Bạch Ngọc Lan vừa trầm mặc vừa suy ngẫm, miệng vẫn không ngừng hút từng
ngụm từng ngụm thuốc lá. Khuôn mặt yên lặng bình thản bên dưới mớ tóc
đen phủ lòa xòa cũng không có bởi vì câu hỏi bất ngờ của Lan Hiểu Long
mà phát sinh biến hóa gì. Hắn nhỏ nhẹ cất giọng nói ôn nhu quen thuộc
của mình:
- Bộ Quốc Phòng ban đầu cấp nhiệm vụ xuống cho Tiểu
đội 7, chính là chỉ có thời gian ba ngày tiến hành chuẩn bị. Ông chủ nhỏ đã gọi một cú điện thoại thẳng đến Đại viện Tây Sơn, sau khi phẫn nộ
mắng chửi một trận xong, liền một phen đem ba ngày biến thành mười ngày. Bộ Quốc Phòng đã cấp cho hắn mặt mũi như vậy, tôi đâm gã kia một dao,
cũng là muốn cấp cho sự liều mạng cùng với mặt mũi để đổi lấy mười ngày
thời gian càng trở nên có hiệu suất hơn một chút. Đám con cháu của mấy
đại nhân vật này, nếu như ở dưới tay của ông chủ mà chết quá nhiều, cho
dù là vị lão gia tử ở Phí Thành hay là Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng có muốn
che chở cho hắn, cũng sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề.
Lan Hiểu Long trầm mặc nhìn hắn, tiếp tục chấp nhất với vấn đề trước đây:
- Cậu vì cái gì lại muốn bán mạng thay cho hắn chứ?
Bạch Ngọc Lan đem tàn thuốc nhẹ nhàng dụi dụi lên trên tường, để lại
một tia dấu vết màu đen thật đậm trên đó, tàn lửa bắn ra, phát ra một
tia nhiệt khí cháy đen trong không trung.
- Nhớ lại năm đó, lần
đầu tiên tiến hành thử nghiệm con Robot kiểu mới bị thất bại, Tổng thống Tịch Cách nổi giận lôi đình, Cục Hiến Chương bắt đầu điều tra những
việc riêng mà Công ty Cơ khí Quả Xác đã từng làm. Tiểu đội 7 bị những
đại nhân vật nào đó đưa ra làm kẻ gánh tội thay. Cậu vì muốn bảo hộ cho
đám gia hỏa Hùng Lâm Tuyền kia, một mình đứng ra gánh vác tất cả tội
danh, bị đưa lên Tòa án Quân sự, cuối cùng tuy rằng may mắn thoát tội,
thế nhưng lại bị khai trừ vĩnh viễn khỏi Quân đội. Bắt đầu từ ngày đó
trở đi, cậu liền bắt đầu cai thuốc, đã từng phát thệ ngay cả một điếu
thuốc cũng không hút nữa, nói là muốn giữ gìn sức khỏe, muốn được sống
lâu dài trăm năm…
Lan Hiểu Long cúi đầu theo dõi cái tàn thuốc đang từ từ tắt đi trong hai ngón tay của Bạch Ngọc Lan, nói:
- Nhưng mà từ sau khi cậu bắt đầu đi theo Hứa Nhạc, cậu lại bắt đầu hút thuốc trở lại. Chúng ta biết rất rõ ràng tính cách của cậu, biết được
việc trái lại lời thề này liền có ý nghĩ là gì… Trước khi ta rời khỏi
Thủ Đô Tinh Quyển, An Hòa đã từng đích thân chạy đến tìm tôi, hắn nói
dạo này thấy tính tình hiện tại của cậu hình như trở nên có chút quá mức bình tĩnh lạnh lùng, có chút dấu hiệu giống như là điên cuồng vậy.
Lúc trước chính là tại sau khi buổi tiệc hôn lễ của gã quân nhân sĩ
quan tên là An Hòa kia kết thúc, Hứa Nhạc đã ở bên ngoài căn nhà hàng
đâm một dao sau lưng của Bạch Ngọc Lan. Lúc này chợt nhớ lại tình cảnh
lúc trước, cặp mắt nhỏ dài của Bạch Ngọc Lan nhất thời khẽ nheo lại một
chút, tựa hồ còn có thể cảm nhận được chỗ vết thương sau lưng còn đau
nhức nhàn nhạt.
