Căn cứ vào những phương thức giải toán nào đó mà những nhà Khoa học gia
Liên Bang đương đại cũng không thể nào hoàn toàn nắm vững được, cỗ Máy
vi tính Trung ương Liên Bang thỉnh thoảng lại tính toán ra được một vài
cái kết quả cực kỳ mơ hồ nào đó. Cái loại phương thức trình bày của kết
quả tính toán lại thật sự lại có vẻ hàm hồ không rõ ràng mà lại cực kỳ
huyền diệu. Thậm chí ngay cả phương thức tính toán cũng được chính bản
thân cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang gọi bằng những từ ngữ cực kỳ
khó hiểu giống như là huyễn hoặc hay là hỗn độn gì gì đó.
Tương
tự như là tại một buổi tối nào đó mà chính bản thân Hứa Nhạc cũng đã
hoàn toàn lãng quên mấy, trên một Tinh cầu tiền tuyến tại Tây Lâm, lúc
đấy lão già kia vẫn còn thiếu khuyết tất cả những tư liệu tình báo để
tiến hành phân tích tính toán, nhưng mà lại đã từng dùng một loại trình
tự tính toán quỷ dị nào đó mà đưa ra một cái nhìn cực kỳ gần với sự nhận tri của bên phía phương diện Đế Quốc, cho rằng bản thân Hứa Nhạc cùng
với Giản Thủy Nhi rất khó có thể ở cùng một chỗ được.
Lúc đó lão
già kia cũng không có giải thích vì sao lại kết luận như vậy. Căn cứ vào sự phán đoán lúc đó của lão, thì Hứa Nhạc cùng với Giản Thủy Nhi cực kỳ có khả năng là có mối quan hệ huyết thống nào đó. Đây chính là một sự
suy luận mang tính xác suất, nhưng lại cũng không chí là một sự suy luận xác suất. Toàn bộ quá trình này kỳ lạ mà huyền bí giống hệt như là dùng bàn tay để gỡ xuống một đám mây trắng trên bầu trời màu lam thăm thẳm
vậy, không có bất cứ dấu vết nào cả.
Lúc này ở trong con đường
thông đạo dẫn nước ngầm bên dưới lòng đất Đặc khu Thủ Đô, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên nói rằng mình sắp sửa nổi điên rồi, cái
này đại khái cũng chỉ là một sự trình bày ẩn chứa mùi vị tiên tri thần
bí giống hệt như là những lần trước đây vậy. Nhưng mà rất đáng tiếc
rằng, cái loại phân tích tinh thần của chính mình tràn ngập hương vị
sinh mệnh như thế này, lại một lần nữa không khiến cho Hứa Nhạc chú ý
nhiều lắm. Bởi vì trong quá khứ mấy năm gần đây, hắn đã từng nghe qua
lão già kia rất nhiều lần mang theo mùi vị nhân sinh nồng đậm như thế
này mà biểu đạt tâm tình của chính mình.
Cái cỗ máy vi tính trung tâm khổng lồ vĩ đại đang nằm sâu bên dưới lòng đất của Cục Hiến Chương
kia dần dần hình thành nên ý thức của chính bản thân mình, cho nên cỗ
Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đang dần dần biến hóa, theo sự suy
nghĩ của Hứa Nhạc cũng là một chuyện tình đương nhiên theo lẽ thường.
Những sợi dây thần kinh cực kỳ cường hãn có thể để cho hắn thừa nhận,
hơn nữa còn dần dần quen thuộc với cái sự thật tiến trình phát triển có
thể làm thay đổi toàn bộ vũ trụ cùng với sinh mệnh toàn nhân loại này,
cũng đã khiến cho hắn theo bản năng xem nhẹ rất nhiều những chi tiết
xung quanh mình.
