Miêu Miễu, họ Miêu tên Miễu... Những người thân quen hoặc người trong gia đình khi nghe đến tên của nàng, trong lòng tự nhiên lại nghĩ tới hai chữ 'mạ non'... Nàng năm nay tròn 20 tuổi, đúng là đang trong giai đoạn mạ non làm đòng, bên trong làn gió xuân thổi qua mơn mởn nhất, thế nhưng cành mạ non cao ngất này vẫn cứ luôn luôn thu liễm, từ trước đến nay chỉ khiến người ta nhìn mà vui vẻ, cũng không làm người khác xốn mắt...
Nàng hiện tại đang là một nữ sinh viên của Đại Học Thành Lâm Hải Châu, đồng thời còn có một thân phận khác, chính là hôn thê của Phác Chí Hạo. Gã nam nhân Phác Chí Hạo một đầu tóc vàng mặc dù nói cuộc đời của hắn tiền đồ không chút nào tươi sáng, đụng phải gã khắc tinh Hứa Nhạc này, còn chưa kịp dương danh lập dạng gì đã ngậm ngùi dừng bước chân của mình lại, nhưng nếu nói về phương diện tình cảm nam nữ thì lại có vận khí cực kỳ không tệ.
Phác Gia và Miêu Gia vốn là thế giao, năm xưa hai nhà bắt đầu lập nghiệp tại khu hành chính S3, về sau cùng chuyển sang khu hành chính S1, hai nhà liền tạo nên chút tiếng tăm trong lớp thượng tầng Liên Bang, mặc dù cũng không phải giống như những gia tộc khủng bố như Thất Đại Gia Tộc, nhưng chung quy cũng gọi là có chút căn cơ. Phác Chí Hạo vốn cũng là người có chút vốn luyến, có đủ khả năng để tự mình lựa chọn tình yêu của mình. Nhưng mà cô gái Miêu Miễu này cũng xinh xắn ngoan ngoãn động lòng người, tâm tư của Phác Chí Hạo thì toàn bộ đặt vào sự nghiệp sau này của hắn, hai người làm một cặp tuyệt đối là xứng đôi.
Sau khi xảy ra sự kiện thảm án tại Hổ Sơn Đạo kia, Miêu Miễu thân là vị hôn thê của Phác Chí Hạo, tất nhiên là cũng chạy tới Đặc khu Thủ Đô. Mấy ngày hôm trước vừa kết thúc xong tang lễ, sự bi thương trong lòng cô gái này nhất thời còn chưa tiêu tan đi hết. Trưởng bối hai nhà có chút không yên lòng, nên mới xin phép những giảng viên trong trường Đại học, cho phép nàng nghỉ hè tổng cộng ba tháng thời gian, để cho nàng rảnh rỗi đi đến khu hành chính S3 giải sầu một chuyến. Hôm nay nàng xuất hiện trên toa xe cao tốc Cao Thiết này, chính là trên đường đi đến Cảng hàng không của Cảng Đô.
Vị hôn phu bất hạnh chết trẻ, nên trên người cô gái tràn ngập nét thanh xuân này mặc một bộ quần áo mài đen ảm đạm, vô cùng tự nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng tái nhợt lại không hề trang điểm chút son phấn kia tự nhiên lộ ra một tia bi thương, thống khổ.
Cô gái đồng hành với nàng tên là Nam Tương Mĩ, là bạn thân của Miêu Miễu, vô tình gặp nhau tại Đặc khu Thủ Đô, nên mới hẹn nhau cùng đi Cảng Đô. Thân thích có lẽ còn có chút bi thương, vị hôn thê có lẽ phải mất mấy năm mới có thể thoát ra khỏi sự thống khổ của tin dữ này, nhưng cô bạn gái Nam Tương Mĩ này cũng không có quá nhiều cảm xúc như vậy... Mặc dù cũng không có vẻ thản nhiên như không, nhưng Nam Tương Mĩ chung quy cũng chưa từng gặp qua vị hôn phu tóc vàng nổi tiếng của cô bạn thân mình, cho nên cũng không quá mức thương xót. Nhưng lúc này nhìn cô bạn thân mình đau xót như vậy, tự nhiên trong lòng cũng có chút cảm giác đồng cảm, chỉ là lặng lẽ an ủi, khuyên nhủ.