Hắn trầm mặc một lúc sau, mới cất giọng nói ôn nhu:
- Trong khoảng thời gian nửa năm gần đây, cậu ngày nào cũng không ngừng tiến hành tẩy não đối với đám người Tiểu đội 7 chúng ta, hận không thể
khiến cho mấy tên gia hỏa hán tử kiêu ngạo như Đại Hùng này trở nên sùng bái tận xương cốt đối với ông chủ, làm cho bọn họ nảy sinh sự xúc động
mãnh liệt, ngay cả nằm mơ cũng muốn được đi theo ông chủ mà lăn lộn… Bộ
Quốc Phòng phái cậu đến nơi này, không phải chính là muốn cậu hỗ trợ cho hắn thu nạp hoàn toàn Tiểu đội 7, sau đó mới chậm rãi dần dần thu nạp
toàn bộ Sư đoàn Thiết giáp 17? Nhiệm vụ chính thức của cậu ở nơi này
chính là làm sao cho càng có thêm nhiều người cam tâm tình nguyện giao
cả tính mạng cho ông chủ sao? Tôi đây chỉ là bán mạng của một mình tôi
cho hắn, thì có vấn đề gì đâu chứ?
Nghe được một câu trả lời
khẳng định vô cùng thuyết phục đến như vậy, Lan Hiểu Long, kẻ bình
thường luôn luôn chanh chua nhiều chuyện, thích trào phúng thiên sơn vạn thủy những tính toán bên trong Quân đội Liên Bang lúc này biểu tình
cũng nhất thời ngưng trọng lại, trong cặp mắt của hắn dần dần toát ra
một tia bất an cùng với lo lắng mãnh liệt, thế nhưng những lời hắn nói
ra vẫn không từ bỏ được thói quen chanh chua thường ngày:
- Cái
vị Chủ quản thiên tài kia của chúng ta, sau này khẳng định sẽ đóng một
vai diễn là một đại nhân vật rồi. Quân Thần đại nhân, Bộ Quốc Phòng
trong thời gian một năm gần đây vẫn luôn một mực tiến hành lót đường cho hắn. Tôi ở nơi này cũng chỉ sắm một vai diễn culi ôm gạch xây đường cho hắn mà thôi. Vấn đề là cái gì cuối cùng cũng phải cho chừng mực của nó. Bất cứ những tên gia hỏa nào bị kẻ khác xếp đặt trở thành những viên đá lót đường, nếu như cũng đều nhắm mắt bán mạng như cậu, trong tương lai
cũng chỉ có thể biến thành vô số những mảnh đá bị đập cho vỡ nát, khảm
vào bên dưới lớp xi măng lót đường, nằm sâu bên dưới con đường vinh
quang mà hắn đang bước đi mà thôi. Khi hắn mang đôi giày quân dụng sáng
loáng bước lên trên con đường vinh quang đó, một đường nhìn thẳng lên
trời, làm sao lại nhớ đến những mảnh đá vụn đang nằm sâu bên dưới hai
chân của hắn chứ?
Bạch Ngọc Lan cúi đầu, dựa sát vào tường, ngón tay khẽ đẩy nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống, chân phải chống ngược lên trên tường, nhanh chóng trả lời vô cùng trực tiếp:
- Tôi từ nhỏ bắt
đầu tòng quân, cả đời này đã giết qua vô số người, cũng từng gặp qua rất nhiều chuyện, thay Chính phủ Liên Bang đi ám sát những gã thương nhân
tại Bách Mộ Đại, thay những gã công tử thiếu gia trong Quân khu đi buôn
lậu, lên vũ trụ tập kích đám hải tặc vũ trụ… Những chuyện mà cả đời ta
từng đổ công đổ sức đi làm, cũng đều không thể lớn tiếng nói cho người
khác biết, trong lòng cũng chưa từng có bất cứ ý tưởng nào ngẫm nghĩ đến cái gì gọi là đạo đức này nọ. Mặc dù ta cũng không thể nói là trái tim
cứng như sắt đá, thế nhưng cũng có thể gọi là âm trầm lãnh lệ.
