trầm ngâm nói:
- Liên Bang vốn quản chế súng ống vô cùng nghiêm khắc. Tuy rằng trong chợ đen khẳng định cũng có bán loại hàng này, nhưng mà đám người buôn bán vũ khí bình thường trong chợ đêm thông thường không bao giờ chịu bán cho sát thủ chuyên nghiệp... Những sát thủ trong Liên Bang một khi gây chuyện bậy bạ, thường hay quẳng lại luôn vũ khí của mình... Vì thế nhất định Chính phủ cũng sẽ điều tra ra xuất xứ của nó, bọn họ sẽ gặp rắc rối to. Cho nên bọn họ không phải lúc bất đắc dĩ nhất, cũng sẽ không bán súng ống bậy bạ... Tôi phỏng chừng khẩu súng mà các anh nhặt được trong tay của gã sát thủ kia... chắc hẳn là do bên phía tiền tuyến Tây Lâm lưu lạc vào đây... Nói không chừng nó là loại hàng của bên phía Đế Quốc... Cũng không cần mong đợi có thể dựa vào khẩu súng đó mà điều tra ra được chuyện gì... Nếu như hiện tại hắn thật sự chạy thoát ra khỏi Mộc Cốc, trừ phi ngay lập tức tiến hành thỉnh cầu bên phía Cục Hiến Chương hỗ trợ, bằng không nếu như để hắn chạy thoát đến Bách Mộ Đại, lúc đó cũng chẳng ai có thể làm gì được hắn nữa.
Hứa Nhạc thoáng nhắm mắt lại, cặp lông mày hơi hơi nheo lại, trong mắt thoáng nhẹ chớp động một chút. Một lúc sau hắn chợt mở mắt ra, thản nhiên nói:
- Hắn hiện tại vẫn còn ở trong Mộc Cốc.
oOo
Hứa Nhạc ngồi trên cái ban công cao đến hơn nửa người trong đại sảnh số 1. Lúc trước hắn trầm mặc thoáng đứng im lặng nơi đó, thân hình nhất thời thẳng lên một chút. Cặp mắt hắn lúc này vừa mở ra, mặc dù cũng không phải là buồn ngủ mông lung, nhưng lại cũng không có quá nhiều tinh thần sảng khoái như bình thường. Một câu nói giống như là trực tiếp khẳng định này của hắn, lại cứ nói bằng một loại ngữ khí vô cùng bình thường, nhưng lại khiến cho những người đứng đầy khắp bốn phía xung quanh, sinh ra một tia nghi ngờ nhàn nhạt.
Đưa điếu thuốc lá khẽ gạt nhẹ mớ khói bụi vào cái gạt tàn thuốc bằng đá màu đen tuyền để ngay bên cạnh, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc lá thơm, thật sâu mà hút mạnh một hơi.
Lợi Hiếu Thông mời khách, khoản đãi hắn, thuốc lá mà hắn đãi tự nhiên cũng là loại thuốc lá thơm tự nhiên thuộc loại cực phẩm nhất. Mà trong những thời điểm Hứa Nhạc cần phải suy nghĩ gì đó, thì hắn lại hay có thói quen hút loại thuốc lá hiệu ba số 7, bao màu xanh. Loại thuốc lá này vốn là phải mua từ trong chợ đen mới có. Đối với hắn mà nói, mua hàng trong chợ đen cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn. Thế nhưng cuối cùng thì hắn lại vẫn là một gã cô nhi, từng trải qua quãng đời tuổi thơ không mấy xa xỉ, cho nên Hứa Nhạc vẫn là tương đối quen thuộc với cái mùi vị có chút xốc, có chút cay nồng của loại thuốc lá hiệu ba số 7. Cái này chẳng qua là có quan hệ với chuyện nhớ nhung tuổi thơ nào đó...