Gian Khách

Chương 145: Q.2 - Chương 145: Bạn đồng hành mới






Hứa Nhạc cũng chưa từng trải qua cảnh ngộ nghèo mạt bao giờ. Hai năm đầu từ khi trở thành cô nhi, hắn được mẹ của Tiểu Cường nuôi cơm suốt hai năm. Cũng không biết sau đó ai dạy cho hắn hoặc là trời sinh ra hắn đã có tính tự tôn của mình, liền bỏ nhà Tiểu Cường đi, nhận tiền cứu tế của Chính phủ, chính thức gia nhập vào hàng ngũ cô nhi đầu đường xó chợ của Lý Duy.

Hắn đi theo Phong Dư đại thúc cũng học không ít kiến thức, nhưng cái gã ông chủ lưu manh này cũng chẳng bao giờ trả đồng tiền lương nào cho hắn, chỉ là trước khi chia tay mới để lại cho hắn một tờ chi phiếu chứa 500 vạn đồng Liên Bang.

Cũng là từ khi có được tờ chi phiếu kia, Hứa Nhạc mới xem như là tiến vào hàng ngũ những người có tiền.

Cuộc sống nghèo khổ khi còn là thiếu niên, cũng không có tạo thành quan niệm đam mê đối với tiền bạc trong đầu hắn, ngược lại luôn cảm thấy tiền tài chỉ là một loại công cụ mà thôi, thật sự cũng chưa từng có mục tiêu phấn đấu nào liên quan đến tiền bạc cả. Đây cũng không thể gọi là một nhân vật thánh khiết trong bùn đất lại nở ra một đóa hoa sen gì gì đó, mà chỉ là một gã Thạch Đầu Đông Lâm cho dù là quẳng vào hầm cầu bao lâu đi nữa thì vẫn là cứng rắn như vậy, chỉ cần lấy ra khỏi vũng nước thối quẳng vào hồ nước trong liền trở nên sạch sẽ mà thôi.

Cũng chính là bởi vì loại quan niệm này, cho nên số tiền mà Phong đại thúc để lại cho hắn trong tờ chi phiếu kia, cũng đủ để người bình thường trang trải cuộc sống cả đời, trong một năm ngắn ngủi đã bị hắn xài gần như hết nhẵn. Hắn lặng lẽ thông qua một con đường chợ đen, chuyển cho Lý Duy vừa mới ra tù tại Đại khu Đông Lâm xa xôi kia 100 vạn. Đặt hàng từ Công ty Cơ khí Quả Xác một hệ thống cảm ứng suy nghĩ đã lỗi thời, lại mua một số thiết bị khác. Dùng tiền mua cho Trương Tiểu Manh cháo trắng, thuốc men, bánh quy Tiểu Cẩu... Lại mua bánh, mua cháo cho Thai Chi Nguyên, cùng với Thi Thanh Hải đi hộp đêm... tiêu xài hoang phí như vậy, liệu còn lại được bao nhiêu?

Rời khỏi Đại học Lê Hoa, bắt đầu nhận tiền lương từ Công ty Cơ khí Quả Xác, lọt vào mắt xanh của Lợi Thất thiếu gia, nhận được một lần đầu tư tối mạo hiểm nhất của hắn ta, tựa hồ như là Hứa Nhạc lúc này đã trở thành một phú ông trẻ có ngàn vạn trong tay... Kết quả là ngay cùng ngày trở thành phú ông đó, hắn đã đem toàn bộ tài sản ngàn vạn này tặng lại cho người khác.

Không nhìn đến số tiền khổng lồ như vậy, cũng không có nghĩa là hắn không hiểu được ma lực của đồng tiền trong cái xã hội Liên Bang này. Cho nên khi hắn đưa tấm chi phiếu này cho Bạch Ngọc Lan, chính là sau đó, hắn vẫn còn hơi thẫn thờ một chút, chẳng lẽ là một chút tiền như vậy, thật sự đã có thể mua tính mạng của một người sao?



o0o

Từ sau ngày so đấu trong Phòng Quân Giới đó, Bạch Ngọc Lan lại biến thành bộ dáng giống y như trước, lời nói vẫn nhỏ nhặn, cực kỳ ít nói, nhưng hắn cũng đã bắt đầu chân chính thực hiện nhiệm vụ của một thư ký riêng. Thậm chí so với một gã thư ký riêng thông thường càng tốt hơn nhiều. Chỉ cần Hứa Nhạc cũng không có lên tiếng phản đối, hắn liền giống hệt như chiếc bóng vậy, luôn luôn đứng sau lưng Hứa Nhạc, trợ giúp hắn xử lý hết thảy những công việc từ lặt vặt tới phức tạp.

Hắn có chút thần bí, lại có chút giống cận vệ. Chỉ có điều thái độ của Bạch Ngọc Lan đối với Hứa Nhạc cũng không có thêm bao nhiêu sự cung kính, chỉ là lặng lẽ đem toàn bộ những công việc buồn tẻ kia biến thành những công việc ưu tiên hàng đầu mà hoàn thành.

Hứa Nhạc có chút không thích ứng loại thay đổi này của Bạch Ngọc Lan, thế nhưng hắn cũng phải thừa nhận, có Bạch Ngọc Lan giúp mình xử lý công việc, quả nhiên là thuận lợi hơn rất nhiều. Giống như là hôm nay, Hứa Nhạc quyết định thừa dịp hôm nay Liên Bang cho phép nghỉ bốn ngày vào dịp lễ Tiết Thử Hỏa, chạy đến Cảng Đô một chuyến, Bạch Ngọc Lan đã lập tức mau lẹ mua ngay hai vé xe lửa.

Đám người đi xe lửa nghỉ phép, thông qua đường cuốn tự động trên sân ga, mặt mày tươi cười, vẫy tay từ biệt đám thân thích bạn bè tiễn đưa, đứng ở dưới tầng trệt, từ từ tiến lên xe lửa. Hứa Nhạc thu hồi ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn Bạch Ngọc Lan lặng yên ngồi trên ghế đối diện mình, tâm tình không khỏi trở nên có chút phức tạp.

Hắn sử dụng tiền đầu tư của Lợi Hiếu Thông, mua rất nhiều linh kiện điện tử mà Hứa Nhạc đang cần, một mình hắn bắt tay vào việc cải tạo hệ thống điều khiển robot bằng ý nghĩ. Ngoại trừ những công việc quan trọng này, Hứa Nhạc vốn cũng muốn lợi dụng những công thức cùng với những mô hình số liệu trong đầu mìn, hơn nữa chạy trước tiến độ của Viện Khoa Học Liên Bang cho đến Bộ Công Trình của Quả Xác, bản thân mình có thể một đi trước một bước, hoàn thành việc giải quyết vấn đề của con robot thế hệ mới của Liên Bang này...

Nhưng mà khi chân chính bắt tay vào làm, Hứa Nhạc lúc đó mới nhận ra, mình chỉ là một thằng khờ nói mớ mà thôi. Mấy đầu robot mô hình mà công ty Tịnh Thủy đem đi thực nghiệm tại khu vực tinh cầu Đại Tam Giác, hiện tại đã sớm bị chuyển trở về Tổng công ty Cơ khí Quả Xác rồi. Cho dù là bên phía Bộ Công Trình Quả Xác thông qua Chu Ngọc, chuyển đến toàn bộ các tài liệu cùng với số liệu thực tế cho hắn, cho dù là Lợi Hiếu Thông có tiếp tục liều mạng đầu tư thêm gấp trăm lần đi nữa, hắn cũng không có biện pháp gì để tự mình giải quyết được vấn đề này.

Cho nên hắn quyết định chạt đến Cảng Đô một chuyến, chạy đến Bộ Công Trình của Quả Xác nằm tại vùng ngoại thành phồn hoa đô hội của Liên Bang. Hơn nữa, hắn còn dắt theo Bạch Ngọc Lan nữa.

Nghiên cứu chế tạo ra thế hệ robot mới mang tính cách mạng này, không chỉ cần có sự đột phá trên phương diện cơ sở hạ tầng mà thôi. Giống như trong đề thi của cuộc thi tuyển dụng mùa xuân của Bộ Công Trình Quả Xác vậy, robot chế tạo ra là để phục vụ cho con người, chính xác là phục vụ cho những phi công của Liên Bang. Trong quá trình nghiên cứu chế tạo, nhất định phải có những phi công chuyên nghiệp của Quân đội Liên Bang tiến hành điều khiển thí nghiệm không ngừng nghỉ mới được.

Những phi công vương bài kia của Quân đội Liên Bang, hiện tại đều nằm trong phòng thí nghiệm của Viện Khoa Học Liên Bang hoặc là tại Bộ Công Trình của Quả Xác để tiến hành phối hợp nghiên cứu. Bên cạnh Hứa Nhạc cũng chỉ có Bạch Ngọc Lan mà thôi. Cũng may là Bạch Ngọc Lan cũng đã từng tiếp xúc qua loại robot thế hệ mới này, quen với việc điều khiển nó.

Cũng chính là vì nguyên nhân này, cho nên Hứa Nhạc mới từ bỏ ý niệm hoang đường, căn cứ vào số liệu, tự mình lắp ráp lại một con robot thế hệ mới trong Công ty Bảo an Tịnh Thủy, mà là đem toàn bộ tài chính trong tay mình, giao lại cho Bạch Ngọc Lan.

Nhưng hắn cũng không có nói rõ với Bạch Ngọc Lan tình hình thực tế. Bởi vì đến bây giờ hắn vẫn chưa có chân chính hiểu rõ gã nam nhân thanh tú này.

Bình thường thì im lặng, ôn nhu như xử nữ e thẹn, nhưng khi chiến đấu, tác phong lại tàn nhẫn mang theo sát ý lạnh người vô cùng. Một người như vậy, tại sao lại cảm thấy hứng thú đối với tiền đến như thế?

Lúc này Hứa Nhạc nằm trên lô ghế mềm hạng nhất trên xe lửa... Bạch Ngọc Lan quả nhiên là một người biết cách hưởng thụ, cho nên khi làm việc cho Hứa Nhạc, cũng khiến hắn nhận được một chút đãi ngộ cao cấp lây. Hứa Nhạc cũng không có che lấp đi ánh mắt của mình, tò mò nhìn Bạch Ngọc Lan đang nằm trên ghế kế bên, nhắm mắt nghe nhạc...

Từ sau khi những quặng mỏ trên các tinh cầu bắt đầu cạn kiệt đi, việc du hành vũ trụ thông thường trong Liên Bang bắt đầu biến thành những thứ xa xỉ mà hoang phí cực kỳ. Trong cái xã hội vũ trụ do nhiều tinh hệ tạo thành này, cũng không phải là mọi công dân Liên Bang cũng đều có cơ hội tiếp xúc với robot, với chiến hạm, với phi thuyền... những loại sản phẩm đỉnh cao công nghệ kia. Không phải ai cũng có thể tự do đi lại trên các tinh cầu khắp nơi trong Liên Bang. Thậm chí là những công dân sinh ra trong hai Hiến Lịch gần đây nhất, tuyệt đại đa số cả đời cũng chưa từng đi ra khỏi Đại khu tinh cầu mà mình đã sinh ra. Bọn họ chỉ là trầm mặc lặng lẽ thực hiện những nhiệm vụ cùng với chức trách của mình mà thôi.

Ngoại trừ những hình ảnh nhìn thấy trên Kênh 10 Đài truyền hình Liên Bang, phát những hình ảnh vũ trụ chụp trên phi thuyền vũ trụ, hoặc là xem kênh 23 Đài truyền hình Liên Bang, theo cô nữ sĩ quan tóc tím đáng yêu rong ruổi trên chiếc phi thuyền Xí Nghiệp Hào, xuyên qua những tinh hệ khác nhau... Bình thường, những công dân Liên Bang muốn chân chính đặt chân lên vũ trụ, cơ hội lớn nhất chính là đi tòng quân, hoặc là tự động báo danh, đăng ký gia nhập vào làm công nhân cho một Công ty Khai thác Khoáng sản nào đó, đi đến những tinh cầu quặng mỏ xa xôi, trải qua cuộc đời khổ cực mà tịch mịch...

Nhưng mà đám người bên trong Liên Bang cuối cùng cũng tìm ra cách để giải quyết sự thỏa mãn về mặt tinh thần của mình. Từ khi bắt đầu Hiến Lịch đến nay, hệ thống giao thông đường sắt tốc độ cao trên bề mặt các tinh cầu, từ lâu đã trở thành phương tiện thỏa mãn cảm giác giao thông tốc độ cao của những công dân Liên Bang...

Vì thế Hứa Nhạc lúc này mới đi đến nhà ga bận rộn này... Tốc độ của đường sắt cao tốc trên không hiện đại nhất này cũng đã đạt tới 800km/h, dùng để di chuyện trên toàn bộ tinh cầu này cũng không có bất cứ vấn đề gì. Mặc dù so với máy bay bay trên bầu trời đầy mây kia, thì tốc độ vẫn còn chậm hơn không ít, nhưng mà so ra cũng đã tiện nghi, nhanh chóng hơn rất nhiều.

Rõ ràng là đem vật liệu xây dựng đưa lên cao tạo thành đường di chuyển tốc độ cao, vì sao lại gọi là đường sắt cao tốc trên không? Đây là một vấn đề liên quan đến việc khảo cổ. Nghe nói đó là do một hạo kiếp trước đây gây nên, nếu không có tài liệu lịch sử nào, cũng không có gã học giả lịch sử nào nguyện ý đi đào với căn nguyên cả.

Cùng với thanh âm điện tử nhắc nhở một cách lịch sự, sân ga cùng với những kiến trúc bên ngoài cửa sổ bắt đâu lui nhanh về phía sau. Giai đoạn khởi động tạo thành một ít sóng điện tử nhiễu loạn, khiến cho một số hành khách lần đầu đi xe lửa cao tốc, khi đang xem TV bị nhiễu tín hiệu, không khỏi có chút oán giận.

Hứa Nhạc cũng không nhìn Bạch Ngọc Lan nữa, đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những khu đô thị sang trọng cùng với hàng cây bên đường đang rất nhanh hiện lên trước mắt mình.

Bạch Ngọc Lan đang ngồi bên cạnh hắn gỡ tai nghe xuống.

Thân là một gã quân nhân nhập ngũ hơn mười năm rồi, sự ôn nhu lặng lẽ của hắn cũng không phải là một biện pháp ngụy trang hay che dấu gì, mà là phương pháp để hắn tìm lại sự bình tĩnh trong lòng mình. Chỉ là nhìn khuôn mặt bình thường của Hứa Nhạc, trong lòng Bạch Ngọc Lan cũng không có bình tĩnh như thể hiện bên ngoài.

Hắn vốn là Tổ trưởng Tiểu đội 7 của Công ty Bảo an Tịnh Thủy, bởi vì mùa thu năm trước tại khu vực Tinh Vực tam giác Bách Mộ Đại phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, hiện tại toàn đội đã bị cấp trên kỷ luật. Ngoại trừ bản thân hắn ra, những tổ viên còn lại nếu không bị các Quân khu chủ quản của mình điều về giam lại, thì cũng bị buộc phải nghỉ không lương vô thời hạn. Cũng chỉ có mình hắn là còn được giữ lại tại Tổng bộ Công ty. Đội ngũ đã tan đàn xẻ nghé, lòng hắn cũng gần như tan rã rồi. Mà dẫu cho rằng lòng hắn vẫn còn như xưa, cũng không còn đội ngũ nữa, thì còn làm được gì chứ?

Sau lần giao thủ trong Phòng Quân Giới, khiến cho Bạch Ngọc Lan xác định vị Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi mới đến này, có lẽ còn thiếu kinh nghiệm chiến trường một chút, nhưng lại thập phần đáng sợ. Hắn biết ngày hôm đó mình vẫn còn chưa dốc hết toàn lực, nhưng vấn đề là đối phương khẳng định vẫn còn lưu thủ lại, chưa dốc hết khả năng. Bạch Ngọc Lan thậm chí còn không nhìn ra được thủ pháp của Hứa Nhạc nữa, chỉ cảm thấy phong cách đánh cận chiến của hắn, so với những kỹ xảo chiến đấu của các bộ đội Đặc công Liên Bang những năm trước đây cũng có chút tương tự, chỉ có điều là trực tiếp hơn, độc ác hơn nhiều mà thôi.

Ngoại trừ sức chiến đấu ra, những biểu hiện của Hứa Nhạc trong những ngày kế tiếp lại làm cho Bạch Ngọc Lan giật mình. Gã Chủ quản Kỹ thuật trẻ tuổi này, dùng một loại tốc độ khiến người khác phải cứng lưỡi há hốc miệng, đem toàn bộ những thứ trang thiết bị quân dụng bên trong Phòng Quân Giới của Tiểu đội 7 hoàn toàn bảo dưỡng lại một cách hoàn hảo. Một vài thiết bị vũ trang bị hư hỏng hắn cũng sửa chữa lại.

Bạch Ngọc Lan tại tiền tuyến Tây Lâm cũng đã từng gặp qua một số vị Công Trình Sư sửa chữa máy móc được xưng là thiên tài, do cấp trên phái xuống tiến hành sửa chữa lâm thời những thiết bị quân dụng của Quân đội Liên Bang, nhưng hắn cũng chưa từng thấy ai có thể so với Hứa Nhạc về khả năng và tốc độ phát hiện vấn đề, hiểu được vấn đề, đồng thời giải quyết vấn đề...

Gã thanh niên đối diện với hắn này, tựa hồ đối với những máy móc thiết bị cùng với cảm ứng kim loại có một loại trực giác trời sinh vậy. Loại thiên phú này tuyệt đối không thể học tập hay là bắt chước được. Bạch Ngọc Lan thật sự là không hiểu nổi, mấy Đại nhân vật bên trong Công ty Cơ khí Quả Xác chẳng biết là có uống lộn thuốc hay không, tự nhiên lại đem một gã Công Trình Sư thiên tài như vậy nhét vào Tiểu đội 7 này của mình.

Tiềm lực vô hạn, sức chiến đấu kinh người, lại có rất nhiều tiền, ra tay hào phóng giống như một thằng ngốc, bối cảnh thì thần bí, nhưng khẳng định là lai lịch không tầm thường... bán mạng cho một người như vậy, kỳ thật cũng là một lựa chọn không tệ.

Phải biết rằng hiện tại trong Liên Bang, kiếm tiền cũng không dễ dàng như trước...

Bạch Ngọc Lan nghĩ thầm như vậy, đứng lên theo nguyên tác rót cho Hứa Nhạc một chén trà. Thu bao nhiêu tiền làm bấy nhiêu chuyện... đây chính là phẩm đức tốt nhất của hắn. Thu 2000 vạn, hắn không ngại ngần kể cả chuyện trải chiếu mắc mùng cho Hứa Nhạc...

Loại trà xanh cực phẩm nhẹ nhàng phập phềnh trong tách trà bằng pha lê trong suốt, sau đó như lá vàng mùa thu, nhẹ nhàng chìm dần xuống, trong tách trà chỉ còn lại thứ nước vàng trong suốt đặc thù.

Hứa Nhạc quay đầu, nhìn thứ trà xanh trong chén, trong lòng nao nao...

- Tôi đến căn tin lấy cơm tối đây...

Bạch Ngọc Lan nhẹ nhàng nói, sau đó rời khỏi phòng.

Cả đời này của Hứa Nhạc cũng chưa từng có được một người hầu hạ chu đáo như vậy, trong lúc nhất thời không khỏi có chút không quen.

Bạch Ngọc Lan bước ra khỏi phòng, suýt chút nữa là đụng phải hai cô gái thanh xuân chính trực đang đi ngang trước cửa phòng, cặp mày thanh tú của hắn thoáng nhíu lại.

Hai cô gái kia dắt tay nhau đi vào căn phòng kế bên cạnh. Một cô gái trong đó biểu tình có chút cô đơn, trong thời tiết cuối xuân này, nàng ta lại mặc một bộ quần áo màu đen ảm đạm.

- Miêu miêu, đừng quá đau buồn như vậy nữa. Người chết rồi cũng không thể sống lại. Chí Hạo nếu còn sống cũng không muốn nhìn thấy cô thương tâm như vậy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.