Nam Tương Mĩ tuyệt đối không phải là cô gái có thể khiến người khác liếc mắt là phải kinh diễm. Mái tóc đen rậm rạp cắt ngắn tới mang tai, không giống một cô gái tóc dài xinh đẹp chút nào, cũng không giống như một cô gái tóc ngắn lộ ra cái cổ xinh đẹp trắng ngần... chỉ là khuôn mặt bình thản, bình thường cũng lộ ra một khí chất trầm lặng mà thôi. Nếu ai tinh ý nhìn kỹ, càng nhìn càng phát hiện ra ẩn sâu khuôn mặt bình thản kia mới toát ra một chút cảm giác tú lệ, xinh đẹp ẩn sâu vào trong mà thôi.
Nghe Nam Tương Mĩ an ủi, Miêu Miễu miễn cưỡng gượng cười, nhưng nghĩ đến cảnh vị hôn phu của mình đang nằm trong nấm mộ trắng trong nghĩa trang, trong lòng vẫn như cũ nhịn không được tràn ngập cảm xúc u buồn. Nàng và Phác Chí Hạo trước giờ gặp nhau cũng không được mấy lần, nhưng hai người tâm ý tương thông, biết được gã nam nhân tóc vàng kia có chí hướng cao xa, không ngờ chỉ mới cách biệt có mấy tháng, đối phương bây giờ đã rời khỏi thế gian này...
Miêu Miễu cũng không biết rõ gia thế của Nam Tương Mĩ, một gã nam nhân tiền đồ như Phác Chí Hạo, đại khái cũng không khiến cho Nam Tương Mĩ để mắt tới. Nhưng rõ ràng là gia cảnh của cô bạn gái này hẳn là không thiếu tiền, hơn nữa lúc này tâm trạng nàng đang cô độc, bi thương, có người bạn tốt bên cạnh làm bạn an ủi, trong lòng cũng có chút cảm kích.
Miêu Miễu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Nam Tương Mĩ, khẽ do dự trong chốc lát, nhớ tới những lời mà cô em chồng hụt kia đã âm thầm nói riêng với cô. Cái tin tức kia cô vẫn giữ mãi ở trong lòng, cũng không biết hỏi ai để xác thực lại, lúc này nghe cô bạn thân hỏi han an ủi một hồi, sự đau đớn, phẫn nộ, bi ai trong lòng nhất thời bùng lên, mạnh mẽ mím chặt đôi môi mà nói:
- Cái chết của Chí Hạo có ẩn tình...
- Cục Điều Tra chẳng phải là đã kết thúc hồ sơ rồi sao?
Nam Tương Mĩ có chút cảm thấy kinh ngạc, nhìn Miêu Miễu nhẹ giọng hỏi.
- Đó chẳng qua là một kẻ chịu tội thay mà thôi.
Trên mặt Miêu Miễu lộ ra một tia thống khổ:
- Phác Chí Hạo đắc tội với đại nhân vật trong Liên Bang, cho nên mới bị hại.
Nam Tương Mĩ im lặng nhìn khuôn mặt cô bạn thân, xác nhận cô bạn gái này cũng không phải là đau lòng vì cái chết của hôn phu mà bắt đầu nói lung tung, khẽ cúi đầu trong chốc lát rồi mới nói:
- Ai nói cho cậu biết?
- Phác Trí Tinh. Trưởng bối trong nhà sợ mình lo nghĩ nhiều không tốt, nên vẫn giấu mình.
Miêu Miễu ưu thương xoay đầu lại, nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Lúc này chiếc xe lửa đang chạy qua một ngọn núi lớn, ánh mặt trời màu vàng kim ẩn sau ngọn núi, phát ra màu vàng kim rực rỡ, nghĩ thầm hôm nay mặt trời lặn đi, ngày mai lại mọc lại, còn vị hôn phu của mình thì...
Nam Tương Mĩ khẽ thở dài một hơi, trầm ngâm một chút, nghĩ rằng lúc này mình có giải thích gì đi nữa thì cũng không thích hợp, nên đành phải nói theo một câu:
- Là ai mà độc ác như vậy?
- Nghe nói là một người cùng vào Quả Xác với Chí Hạo, nhưng lúc trước vào Sở Nghiên Cứu, về sau thì đi đâu cũng không ai biết.
Miêu Miễu quay đầu lại, cười lạnh nói.
o0o
Bạch Ngọc Lan nhún nhún vai, bưng mâm thức ăn đi qua cái hành lang, đẩy cửa phòng mình ra, trong lòng thầm nghĩ, khu phòng cao cấp trên tàu hỏa Cao Thiết này cách âm đại khái kém quá, hai cô gái bên trong kia nói đến chuyện giết người phóng hỏa này, cũng không thể che giấu được ai.
Phòng cao cấp bên trong toa tàu hỏa này đại khái diện tích cũng không nhỏ, ngoại trừ hai cái giường đơn khá thoải mái ra, trong phòng còn một bộ sopha sang trọng cùng với một ít thiết bị nội thất khác nữa. Bạch Ngọc Lan đem mâm đồ ăn đặt lên bàn của bộ sopha, nhìn thoáng qua cái thùng đen to đùng đặt trên đó, liếc mắt nhìn về phía Hứa Nhạc một cái. Hứa Nhạc gật gật đầu, Bạch Ngọc Lan mới đem cái thùng đen lớn kia cầm đặt xuống dưới gầm giường của Hứa Nhạc.
Từ lúc rời khỏi Đặc khu Thủ Đô đến giờ, Hứa Nhạc lúc nào cũng kè kè theo cái thùng to kia. Bạch Ngọc Lan cũng không biết bên trong cái thùng đó đến tột cùng là đựng cái gì, chỉ biết là vô cùng nặng mà thôi. Hắn rót cho Hứa Nhạc một ly nước chanh, Hứa Nhạc cảm ơn một tiếng, sau đó hai người rốt cuộc cũng không tìm ra chủ đề gì để nói nữa, bắt đầu cặm cụi ăn cơm. Sau khi cơm nước xong, Bạch Ngọc Lan bắt đầu thu thập chén đĩa, còn Hứa Nhạc thì dùng ánh mắt chán chết nhìn gã nam nhân thanh tú kia bận rộn túi bụi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, trong lòng nhủ thầm, hình như 2000 vạn này của mình đã bỏ ra để mua một đứa nha hoàn thì phải.
- Còn bao lâu nữa thì tới Cảng Đô?
Hứa Nhạc xem TV một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Vừa rồi nghe radio nói dọc tuyến đường ngang Tân Cảng Châu bất ngờ có lũ quét, mặc dù cũng không ảnh hưởng đến đường bộ, nhưng hình như là để trống đường cho xe cứu tế của Liên Bang, đại khái là phải chạy chậm một chút. Chắc còn khoảng 10h nữa mới đến.
Bạch Ngọc Lan hạ giọng trả lời.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu. Ngày phép cũng chỉ có được bốn ngày, hắn phải âm thầm chạy đến Bộ Công Trình của Quả Xác rồi trở về mà không để cho ai để ý, cũng chỉ có thể đi trong giới hạn ngày phép mà thôi. Nếu không phải lo rằng mấy thứ trong cái thùng đen lớn kia không cách nào có thể thông qua được thiết bị kiểm tra phân hình của sân bay Liên Bang, hắn tuyệt đối không ngồi tàu hỏa cao tốc thế này. Nghe Bạch Ngọc Lan nói, vé một phòng cao cấp trên tàu hỏa Cao Thiết này, so với vé máy bay còn mắc hơn rất nhiều.
- Đằng toa A phía trước, có một quán bar mini ở đó.
Bạch Ngọc Lan nói.
- A, dù sao cũng không có gì làm. Chúng ta lại đó uống chút rượu đi.
Hứa Nhạc hỏi dò Bạch Ngọc Lan.
Bạch Ngọc Lan đã thu dọn gần xong, lặng lẽ trả lời:
- Tôi không có ý kiến gì. Nhưng có một chuyện tôi muốn nhắc anh một chút... Vị hôn thê của Phác Chí Hạo, đang ở cách chúng ta một bức vách.
Hứa Nhạc ngẩn người, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Lan dần dần híp lại. Sự kiện Hổ Sơn Đạo đã trôi qua khá lâu, hắn đi vào Công ty Tịnh Thủy một thời gian cũng không có tiếp xúc nhiều với ai, cũng không có ai biết được hắn có liên quan đến sự kiện kia. Bạch thư ký lúc này lại đột ngột nhắc nhở mình như thế, cho thấy hắn hình như có biết được chút ẩn tình bên trong chuyện này. Làm sao hắn biết được?
- Tôi đã bán mạng cho người nào đó, ít nhất cũng phải điều tra một chút...
Bạch Ngọc Lan khẽ cụp mi mắt xuống, nhẹ nhàng nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần Pháp luật Liên Bang không định tội anh, tôi cũng không quan tâm anh có phải là rể hiền của Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng hay không, tôi chỉ nhìn tiền mà thôi...
Nếu biết vị hôn thê của Phác Chí Hạo đang ở trên xe, hơn nữa còn ở kế bên phòng của mình nữa, Hứa Nhạc đương nhiên sẽ không có ý định đến bar rượu để giết thời gian. Mặc dù hiện tại tửu lượng hắn đã tăng lên một chút, nhưng mà nếu thật sự gặp phải cô gái vong nhân kia trong tình trạng say rượu như thế, hắn cũng không biết sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa. Dù sao vị hôn thê của cô gái vong nhân kia chính là chết trong tay hắn.
Giết chết Phác Chí Hạo, Hứa Nhạc cũng không có cảm thấy ám ảnh tâm lý gì, chẳng qua là lúc đó trên Hổ Sơn Đạo hắn vô tình gây ra trong lúc tự vệ thôi. Nhưng đối với thân nhân của người chết, hắn lại không muốn đối mặt. Lúc trước tại Cục Điều Tra, hắn bị em gái của Phác Chí Hạo nhổ một bãi nước bọt, mặc dù cũng không trúng vào mặt của hắn, nhưng hắn cũng không có tức giận gì, chỉ là lặng yên mà lau đi thôi.
Mặc dù là hôn thê của Phác Chí hao hẳn là không biết mình, càng không thể biết được mình đã giết chết Phác Chí Hạo, nhưng Hứa Nhạc cũng không muốn mạo hiểm.
Mãi cho đến khi trời tối rồi, hắn mới từ trong khu phòng cao cấp đi ra, đi tới phòng nghỉ ở cuối toa xe, chiếm cứ một cái ghế sopha ở góc khuất nhất, nhìn những mảnh màu sắc tươi mát bên ngoài cửa sổ, thông qua lớp kính pha lê đặc biệt, khiến cho cảnh vật bên ngoài mặc dù trôi nhanh nhưng không gây khó chịu cho mắt người. Những tiếng ồn do xe lửa chạy tốc độ cao cũng bị lớp vỏ cách âm đặc biệt của toa xe làm giảm đến mức thấp nhất.
Hắn đốt một điếu thuốc, nghĩ tới cô gái cách phòng mình một bức vách mà mình chưa từng gặp mặt kia, lại nhớ tới ánh đao sáng lóe trên Hổ Sơn Đạo cùng với ánh mắt tuyệt vọng, ngạc nhiên của Phác Chí Hạo, chân mày hơi hơi nhíu lại.
Trong ngọn đèn không mấy sáng sủa của toa xe, có một cô gái đi tới, ngồi trên hàng ghế của Hứa Nhạc, cách hắn mấy cái ghế.
Bên trong phòng nghỉ này có thể hút thuốc, ba hàng ghế sopha xếp ngay ngắn thành ba hàng song song nhau. Ý tưởng của kẻ thiết kế toa xe này là để dành riêng cho ba lô phòng cao cấp trên chiếc xe lửa cao tốc này. Hứa Nhạc ngồi trong góc nhìn thấy cô gái kia đến, nhớ tới những gì mình suy nghĩ lúc nãy, hai ngón tay đang cầm điếu thuốc của hắn hơi hơi run rẩy một chút, tàn thuốc nhất thời rơi xuống người hắn, nhìn có chút nhếch nhác.
Hắn vội vàng đem điếu thuốc dụi đi.
- Không cần đâu, người nhà tôi thường xuyên hút thuốc, tôi cũng quen với mùi này rồi.
Nam Tương Mĩ mỉm cười nhìn gã thanh niên ngồi trong góc, cũng không có âm thầm đoán thân phận của đối phương. Mặc dù đối phương còn trẻ như thế mà đã có thể ở trên khu phòng cao cấp này, quả thật có chút kỳ quái. Chỉ là lúc nãy Hứa Nhạc vội vã dụi điếu thuốc khiến cho nàng có chút hiểu lầm, cho rằng người này bản tính cẩn thận, nên cũng không muốn làm phiền.
Nàng vốn không có thói quen đặt khu phòng cao cấp như thế này khi đi lại, mặc dù nhà nàng khẳng định không bao giờ để ý đến chút tiền kia, chỉ là vì muốn an ủi cho cô bạn thân, nàng mới đi mà thôi. Loại giường chống xốc kia mặc dù không hề có cảm giác dằn xóc của xe lửa, nhưng nàng trước giờ vẫn có thói quen đi trên các loại xe lửa bình thường, loại cảm giác dằn xóc kia mới có cảm giác chân thật của đi xe lửa.
Do là ban đêm nên ngọn đèn trong phòng nghỉ này cũng có chút tối, Hứa Nhạc nghe cô gái kia nói câu đó xong, lặng yên hút tiếp điếu thuốc trên tay mình.
Nhìn vẻ mặt tươi cười bình tĩnh của cô gái kia, Hứa Nhạc biết đối phương hẳn không phải là cô gái vong nhân mà mình không muốn gặp mặt, tâm tình cũng có chút thả lỏng hơn.
Nếu trên đường đi chung vô tình gặp được người, có lẽ sẽ làm quen, cũng có lẽ sẽ trầm mặc. Hiện tại cặp nam nữ đang ngồi trên hàng ghế salon này là trầm mặc.
Ngọn đèn hơi tối cũng không có nghĩa là mù mờ. Phía góc Hứa Nhạc đang ngồi chỉ hơi tối hơn một chút. Hắn im lặng ngắm nhìn cô gái kia. Cô gái mặc một bộ váy màu nhạt, toàn thân toát ra một cảm giác an bình lặng lẽ. Lần đầu nhìn cũng không quá bắt mắt, nhưng càng nhìn lại càng thấy được dung nhan xinh đẹp tú lệ bên dưới mái tóc ngắn kia. Lúc hắn còn ở Đại khu Đông Lâm, liền thích ngồi bên đường ngắm nhìn mấy cô gái đi lại trên đường. Khi làm người gác cổng tại Lê Viên của Đại học Lê Hoa, hắn cũng từng ngắm qua không ít nữ sinh thanh tú, nên chỉ nhìn mấy lần, hắn liền phát hiện ra cô gái này cũng thuộc dạng là xinh đẹp.