Hắn tiếp tục bình thản nói:
- Tiểu đội 7 từ trước đến nay luôn là Tiểu đội Chiến đấu kiêu ngạo
cường hãn nhất trong Công ty Cơ khí Quả Xác, tôi thân là Chủ quản Chiến
đấu, một mặt bởi vì Chính phủ mà làm ra những chuyện không thể nào cho
người khác biết được, một mặt cũng làm thêm những sự kiện hắc ám khác
nhằm để kiếm tiền. Mãi tôi vẫn cứ nghĩ những gì mình đã làm kia quả thật là chuyện sảng khoái nhất của đời mình. Nhưng mà ngay từ sau khi bắt
đầu trở thành thư ký của Hứa Nhạc, tôi mới dần dần phát hiện ra, cuộc
sống đi theo hắn mới là cuộc sống sảng khoái nhất của đời người. Trong
thời gian một năm trời không ngừng đi đi lại lại giữa Thủ Đô Tinh Quyển
cùng với Cảng Đô kia, chính là cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái nhất trong
suốt cả cuộc đời quân nhân của tôi.
Bạch Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn lên, dùng ngón tay dài nhỏ thanh tú của mình khẽ hất đi mấy sợi tóc đen phủ xuống trước mặt. Trên khuôn mặt yên lặng vô cùng mềm mại thanh tú
kia nở nụ cười tràn đầy thoải mái.
- Ban đầu tôi cứ vốn tưởng
rằng đi theo Hứa Nhạc chỉ là một cuộc giao dịch mua bán kiếm tiền mà
thôi, nhưng mà sau khi hắn gặp chuyện không may, tôi đội nhiên phát hiện ra, cuộc sống của chính mình quả thật là vô cùng không thoải mái. Tôi
lại càng kinh ngạc hơn khi phát hiện ra loại động vật lãnh huyết như tôi cũng có thể sản sinh ra một loại cảm giác bất an cùng với không thoải
mái như thế… Có lẽ là bởi vì chính cái tên gia hỏa trẻ tuổi này, đã từng vô cùng kỳ diệu, đặt lên trên người ta một sự tín nhiệm cùng với hy
vọng xa vời mà ngay cả chính bản thân tôi cũng không biết vì sao lại như vậy?
Bạch Ngọc Lan cũng bắt chước động tác nheo mắt của Hứa
Nhạc, nhìn về phía đám quân nhân con ông cháu cha đang vô cùng chật vật
chạy bộ trên sân thể dục, lại bắt chước động tác nhún nhún vai của Lan
Hiểu Long, chậm rãi nói:
- Trong cái ngày mà An Hòa kết hôn, hắn đâm tôi một đao, tôi ngược lại càng thoải mái hơn trước đó rất nhiều.
Ngay tại thời khắc đó, tôi đã biết bản thân mình đã có thể quay trở lại
những ngày của cuộc sống thoải mái nhất này.
Hắn nhìn về phía Lan Hiểu Long, nhẹ giọng cất giọng nói ôn nhu nhưng đặc biệt vô cùng kiên định:
- Khi làm việc chung với Hứa Nhạc, trong lòng tôi có một loại cảm giác
cường đại vô cùng kiên định, vô cùng sảng khoái, có loại cảm giác đắc ý
với kiểu cuộc sống vĩnh viễn đứng thẳng lưng, ngẩng mặt nhìn người,
không sợ bị người khác chèn ép, đàn áp.
- Chúng ta cũng đã từng
làm qua những sự kiện không sợ thần, không sợ quỷ, có tư cách để mà kiêu ngạo. Nhưng mà thật sự cứng rắn, cứng rắn giống như là một mảnh sắt
thép vậy, không sợ người khác đàm tiếu, không tự cảm thấy xấu hổ với
lương tâm, có thể hướng về phía cha mẹ đang nằm trong bệnh viện của tôi, thẳng thắn vỗ ngực báo lại những thành quả công việc của bản thân mình, tương lai nếu như có thể còn sống sót, đến lúc tuổi già chúng ta có thể tự hào mà kể lại cho con cháu chúng ta những sự kiện oanh liệt của cha
ông chúng… Trên đời không có người nào hoặc là sự việc nào vĩnh viễn là
đúng đắn, nhưng mà đi theo Hứa Nhạc làm ra những chuyện tình mà bản thân mình cho là đúng đắn… Loại cảm giác này thật sự là rất tốt.
Trong lòng Lan Hiểu Long nhất thời trầm lại, hiểu được trong những lời
nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Bạch Ngọc Lan trong thời khắc này vương đầy sự
cảm khái, chính là đang miêu tả loại cảm giác như thế nào, trong lòng
lại càng sâu đậm cảm thấy sự lo lắng của An Hòa là rất có đạo lý. Bạch
Ngọc Lan đối với Hứa Nhạc cũng không có sự sùng bái gì cả, nhưng mà lại
có một loại ý tưởng muốn đi theo tràn đầy khoái cảm giống như một loại
kẻ điên đâm đầu vào nguy hiểm vậy. Loại tình huống này đặc biệt vô cùng
nguy hiểm.
- Cậu có biết hay không? Ngay trong cái ngày mà Mạch
Đức Lâm bị giết chết, tôi chính là ở trên ngọn núi ngay bên cạnh tòa nhà Cơ Kim Hội đó.
Trong cặp mắt tinh tế thanh tú của Bạch Ngọc Lan nhất thời hiện lên một tia ý tứ hàm xúc vô cùng sắc bén, nhẹ giọng nói:
- Lúc ấy trong lòng tôi có một sự xúc động vô cùng mãnh liệt, rất muốn
cùng với hắn phát điên lên một trận. Trên thực tế, lúc ấy tôi cũng đã
chuẩn bị sẵn sàng phát điên lên rồi.
Sắc mặt của Lan Hiểu Long
nhất thời đại biến, có chút không dám tin tưởng vào những lời mà cái gã
bạn thân nhất của hắn giờ phút này đang nói.
- Đáng tiếc, ngay trong lúc ấy, ở trên núi tôi lại nhận được một cái điện thoại.
Ánh mắt của Bạch Ngọc Lan nhất thời lóe ra một tia chua xót, trong đầu
chợt hiện lên khuôn mặt của một vị phu nhân trung niên, cũng không có gì đặc biệt thần kỳ, thế nhưng lại tràn ngập uy nghiêm. Bất chợt hắn bình
tĩnh ngẩng đầu lên nhìn lên trời, đạm mạc nói:
- Cho nên ngày đó cuối cùng tôi cũng không có phát điên lên, không có được tận hứng một
phen. Hôm nau đi theo ông chủ nhỏ Hứa Nhạc này lại có được cơ hội lần
thứ hai hiếm có, cho nên tôi cũng không định sẽ bỏ qua.
Lan Hiểu Long nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhưng cũng không có ý định sẽ thuyết phục cái gì.
Bạch Ngọc Lan mỉm cười vỗ vỗ lên vai của hắn, nói:
- Tôi cũng giống như ông chủ vậy, đều là những tiểu nhân vật từ dưới
tầng chót của đáy xã hội mà giãy dụa đi lên. Cũng giống như là lời Kiều
Trì Tạp Lâm đã từng nói, chúng ta trời sinh đã có bản tính của người làm cách mạng. Chỉnh trị mấy gã công tử thiếu gia con cháu của đám đại nhân vật này, tự sâu trong lòng cũng đều sản sinh ra một loại khoái cảm đặc
thù nào đó. Gia thế của cậu cùng với chúng ta bất đồng nhau, tự nhiên
cũng không thể nào hiểu được điểm này.
Nói xong một hồi phân
tích tâm lý rất dài mà tràn đầy cảm xúc như thế này, gã nam nhân thanh
tú lại đưa tay đút vào bên trong túi quần, nét mỉm cười trên mặt dần dần thu liễm lại, nhẹ nhàng khuê tú cúi đầu hướng về phía đám quân nhân con ông cháu cha trên sân thể dục mà đi đến.
Lan Hiểu Long nhìn
theo cái bóng lưng thanh tú kia, nghĩ đến vô số vong hồn đã từng nằm
xuống dưới con đao thanh tú của gã bằng hữu thân thiết cùng với những
thủ đoạn âm hàn cất dấu bên dưới vẻ ngoài ôn nhu của gã này, nhịn không
được biến cái động tác nhún vai quen thuộc của mình thành một sự run rẩy nhè nhẹ, có chút thương xót cho đám công tử thiếu gia của các Nghị
viên, Châu trưởng cùng với phú gia kia.
Phải thừa nhận, thân là
gã thư ký cận thân, sớm chiều ở chung trong một khoảng thời gian dài,
mặc dù chưa làm đến những chuyện như là trải chiếu mắc màn, nhưng mà
cũng đã là bưng trà châm nước, tâm tình của Bạch Ngọc Lan đối với Hứa
Nhạc cũng đã là vô cùng toàn tâm toàn ý. Trong khoảng thời gian mấy ngày huấn luyện nghiêm khắc sau đó, hơn một trăm gã quân nhân con ông cháu
cha đến từ Thủ Đô Tinh Quyển kia, đã bị bọn người Bạch Ngọc Lan cùng với Hùng Lâm Tuyền thu thập đến mức vô cùng thê thảm. Từ rạng sáng cho đến
tối mịt, bên trong mảnh quân doanh vô cùng hẻo lánh tại Tây Lâm này lúc
nào trung tràn ngập thanh âm rít gào, khóc rống, cùng với thanh âm gào
thét đuối sức, cùng với những thanh âm sợ hãi cầu xin được tha thứ gần
như là hỏng rồi.
Chạy việt dã, chạy phụ trọng, rồi lại chạy
đường trường, chân mang đá nặng, bị thương thì băng thuốc mà chạy, hơn
nữa còn được ép sử dụng các loại thuốc kích thích mua từ chợ đen, rõ
ràng là loại thuốc phi pháp. Máu tươi cùng với mồ hôi, nước mắt nước mũi hòa trộn thấm đầy trên các bộ quân phục. Làm da màu xanh tím cùng với
bị thương lở loét cùng với những vết roi sắc lẹm. Thỉnh thoảng có người
lại ngã xuống ngất tại đương trường, cũng có người kiệt sức đến mức ói
ra mật xanh. Ánh mặt trời cùng với mặt trăng của Tây Lâm đã được chứng
kiến vô số những hình ảnh thảm liệt nhất không ngừng phát sinh.
Gã bác sĩ quân y Hầu Hiển Đông nhìn thấy trong gian y xá lâm thời hơn
mười thùng băng cầm máu y tế đã sử dụng, cùng với hơn mười thùng thuốc
kích thích hạng nặng đã trống trơn, nhìn thấy trên mười chiếc giường
bệnh không bao giờ thiếu những gã binh lính vì kiệt sức mà hôn mê bất
tĩnh. Cho dù là một gã bác sĩ quân y chuyên nghiệp như hắn, cũng không
khỏi cảm thấy một tia hàn ý dâng lên trên người. Thế nhưng cái gã cấp
trên của bọn họ… gã Chủ quản Hứa Nhạc, vị Chủ quản đại nhân thiên tài
hơn người trong lòng của các thành viê Tiểu đội 7, bình thường luôn trầm ổn, lạc quan, dưới những hình ảnh như thế này, lại luôn dung túng mặc
kệ những chuyện tình đó phát sinh.
Chẳng qua, so với những lời
của Bạch Ngọc Lan khi trần thuật lại những luận điệu của Kiều Trì Tạp
Lâm chính là, Hứa Nhạc trong quá trình tiến hành tra tấn đám quân nhân
con ông cháu cha của Sư đoàn Thiết giáp 17 này, cũng không hề có bất cứ
một sự thích thú, sảng khoái mơ hồ nào cả. Hắn chỉ là dựa theo một quá
trình logic nào mà vô cùng nghiêm mật nào đó mà làm việc, hơn nữa bản
thân hắn lại vô cùng bận rộn, cũng không có dư thừa thời gian cùng với
tâm tình để mà đi hưởng thụ cái thế giới tinh thần của việc ngược đãi
điên cuồng.
Dưới ngọn đèn cao áp tiết kiệm năng lượng trắng noãn trong gian phòng làm việc riêng, Hứa Nhạc nhắm mắt, khẽ sắp xếp lại
những sơ đồ thiết kế phức tạp đang được hắn diễn giải một lần nữa trong
đầu. Sau khi trải qua quá trình cải tiến, sắp xếp, một lúc sau chậm rãi
mở mắt ra, đem bức email đã được viết xong cẩn thận gửi cho Thương Thu,
đang ở cách hắn xa xôi hàng tỷ km…
Đem hệ thống lò xo tăng áp
tiến hành thu nhỏ lại, đưa vào bên trong con Robot, là một chuyện tình
vô cùng khó khăn. Trình Phong Thực đưa ra một cái ý nghĩ thiết kế thiên
tài cùng với vô cùng kỳ dị, còn Thương Thu, một Công Trình Sư càng thiên tài hơn, sau khi nhận được ý niệm thiết kế này, sau khi tiến hành cải
tiến một số chi tiết, liền bắt tay thu thập nguyên liệu, lập tức đem hệ
thống thiết kế trụ cột nguyên liệu nhẹ vốn có của con Robot hoàn toàn bỏ đi, dưới sự toàn lực ủng hộ của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác,
trong thời gian ngắn ngủi mấy chục ngày, hạng mục này liền đạt được
những đột phá vô cùng lớn.
Trong thời gian mấy ngày gần đây, Hứa Nhạc cùng với đám Công Trình Sư cộng sự tại Bộ Công Trình Quả Xác vẫn
luôn luôn duy trì sự liên hệ chặt chẽ bằng hệ thống email mã hóa của
Quân đội, chủ yếu là bởi vì hắn nóng lòng muốn trước khi mình đi ra tiền tuyến, có thể làm ra những cống hiến cao nhất của bản thân đối với việc tái thiết kế lại con Robot MX này, phá vỡ những trói buộc về mặt kỹ
thuật trước đây.
Đứng ở bên cửa sổ, hắn khẽ nhắm mắt lại, đưa
tay xoa xoa hai bên thái dương, sau đó mở mắt ra, nhìn về phía đám quân
nhân con ông cháu cha giống như một bầy chó nhà có tang, chỉ còn lưu lại chút hơi tàn, không ngừng đổ sức bên dưới sân thể dục dưới ánh trăng
chiếu rọi, biết mấy tên gia hỏa này đã sắp sửa bị tra tấn đến mức tuyệt
vọng cùng với đứng bên bờ vực của sự hỏng mất rồi. Nhưng điều khiến cho
hắn cảm thấy rất vui mừng chính là, ở dưới sự huấn luyện khắc nghiệt đến như thế, hơn một trăm gã quân nhân, thế nhưng cũng không có ai có ý
định dùng biện pháp tự tổn hại mình để trốn tránh sự huấn luyện địa
ngục. Có lẽ bản thân mấy gã công tử thiếu gia này cũng không có dũng khí để mà tự làm tổn hại chính mình? Hắn nhìn thấy đám thuộc hạ mới của
mình, lúc này cũng đã mệt mỏi đến cực điểm, nhìn thấy ánh mắt càng ngày
càng lóe sáng, tràn ngập một loại hận ý lãnh lệ, trong lòng lại cảm thấy tương đối hài lòng.
Đúng trong lúc này, điện thoại di động cá
nhân của hắn chợt vang lên. Hứa Nhạc cầm lấy điện thoại, im lặng lắng
nghe, biểu tình dần dần trở nên ngưng trọng hơn nhiều. Sự áp lực vô cùng mạnh mẽ đến từ thượng tầng Thủ Đô Tinh Quyển cuối cùng cũng đã đến rồi.