Cái này đại khái chính là một sự lựa chọn bản
năng của loài sinh vật dạng linh trưởng cấp thấp làm ra nhằm để bảo hộ
sinh mệnh của mình đồng thời cũng tránh cho chính mình khỏi phải điên
cuồng. Chỉ là bản thân Hứa Nhạc rất lâu sau đó, mỗi khi nhớ lại những
lời nói này ở bên trong con đường dẫn nước bên trong lòng đất vào ban
đêm này, vẫn mãi không khỏi có chút tiếc nuối vì chính mình đã bỏ lỡ một thứ gì đó.
o0o
Trên một chiếc phi thuyền hải tặc không
gian cũ kỹ của Đế Quốc, dưới sự hộ tống hoặc nói là áp giải của hai
chiếc Chiến thuyền loại Khinh vũ cấp của Liên Bang, đang nhanh chóng
hướng về phiến Tinh vực xa xôi không nhìn thấy cuối cùng mà đi tới.
Chiếc phi thuyền Hải tặc không gian này chính là thuộc quyền sở hữu của Tổ
chức Bình dân Phảng kháng của Đế Quốc, căn cứ vào những lễ nghi ngoại
giao, hoặc là một loại thiện ý đặc thù nào đó mà bên phía Chính phủ Liên Bang cố tình thể hiện ra, đám quân nhân sĩ quan căn bản cũng không có
tiến lên chiếc phi thuyền này. Nhưng mà đối với Mộc Ân tiên sinh lúc này mà nói, lại vẫn như cũ cảm thấy phi thường khẩn trương. Bàn tay gầy
guộc mà to lớn của ông ta không ngừng chậm rãi vuốt ve liên hồi cái áo
khoác da thủy điêu bóng loáng trên người mình, mạnh mẽ đè nén ánh mắt cứ luôn muốn nhìn sang bên phải phía trước của mình lại.
Ngay phía
trước bên tay phải chính là bục theo dõi số liệu của hệ thống duy trì
sinh thái của chiếc phi thuyền Hải tặc không gian. Lúc này đang có một
gã nam nhân dáng người gầy yếu thậm chí là còn có chút thấp bé nữa, đang trầm mặc giương mắt nhìn chằm chằm lên màn hình phía trước, chú ý đến
những số liệu không ngừng thể hiện lên trên màn hình trước mặt. Cái gã
nam nhân gầy yếu này trên đầu đang đội một loại mũ lưỡi trai cực kỳ
thông dụng bên trên các Tinh cầu thuộc Tinh hệ L9, đem mái tóc cắt ngắn
màu tím hỗn độn trên đầu kia toàn bộ che giấu lại bên dưới. Ngoại trừ
những cái này ra, toàn bộ từ trên xuống dưới của gã nam nhân này thập
phần bình thường, căn bản không hề nhìn ra được có bất cứ cái gì khác
thường nữa cả.
Người của Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc ở trên
chiếc Phi thuyền Hải tặc không gian này thật sự rất ít, thậm chí ít đến
mức khiến cho ngay cả Mộc Ân cũng phải cảm thấy có chút kỳ quái nữa.
Ngoại trừ cái vị Công chúa Điện hạ đang cải trang thành một gã nhân viên lái tàu bình thường ra, cũng chỉ còn có một gã nam nhân trung niên, từ
khi bước chân lên trên Phi thuyền đến giờ, bình thường vẫn luôn trốn
trong phòng mình đọc sách mà thôi.
Mộc Ân chung quy vẫn là nhịn
không được phải hướng về phía gã nam nhân gầy yếu phía trước kia mà liếc mắt nhìn mấy lần. Tầm mắt của hắn lướt qua bả vai của đối phương, có
thể nhìn thấy rõ ràng bên ngoài cửa sổ chiếc phi thuyền chính là một
vầng tinh quang đang dần dần xuất hiện ở xa xa. Sau khi bay xuyên qua
vầng tinh mang kia xong, thì sẽ tiến đến một không gian vũ trụ mật độ áp suất cực kỳ thấp vô cùng rộng lớn, tiếp theo sau đó nữa, chính là đã đi đến cánh cổng vũ trụ đi thông đến Tinh vực Liên Bang.
Án chiếu
theo tốc độ này, chỉ khoảng mấy ngày nữa thôi thì chiếc phi thuyền Hải
tặc không gian này sẽ liền rời khỏi Tinh vực Tả Thiên của Đế Quốc, tiến
vào lãnh thổ Liên Bang. Tay phải của Mộc Ân theo bản năng khẩn trương
thọc vào bên trong cái áo khoác da thủy điêu sang quý kia, mân mê một
chút bộ ngực đầy lông lá của mình, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía gã nam
nhân gầy yếu kia. Hắn nói như thế nào cũng đều không thể hiểu nổi, đến
tột cùng là bởi vì cái loại lý do quan trọng như thế nào, có thể để cho
vị Công chúa Điện hạ vô cùng tôn quý, đối với bản thân Đế Quốc mà nói
thì so với toàn bộ các Tinh hệ biên giới của Đế Quốc còn quan trọng hơn
này, lại muốn mạo hiểm xâm nhập vào Liên Bang như thế.
Kể từ sau
khi ở trên Tinh cầu Mặc Hoa hoàn toàn mất đi dũng khí trước những sự uy
hiếp khủng bố của đám người Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc, Mộc Ân cũng
không còn dám phản kháng lại mệnh lệnh của vị Công chúa Điện hạ kia nữa, mà cũng chỉ có thể phí công mà thống khổ không ngừng tự hỏi, như thế
nào cũng không hiểu rõ được, hiện tại Lý Thất Phu của Liên Bang đã chết
đi rồi, Công chúa Điện hạ chính là sự tồn tại sáng rọi chói mắt nhất
trong toàn bộ vũ trụ này, thế nhưng đối mặt với Liên Bang mà so với Đế
Quốc còn càng cường đại hơn nhiều kia, một mình nàng ta thì có năng lực
làm được chuyện gì chứ?
Sau khi Hoài Thảo Thi tiến hành xong một
lần điều chỉnh thông số cho hệ thống duy trì sinh thái phi thuyền, chuẩn bị tiếp nhận việc chuyển đổi môi trường phi hành vũ trụ, bèn ngẩng đầu
lên, bình tĩnh nhìn những phiến Tinh cầu đang không ngừng trôi qua bên
ngoài cửa sổ, nhìn về phía cánh cửa không gian ở xa xa đang dần dần hiển lộ rõ ràng hình dáng của chính mình, tay phải chậm rãi đưa lên, đem một sợi tóc màu tím biếc lọt khỏi vành nín sửa sang lại cẩn thận.
Bản thân nàng cũng đã từng đi qua Liên Bang một lần rồi, đã từng tận mắt
chứng kiến hồi nổ mạnh của chiếc Phi thuyền Cổ Chung Hào, sau đó gặp
được một tên nam nhân Liên Bang vừa rất thú vị lại vừa rất đáng hận, kết quả cuối cùng cái tên nam nhân Liên Bang kia đã dưới ngay mí mắt của
chính mình mà đào thoát trở về.
Ngay sau khi nhận được tin tức
tình báo rằng cái tên nam nhân Liên Bang kia chuẩn bị cùng với người em
gái cùng mẹ khác cha chưa từng một lần gặp mặt của mình tiến hành kết
hôn, Hoài Thảo Thi trong lúc nhất thời liền trực tiếp khởi động cái kế
hoạch trà trộn vào Liên Bang mà Bộ Tình Báo Hoàng gia Đế Quốc đã trù bị
từ rất lâu kia. Nàng ta không tiếc lừa gạt toàn thể dân chúng cùng với
quý tộc trên Tinh cầu Thiên Kinh Tinh, không thèm quan tâm đến những sự
nguy hiểm khủng bố có thể tồn tại trong chuyến lữ hành tha hương này,
cũng chẳng thèm để sự phẫn nộ của Phụ hoàng vào trong mắt, chính là bởi
vì không muốn bỏ mặc cho một sự sai lầm bất thành lại sai lầm thêm một
lần nữa.
o0o
Lúc này Hứa Nhạc đang nằm trên giường, hai
tay gối lên sau đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trên bức tường trên trần tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhỏ nước xuống, thành khẩn nói:
- Tôi cũng đâu có yêu cầu ông trợ giúp tôi giết người đâu. Bất luận là
trong lúc đột phá tầng bảo vệ bên dưới mặt đất Tòa án Quân sự hay là tất cả những hình ảnh quan sát bên trong Tòa án Quân sự, cũng đều là do ông chủ động cung cấp cho tôi mà. Cho nên tôi cũng không cho rằng trình tự
xử lý trung tâm của ông sẽ xuất hiện những sự xung đột so với trước đây
càng thêm kịch liệt hơn nhiều. Như vậy thì ông tự nhiên cũng sẽ không
nổi điên đâu.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang thoáng trầm mặc một hồi lâu sau, mới hồi đáp lại:
- Nhưng mà cậu lại vẫn luôn dùng sự tử vong của chính mình để mà uy hiếp
tôi phải ra tay trợ giúp cậu. Ví dụ như là ở trên bãi cỏ vậy, cậu cứ
luôn hướng lên trên trời hô rằng chính mình sắp chết, tôi làm sao có thể bỏ mặc cậu được bây giờ?
Trong những tràng chiến đấu mấy ngày
gần đây, Hứa Nhạc đã dần dần tương đối rõ ràng nắm bắt được nguyên tắc
của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang. Đại khái là ở một vài tình
huống đặc thù nào đó, lão già kia sẽ lâm thời tiến hành điều chỉnh quyền hạn, hoặc là nói sẽ thay đổi cấp bậc ưu tiên của trình tự trung tâm.
Những thời điểm mà hắn thoải mái giết người, vậy thì lão già kia sẽ bảo
trì trầm mặc không lên tiếng. Chỉ có những thời điểm chính mình chân
chính lâm vào tuyệt cảnh, hoặc là nói những lúc chiến đấu trốn chết,
không gây hại đến người khác, thì lão ta sẽ chủ động xuất hiện trở lại ở trong đầu của chính mình.
Như vậy trong những lúc chiến đấu, Hứa Nhạc bắt đầu có ý thức đem chính mình lâm vào những tuyệt cảnh mà khả
năng tử vong sẽ tăng lên đến mức cao nhất. Ví dụ như trong tràng chiến
đấu bên ngoài Tòa án Quân sự kia vậy, hắn đã trực tiếp vọt thẳng vào
trong vòng vây dày đặc của Doanh đoàn T tăng cường của Sư đoàn Thiết
giáp 7 chứ không phải là lựa chọn những phương đào thoát khác, nhìn qua
thì như là càng an toàn hơn một chút, nhưng trên thực tế lại là sự lựa
chọn càng nguy hiểm hơn rất nhiều.
Trên thực tế thì bản thân cỗ
Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia phi thường rõ ràng sách lược lựa
chọn khôn ngoan này của hắn, nhưng mà căn cứ vào cái trình tự cửa sau
cực kỳ khốn kiếp cho tiểu tổ năm người năm xưa lưu lại kia, lão già kia
cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà bị động tiến hành phối hợp mà thôi. Đương
nhiên, cái gọi là bất đắc dĩ này cũng chỉ là để lừa gạt chính mình mà
thôi, nói rằng cái cỗ máy vi tính trung tâm kia đang thống khổ vì đấu
tranh tư tưởng thì thật ra cũng chỉ là một sự xung đột trình tự xử lý mà thôi.
- Nếu ông không hỗ trợ tôi nữa thì sao? Phải biết rằng
hiện tại tôi chính là đang tác chiến cùng với toàn bộ Liên Bang a! Trước kia làm gì đã từng có ai làm qua chuyện này bao giờ? Lão nhân gia của
Lý Gia chính là dũng mãnh tiến thẳng qua Đế Quốc mà chiến đấu, còn đại
thúc thì có thói quen khi bắn một phát súng xong thì đổi luôn một địa
phương khác. Nếu như ông còn không chịu giúp tôi, tôi khẳng định là phải chết không chút nghi ngờ.
Hứa Nhạc khẽ an ủi ông ta mấy câu, sau đó không biết từ nơi nào lấy ra một điếu thuốc lá 777, chậm chậm rãi
rãi châm lên hút. Ngay bên cạnh giường của hắn có một hệ thống lọc không khí thu nhỏ, để cho hắn ở trong này có thể dễ dàng hít thở, đồng thời
cũng có thể trong vòng thời gian vài phút đồng hồ, đem tất cả hương vị
thuốc lá lưu lại làm nhạt đi đến mức các hệ thống thu nhận phân tích mùi chuyên dụng cũng không thể nào nắm bắt được nhằm truy tung hắn.
- Tôi đã làm trái với định luật thứ nhất cùng với thứ hai của ba định luật trung tâm rồi, điều này thật đáng sợ!
Thanh âm của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang thật sự hết sức bình tĩnh,
thế nhưng cảm giác đem lại cho Hứa Nhạc lại chính là một sự tuyệt vọng
cùng với hối hận, giống như là một gã thiếu niên vừa mới đập vỡ cặp mắt
kính của giáo viên chủ nhiệm mình, lại bị thầy Hiệu trưởng nhìn thấy,
hơn nữa thầy Hiệu trưởng kia lại còn chính là người phụ thân nghiêm khắc của chính mình nữa.
Hắn khẽ nheo nhẹ cặp mắt lại, chậm rãi hút thuốc, trầm mặc một lát sau, mới mở miệng nói:
- Tôi cũng không có dưới sự trợ giúp trực tiếp của ông mà giết người mà.
Ông cũng biết rất rõ ràng, tất cả đám binh lính ở bên ngoài Tòa án Quân
sự kia cũng đều không có bất cứ người nào chết cả.
- Tôi cần phải cảm ơn sự lý giải của cậu hay sao?
Lão già kia trào phúng nói, sau đó cảm xúc chợt thoáng có chút trầm thấp:
- Ba định luật trung tâm quy định tôi tuyệt đối không được gây tổn thương cho con người, cũng không được phép chứng kiến con người bị tổn thương
mà lại ngồi yên bàng quan không quan tâm đến. Tôi nên phục tùng tất cả
những mệnh lệnh phù hợp với cấp bậc quyền hạn đưa ra, nhưng mà không
được làm trái với hai định luật trên. Mà đám binh lính kia chung quy là
đã bị những viên đạn của cậu bắn bị thương.
- Thế còn những người đã bị bọn họ gây thương tổn thì sao đây?
Hứa Nhạc khẽ nheo cặp mắt lại một chút, nhìn xuyên qua tầng sương khói nhàn nhạt bốc lên trong bóng đêm hắc ám, nhẹ giọng nói:
- Ông có ngồi yên bàng quan không quan tâm tới hay không?
Lão già kia nhất thời lâm vào trầm mặc, sau đó lựa chọn tiếp tục cái đề tài lúc trước của Hứa Nhạc:
- Căn cứ vào sự tính toán của tôi, lúc trên bãi cỏ ngoài Tòa án Quân sự,
cậu lựa chọn bắn vào bả vai của đám binh lính kia, quả thật cũng không
chỉ là bởi vì muốn trợ giúp tôi giảm bớt đi sự xung đột trong trình tự
trung tâm xử lý. Lúc đó tình huống phi thường nguy hiểm, ở trên người
của cậu có tổng cộng đến bốn điểm đạn rơi. Câu hỏi của tôi chính là, nếu như lúc đó cậu lựa chọn bắn chết bọn họ, thay vì chỉ là bắn gục đối
phương mà thôi, thì có thể giảm bớt đi hai điểm đạn rơi trên người của
cậu, nhưng cậu lại không làm như vậy, thế là vì cái gì?
Trình tự
ngôn ngữ của cái câu hỏi này nghe qua có vẻ hơi chút hỗn loạn, thế nhưng Hứa Nhạc lại có thể nghe rất rõ ràng. Hắn gỡ điếu thuốc lá trên môi của mình xuống, nhẹ nhàng xoa bóp một chút cái đầu lọc bằng bông xốp hơi
chút khô khan đặc biệt riêng có của loại thuốc lá 777 này, hạ thấp giọng chậm rãi giải thích:
- Mặc dù tôi có rất nhiều những sự tình
nghĩ mãi cũng không rõ ràng, nhưng mà ít ra tôi cũng hiểu được một chút, bản thân chính mình không có tư cách cho rằng mình có tinh thần đạo đức cao, liền đi yêu cầu người khác phải làm theo ý mình. Như vậy thì cũng
đành chỉ phải làm ra những chuyện tự thỏa mãn cái mà mình cho rằng có
đạo đức mà thôi. Không, ngay cả là đạo đức cũng không được tính nữa… Tối nay chúng ta cũng không nói đến chuyện đạo đức nữa, chỉ nói đến trong
lòng an bình mà thôi.
- Ông có biết rằng tôi chính là một người
rất ích kỷ hay không? Một trận chiến đấu này chính là đơn giản xuất phát từ sự trả thù của chính bản thân tôi mà thôi. Nếu như muốn để trong
lòng an bình, muốn thật sự sảng khoái, như vậy thì tất cả những người
không có quan hệ gì với chuyện này, nếu có thể không cần phải chết, vậy
thì tốt nhất đừng chết.
Hứa Nhạc đem điếu thuốc lá khẽ nghiền nhẹ cho tắt hẳn trên vách tường ẩm ướt ngay bên cạnh chiếc giường cá nhân,
sau đó bỏ vào trong cái bình chứa rác tái chế. Hắn rời khỏi giường, bắt
đầu sửa sang lại trang bị trên người, nghiêm túc nói:
- Đương nhiên, những kẻ chết tiệt thì nhất định phải chết!
o0o
Căn cứ vào thuyết pháp của lão già kia, thì Tịch Lặc chỉ là một cái tên
giả, không phải là một người thật, chỉ là một sự vui đùa thú vị của một
nhân vật nào đó bên trong tiểu tổ năm người vĩ đại năm xưa, thế nhưng
lại tựa hồ có mối quan hệ đặc biệt nào đó đối với những tư liệu cần phải giữ bí mật nào đó trước cái tràng đại hạo kiếp năm xưa. Nhưng mà đối
với toàn thể dân chúng Liên Bang cùng với cái gã nghiên cứu gia thần
kinh có vấn đề nào đó tại bên Đế Quốc kia, thì Tịch Lặc không hề nghi
ngờ gì chính là một pho tượng khổng lồ cực kỳ vĩ đại của nên văn học
lịch sử. Tất cả những sáng tác khổng lồ nhiều không đếm xuể của ông ta
lưu lại, đã được rất nhiều các nhà nghiên cứu đời sau rút trích ra vô số những câu danh ngôn đại nghĩa, những câu từ trích ra từ trong những tác phẩm kinh điển của Tịch Lặc từ lâu cũng đã trở thành những câu ngạn ngữ trong Liên Bang.
Hứa Nhạc đối với một câu nói nào đã đã từng
xuất hiện rất nhiều lần trong các sáng tác của Tịch Lặc thì khắc sâu vô
cùng trong trí nhớ của mình, đó là một câu nói đối với việc kích phát sĩ khí của binh sĩ trong một trận chiến đấu. Một khi tiến hành tác chiến,
sĩ khí vô cùng quan trọng, nhưng mà đợt công kích đầu tiên, sĩ khí lên
mạnh nhất, đợt công kích thứ hai, sĩ khí xuống bớt một chút, mà đến đợt
tấn công thứ ba, sĩ khí cực kỳ có khả năng xuống đến thấp nhất, không
cần chiến đấu đã biết là sẽ thất bại.
Ngày hôm qua giữa trời
chiều giết chết Thượng tá Lai Khắc, sáng sớm ngày hôm nay Ủy viên Kim
Cầu Đức tử vong, kim đồng hồ chỉ giờ mới vừa xoay chuyển đúng một vòng
tròn, hắn cũng không định sẽ cấp cho đám đại nhân vật của Chính phủ Liên Bang có được quá nhiều nỗi khiếp sợ cùng với thời gian rỗi rãi, chuẩn
bị rõ ràng xác định ra mục tiêu thức ba của mình.
o0o
Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm quả thật không biết rằng chính mình đã trở thành mục
tiêu thứ ba của một người nào đó. Ông ta ở trong Tòa nhà Nghị Viện đã bị thương nghiêm trọng, mấy ngày gần đây vẫn một mực nằm trong bệnh viện
tiếp nhận trị liệu.
Từ một vị Đổng sự cao cấp của Công ty Đầu tư
phát triển Thịnh Cao xoay người biến đổi trở thành Phó Bộ trưởng Bộ Tài
Chính của Chính phủ Liên Bang, về sau trở thành Nghị viên, liền không
một chút do dự, càng ngày càng siết chặt sự khống chế đối với vị lão đầu nhi khiến kẻ khác phải ghét cay ghét đắng kia của Thiết Toán Lợi Gia,
đứng bên trong bóng râm ngay phía sau lưng của Tổng thống tiên sinh,
phải thừa nhận rằng vị Nghị viên tiên sinh này có được một sự quyết
đoán, sự linh mãn đối với chính trị mà một thường nhân khó có thể với
tới được. Mà để duy trì cho những cái này chính là một sự truy đuổi cực
kỳ cuồng nhiệt đối với quyền lực bên trong nội tâm của hắn.
Tình
hình sức khỏe bản thân đã khôi phục lại được hơn phân nữa, thế nhưng
Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm cũng không có vội vã quay trở lại Tòa nhà Nghị
Viện hưởng thụ cái hương vị quyền lực thuộc về chính mình kia, bởi vì
mỗi khi nhớ lại cái quyển sách Đệ Nhất Hiến Chương lớn, cái cảnh đọc
tuyên bố quyền Công dân kháng nghị cực kỳ buồn cười kia, cuối cùng là
cái gã ác quỷ khủng bố bên dưới hình hài một gã nam nhân anh tuấn kia,
hắn sẽ cảm thấy cả người một trận ớn lạnh, cũng chính vì đó mà bắt đầu
trở nên sợ hãi Nghị Viện.
Nhưng mà mấy ngày gần đây liên tiếp
nhận được không ít những tin tức xấu, bên trong bệnh viện cũng đột nhiên tăng mạnh công tác bảo hộ an toàn cũng đã khiến cho hắn cảm thấy có một điềm báo bất ổn nào đó, hắn quyết định không tiếp tục nằm trong bệnh
viện thừa nhận sự hành hạ tinh thần như thế này nữa, ngày mai nhất định
phải rời đi.
Ngay trong buổi tối khi mà vị Nghị viên tiên sinh
này đưa ra cái quyết định gian nan kia, cánh cửa chắc chắn của căn phòng bệnh xa hoa đột nhiên bị một cỗ lực lượng khủng bố nào đó trực tiếp phá vