Vẫn là câu ngạn ngữ Liên Bang kia, người có tên, giống như hổ có da.
Cái tên Hứa Nhạc này thật ra là vô cùng bình thường, ngay cả cái bóng
kéo dài phía sau lưng hắn cũng không hề có chút xíu nào đặc thù cường
hãn, nhưng mà đám quân nhân con ông cháu cha có mặt tại nơi này sau khi
nghe xong hai chữ kia, lại nhìn thấy khuôn mặt hoàn toàn bình thường sau khi gỡ đi cặp kính râm trên mặt xuống, trong nháy mắt liền cảm giác
được trong nội tâm chợt dâng lên một tia khí tức lãnh liệt cực hạn nháy
mắt bao trùm bốn phía xung quanh khu quân doanh này, áp bức mạnh mẽ lên
những trái tim kinh hoảng đã từng vô cùng kiêu ngạo của chính mình.
Theo một số ý nghĩa nào đó mà nói, cái tên Hứa Nhạc này hiện tại đã là
một đại danh nhân bên trong xã hội Liên Bang. Đám dân chúng bình thường
cũng không biết được hắn đã từng giết qua bao nhiêu người, cũng đã từng
làm qua những đại sự gì. Thế nhưng Ban Tuyên Truyền của Bộ Quốc Phòng
kết hợp với các phương tiện thông tin đại chúng, lại mượn dùng cái
scandal kia của cô thiếu nữ thần tượng quốc dân Liên Bang, đem hắn ra
chiếu rọi lên người hắn một vầng quang mang vô cùng rực rỡ. Cái tên hai
chữ bình thường này, ngày hôm nay đã được gắn phía sau một cái hỏa tiễn, bắn thẳng lên trời cao, rốt cuộc cũng khó có thể nhẹ nhàng mà hạ xuống
mặt đất được. Một khi cái tên này mà đáp xuống mặt đất cứng rắn bên
dưới, nhất định là sẽ ầm vang một tiếng, phá vỡ trên mặt đất mấy cái hố
to khủng bố.
Đám quân nhân con ông cháu cha có mặt tại quân
doanh này, rốt cuộc cũng đã hiểu được vì cái gì cái tên gia hỏa tướng
mạo bình thường này, lại có thể trẻ tuổi như vậy liền trở thành Trung Tá của Quân đội Liên Bang, rốt cuộc cũng đã hiểu được vì cái gì đã biết rõ ràng cảm giác về sự ưu việt của bản thân mình cùng với bối cảnh gia thế của bọn mình, mà hắn vẫn có thể như cũ bình tĩnh tàn nhẫn đến như thế,
thậm chí so với những biểu hiện cường ngạnh của bọn hắn lại còn thêm ác
liệt mạnh mẽ hơn nhiều.
Bởi vì hắn chính là Hứa Nhạc, chính là
gã thanh niên thiên tài, được Quân Thần Lý Thất Phu cùng với Tổng thống
Mạt Bố Nhĩ đồng thời xem trọng, là nhân vật trung tâm được Quân đội Liên Bang trọng điểm bồi dưỡng. Bất luận là so đấu về bối cảnh, về chỗ dựa
vững chắc hay là về thủ đoạn tâm cơ thực lực, cái gã Trung Tá Liên Bang
thích đeo kính râm trước mặt này, ít nhất ở bên trong khu quân doanh cô
lập xa rời chốn phồn hoa này, khẳng định là có tất cả những ưu thế áp
đảo được tất cả bọn chúng.
Tích Bằng cùng với đám công tử thiếu
gia thân thiết bên cạnh hắn, cũng không phải là đám công tử ăn chơi, có
cha mẹ là những gã nắm trong tay gia sản vài chục triệu, liền lái những
chiếc ô tô thể thao danh tiếng, không ngừng gào rú hoành hành không chút cố kỵ trong các châu các phủ tại Thủ Đô Tinh Quyển. Bọn họ chính là
những công tử thiếu gia của các đại nhân vật đứng trên đỉnh cao chính
trị của Thủ Đô Tinh Quyển, cho nên bọn họ liền có thể biết được một số
tin tức bí mật về cái tên ‘Hứa Nhạc’ này.
Cho nên phản ứng của bọn họ so với những người bình thường khác còn thêm mãnh liệt hơn một chút.
Tích Bằng lúc này vai phải vẫn còn đổ máu tươi như suối, trong cặp mắt
đột nhiên toát ra một tia hoảng sợ mãnh liệt, bị cái tên rung động này
làm cho khiếp đảm, nhất thời dùng một loại phương thức dứt khoát, kiên
quyết mà ầm ầm lùi nhanh về phía sau, nhất thời đẩy cho đám công tử
thiếu gia ngay sau lưng hắn, đang đứng ngồi lố nhố chống đỡ lưng hắn,
cũng mang theo sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng một cách dị thường, thảm
không đàng lòng, đồng loạt ngã ngửa xuống mặt đất phía sau, hỗn loạn
thành một đám…
o0o
Trong cái tầng lớp thượng tầng hoa mỹ vô cùng tinh xảo tại Thủ Đô Tinh Quyển kia, đám người quyền quý, bao
gồm những lão già gian ngoan cùng với đám trung niên lòng dạ thâm sâu,
đối với cái tên Hứa Nhạc, đột nhiên nổi lên, quật khởi một cách đột ngột này, đã từng có một sự công nhận cùng với một đánh giá vô cùng cảm
khái: Đây là một gã điên vô cùng bình tĩnh.
Hắn từng cầm búa
chạy vào, đập bể Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, sau đó lại lặng
lẽ không một tiếng động, trợ giúp Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác
nghiên cứu thiết kế con Robot MX, một phen đem vị lão nhân đáng kính kia của Viện Khoa Học Liên Bang đạp từ trên đỉnh cao danh vọng xuống tận
đáy ê chề nhục nhã, sau đó còn hung hắn tát cho vài cái cật lực vào một
đám đại nhân vật đứng sau sự kiện đó. Cuối cùng cái gã thanh niên này
lại vượt ra ngoài sự dự kiến của mọi người, từ bỏ cái tương lai tươi
sáng như bức tranh giang sơn ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, rời khỏi
cái thế giới phồn hoa thịnh vượng bên cạnh vị phu nhân mà không biết bao nhiêu người đều tôn kính kia, lặng lẽ không một tiếng động, chạy đến
tinh cầu S2, mặc trên người bộ quần áo màu đen, ôm theo một đống súng
ống hạng nặng, xâm nhập vào tòa nhà Cơ Kim Hội sâm nghiêm, giết chết vị
Nghị viên đang làm cho vô số người phải đau đầu cùng với kiêng kỵ…
Trong suy nghĩ thâm sâu của những vị đại nhân vật kia, tính tình của
Hứa Nhạc bình thường trầm ổn mà quang minh chính đại, thế nhưng lại làm
ra nhiều sự kiện khiến cho bọn họ kinh hoàng như vậy, đứng trước mặt
những quy củ do bọn họ hợp sức kiến tạo nên, điên cuồng mở ra một cái lỗ hổng. Nhất là một lần từ bỏ cùng với sát phạt cuối cùng, đã thuyết minh rõ ràng người này cũng không phải là dựa vào tâm tình phấn khởi cùng
với kích động nhất thời của mình mà duy trì thủ đoạn lãnh huyết vô tình, mà là đã trải qua sự suy ngẫm, tính toán vô cùng chặt chẽ, hắn thế
nhưng vẫn như cũ hung hăng đập đầu vào trong một bức tường đồng vách
sắt, mặc kệ đầu mình chảy ra vô số máu tươi, nhưng cũng quyết phải mở ra một cái lỗ hổng trên cái bức tường vững chắc đó, hoặc là chỉ cần để lại trên đó một chút vết máu mà thôi, hắn cũng hoàn toàn không tiếc.
Loại người như vậy quả thật rất đáng sợ, một kẻ điên vô cùng bình tĩnh, so với cái gã điên kia của Phí Thành Lý Gia càng thêm đáng sợ hơn. Dù
sao thì Lý Cuồng Nhân mặc dù dám chạy vào tòa nhà Nghị Viện mà la mắng,
nhưng cũng tuyệt đối không dám làm ra những chuyện tình như cái gã điên
này.
Căn cứ vào những đáng giá của đám giai cấp thượng tầng kia
đối với người này, cùng với cái chết của vị Nghị viên trong truyền
thuyết kia, Tích Bằng lúc này đang nằm ngửa trên mặt đất, nhìn thấy cái
gã quân nhân biểu tình vô cùng bình thản trước mặt mình, trong lòng
không khỏi cảm thấy cả người rét run lên.
Cho dù đối phương có
đứng dưới ánh mặt trời sáng lạn, nở nụ cười vô cùng ấm áp, thế nhưng hắn vẫn như cũ phảng phất có thể ngửi thấy được mùi máu tươi nồng nặc trên
người, cùng với cặp sừng ác ma nhú ra trên đầu của kẻ này.
Sự
kiện Mạch Đức Lâm bị Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải hai người liên thủ
giết chết, chính là một trong những bí mật lớn nhất của cả Liên Bang.
Nhưng mà đúng như những gì mà Kiều Trì Tạp Lâm từng trào phúng vạch ra
sự bất bình đẳng trong tin tức của xã hội Liên Bang, cái gọi là bí mật,
vốn chỉ là những gì mà giai cấp thượng tầng xã hội kia một mình độc
chiếm mà thôi. Cho nên Tích Bằng biết rất rõ ràng chuyện này, mấy gã
công tử thiếu gia của các Châu trưởng, Nghị viên ở bên cạnh hắn cũng đều biết.
Chú ruột của Tích Bằng chính là Nghị viên cao cấp của
Liên Bang, hôm nay chính là Phó chủ tịch Quốc hội, Nghị viên Tích An, có địa vị hoàn toàn tương đương với vị Nghị viên Mạch Đức Lâm đã từng chết ở trong tay của Hứa Nhạc. Chẳng qua là do nguyên nhân ẩn giấu sâu xa,
có lẽ thực lực phe cánh che dấu thâm sâu, rộng rãi hơn một chút, nhưng
mà ở bên ngoài thì vẫn luôn luôn không có được những phong quang vô hạn
mà Mạch Đức Lâm trước đây đã từng có.
Phải biết rằng lúc đó Mạch Đức Lâm mặc dù cũng đã rời khỏi cuộc Tổng tuyển cử Tổng thống Liên
Bang, nhưng ông ta vẫn như cũ không phải là kẻ xấu mà người người đều
căm phẫn giống như hiện tại. Ông ta vẫn như cũ được vô số công chúng
đứng phía sau duy trì, được giới chính trị cùng với Chính phủ Liên Bang
ủng hộ, thậm chí ngay cả những sự tồn tại khủng bố như Thất Đại Gia Tộc
Liên Bang cũng phải làm ra những thỏa hiệp nhất định, nhưng mà cái tên
gia hỏa ở trước mặt này, cứ như vật không thèm nói đến đạo lý, không một chút cố kỵ, mạnh mẽ vô cùng, đem ông ta một phen giết chết.
Ngay cả Mạch Đức Lâm cao cao tại thượng lúc đó mà Hứa Nhạc cũng dám
giết, huống chi bản thân mình chỉ là cháu trai của một vị Nghị viên như
chú mình… Sắc mặt Tích Bằng trắng bệch, ánh mắt đảo liên hồi, lại vẫn
như cũ có thể rõ ràng cảm giác được sự đau đớn truyền đến từ chỗ miệng
vết thương đang không ngừng tuôn máu kia. Trong lòng hắn tin tưởng vững
chắc rằng, nếu như bản thân mình còn tiếp tục phản kháng nữa, chỉ sợ cái gã nam nhân thanh tú như đàn bà kia, thật sự sẽ một phen dùng dao đâm
chết mình…
Chỉ là trầm mặc trong khoảng hai giây ngắn ngủi, Tích Bằng mạnh mẽ mím chặt môi, vô cùng chật vật chống tay từ trên mặt đất
đứng thẳng dậy, hướng về phía Hứa Nhạc tiến hành một động tác kính chào
theo nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó xoay người bước nhanh về phía
sân thể dục, bắt đầu chạy bộ.
Tâm trí kiêu ngạo mạnh mẽ của
những đám người có gia thế bối cảnh, tiền tài quyền thế… đối diện với
bóng ma của tử vong cùng với máu lửa đơn giản mà trực tiếp, trong khoảnh khắc liền hoàn toàn sụp đổ vỡ vụn. Ít nhất ở trong Phiến quân doanh
hoàn toàn cách biệt với bên ngoài này, bọn chúng liền phải chịu đựng,
kéo dài thời gian, chờ đợi sự hỗ trợ từ phía người nhà của mình.
Hứa Nhạc cúi đầu nhìn vào bản danh sách, bắt đầu tính toán thời gian huấn luyện.
Đám quân nhân con ông cháu cha còn lại sắc mặt đều trắng bệch, bắt đầu
lần lượt đứng dậy, kính chào Hứa Nhạc một cái, sau đó xoay người chạt về phía sân thể dục.
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, đeo lại cặp kính râm lên mặt, quay về phía sau nói mấy câu gì đó. Hầu Hiển Đông, vị bác
sĩ quân y xuất sắc của Tiểu đội 7 lập tức phản ứng, chạy nhanh về phía
sân thể dục, kéo gã Tích Bằng về một chỗ râm mát bên cạnh, bắt đầu tiến
hành trị liệt vết thương đang còn chảy máu trên vai phải của hắn.
Một dao đâm kia của Bạch Ngọc Lan cũng không có sâu cho lắm, không tổn
thương đến gân cốt, chỉ là miệng vết thương có chút rộng, máu chảy ra có chút nhiều, nhìn qua có chút khủng bố mà thôi.
Bọn họ đều là
những lính đánh thuê của Công ty Cơ khí Quả Xác, tựa hồ cũng không cần
lo lắng quá mức cái gì mà kỷ luật Quân đội hay là Tòa án Quân sự, nhưng
mà bất luận Hứa Nhạc có trầm mặc lãnh lệ đến như thế nào, cũng không có
khả năng bởi vì thuộc hạ mình bất tuân quân lệnh mà liền đem đối phương
đâm chết. Nhưng mà thật kỳ diệu chính là, rất nhiều người tựa hồ đề cho
rằng, Hứa Nhạc thật sự là một nhân vật điên cuồng khủng bố, giết người
không nháy mắt.
Trong đám quân nhân con ông cháu cha hướng về
phía sân thể dục chạy đi, kẻ chạy cuối cùng chính là Tòng Tượng Chinh,
Hứa Nhạc trong lúc hắn đang bắt đầu chạy, sau khi trầm mặc một lúc, hạ
giọng nói:
- Đừng khiến cho lão Hiệu trưởng mất mặt.
Trên mặt Tòng Tượng Chinh nổi lên một mảnh đỏ bừng. Cha ruột hắn chính
là Hiệu trưởng Đại học Lê Hoa, Tòng Bất Tri, nơi mà Hứa Nhạc đã từng là
sinh viên dự thính trước đây. Ở nhà hắn vẫn thường xuyên được cha mình
kể lại những chuyện xưa cùng với những truyền kỳ trước đây của gã Trung
Tá trẻ tuổi có cặp mắt hí này.
o0o
Hứa Nhạc từ trước đến giờ cũng chưa từng trải qua bất cứ buổi huấn luyện chuyên nghiệp nào
bên trong quân doanh cả, hắn cũng không hề trải qua những huấn luyện
hạng nặng gì, chỉ là trước đây từng theo Bạch Ngọc Lan học tập qua một
khoảng thời gian về cách sử dụng vũ khí, cách chiến đấu cùng với các
thao tác Robot tiêu chuẩn mà thôi. Mà các loại sổ tay chiến thuật này nọ cũng chỉ là những loại tài liệu hoàn toàn xa lạ đối với hắn. Cho nên
quá trình huấn luyện cho một trăm gã thuộc cấp vừa mới chuyển đến này,
tự nhiên là không có khả năng để cho hắn trực tiếp phụ trách. Trên thực
tế hắn cũng hoàn toàn không biết gì về những công tác huấn luyện này.
Sau khi xác nhận xong sự kiêu ngạo của đám quân nhân con ông cháu cha
này đã hoàn toàn bị đàn áp mạnh mẽ, hắn liền đeo lên cặp kính râm quen
thuộc của mình, quay trở lại phòng riêng, bắt đầu thông qua hệ thống
liên lạc điện tử mã hóa của Quân đội, cùng với Thương Thu ở Cảng Đô xa
xôi, tiến hành những trao đổi tham khảo về vấn đề kỹ thuật máy móc.
Trong khoảng thời gian mấy tháng gần đây, Bộ Công Trình Công ty Cơ khí
Quả Xác bắt đầu tiến hành nghiên cứu thử nghiệm sáng kiến về hệ thống lò xo gia tăng áp lực của Trình Phong Thực tiên sinh. Trong trạng thái vô
cùng phấn khởi cùng với nôn nóng như thế này, đám người Bộ Công Trình vô cùng nhớ nhung hắn, mà hắn thì cũng vô cùng nhớ nhung cái bầu không khí làm việc nghiêm túc năm đó.
Công tác huấn luyện đám quân nhân
công tử thiếu gia kia do Bạch Ngọc Lan toàn quyền phụ trách, Lan Hiểu
Long tiến hành hỗ trợ. Đám quân nhân con ông cháu cha, tố chất quân sự
kém đến mức không thể kém hơn này, ở trên sân thể dục bắt đầu đón nhận
những huấn luyện nặng nề thảm thiết không đành lòng. Hùng Lâm Tuyền đứng bên cạnh đám người bọn chúng, cầm trong tay một sợi soi da cực dài,
không ngừng gào thét thúc ép, bức bách đám người đang chạy bộ kia phải
không ngừng gia tăng tốc độ càng ngày càng nhanh hơn. Chỉ cần chậm lại
một chút, hoặc là mệt mỏi ngã xuống, tự nhiên là vài đường roi đập
xuống, lưu lại vài vết hằn thấm đẫm máu tươi tuyệt đẹp.
Cũng may là Bộ Quốc Phòng đối với công tác bổ sung hậu cần của Tiểu đội 7 cũng
là vô cùng khẳng khái, thậm chí còn có chút xa xỉ nữa. Gã bác sĩ quân y
Hầu Hiển Đông của Tiểu đội 7, không ngừng hưng phấn, thành thạo mà tiến
hành những công tác sơ cứu trị liệu chuẩn xác, cấp cho đám quân nhân con ông cháu cha bởi vì lao lực quá độ mà lâm vào hôn mê kia các loại thuốc bổ, cứu chữa… tuyệt đối có thể cam đoan đám công tử thiếu gia này cũng
sẽ không lưu lại bất cứ thương thế nào trên thân thể.
Sau khi
chữa trị hoàn hảo xong, lại là những sự huấn luyện chẳng khác nào địa
ngục, cái này gọi là đám quỷ sai tiếp nhận huấn luyện chết đi sống lại,
bị người khác mắng chửi cũng không thể ngoác miệng mà cãi lại… Đây chính là khoảng cuộc đời thảm đạm khuất nhục nhất là lần đầu tiên trong đời
đám quân nhân con ông cháu cha của Sư đoàn Thiết giáp 17 phải nhận được
tại ngày đầu tiên ở Tây Lâm.
Mà ở sân thể dục bên kia, đám quân
nhân ‘người đẹp thể hình’ bọn Nhan Bính Yến cùng với Liễu Thanh Tùng,
những kẻ tự xưng là kẻ mạnh trong Sư đoàn Thiết giáp 17, thì sau bốn
tiếng đồng hồ chạy bộ quanh sân thể dục, không được nghỉ ngơi lấy một
phút, lại bắt đầu đứng dưới ánh mặt trời chói chang, tiến hành huấn
luyện đội ngũ nghiêm khắc: Chính là thực hiện động tác đứng nghiêm Quân
đội trong khoảng thời gian cực dài. Bị đứng thẳng người bất động trong
một khoảng thời gian dài như vậy, khiến cho toàn thân bọn họ gần như
biến thành một đám người gỗ cứng ngắc, hơn nữa lại còn bị ánh nắng mặt
trời chói chang độc ác chiếu rọi, biến thành một cái thây khô quắt, môi
ai cũng khô lại, nứt nẻ ra, khó chịu không nói nên lời.
o0o
- Cậu có biết cái gọi là nhiệm vụ tiến hành đo vẽ bản đồ, chính là thay Cục Hiến Chương, xâm nhập vào khu chiếm đóng của kẻ địch, tiến hành bố
trí các con chíp vi mạch điện tử. Cách thời điểm bắt đầu nhiệm vụ chỉ
còn có mười ngày mà thôi. Tôi thừa nhận trình độ huấn luyện của cậu thật sự là vô cùng tàn khốc, nhưng mà thời gian chỉ có mười ngày ngắn ngủi,
chẳng lẽ cậu nghĩ có thể thay thế Hứa Nhạc tạo ra được một chi bộ đội
chiến đấu có thể chân chính gia nhập chiến trường hay sao?
Dưới
một khu vực bóng râm bên cạnh doanh trại huấn luyện, Lan Hiểu Long, lúc
này đã cởi bỏ cái áo quân phục, nhìn về phía đám binh lính ở giữa sân
thể dục, đã bị hành xác đến mức chẳng khác nào chó nhà có tang, nhíu mày hỏi Bạch Ngọc Lan.
- Ông chủ chính là có ý muốn huấn luyện cho
bọn họ ở trên chiến trường có thể có thêm chút cơ hội sống sót. Ít nhất
trong thời điểm chạy trốn cũng có thể có được tốc độ đủ đuổi kịp tốc độ
chạy của Tiểu đội 7.
Bạch Ngọc Lan hút một ngụm thuốc lá, nhẹ nhàng cất giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ của hắn.
- Cậu vì cái gì lại đâm một đao kia chứ? Cái tên gia hỏa kia chính là cháu ruột của Phó Chủ tịch Quốc hội Tích An đó!
Lan Hiểu Long nhìn về phía sân thể dục, lo lắng nói:
- Cậu nên biết rõ ràng bối cảnh phía sau mấy tên quân nhân con ông cháu cha này của Sư đoàn. Bản thân Hứa Nhạc có bối cảnh là vị Quân Thần đại
nhân, lại có sự thưởng thức quan tâm của Tổng thống, cho nên hắn căn bản không cần phải sợ. Nhưng mà cậu cho dù có là một tên quân nhân tương
đối lợi hại đi chăng nữa… Mấy vị đại nhân vật này cho dù có muốn nghiền
chết cậu, cũng chỉ cần động đầu ngón tay út một cái mà thôi.
Bạch Ngọc Lan lặng lẽ hút một ngụm thuốc, biết những gì Lan Hiểu Long
nói cũng đều là sự thật. Bộ Quốc Phòng cũng không dám quá mức chèn ép
đám quân nhân con ông cháu cha này. Mấy tên gia hỏa này mặc dù hiện tại
tạm thời bị áp chế không dám phản kháng, nhưng ai biết được sau này sẽ
phát sinh chuyện gì đây? Nhưng mà hắn vẫn trầm mặc không nói gì.
Lan Hiểu Long cũng là trầm mặc trong chốc lát, sau đó quay đầu sang,
giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt dài nhỏ ẩn phía sau những sợi tóc
đen lòa xòa của Bạch Ngọc Lan, phi thường nghiêm túc nói:
- Cậu mãi vẫn kiên trì gọi hắn là ông chủ, chẳng lẽ cậu thật sự định một phen đem cái mạng của mình bán cho kẻ này?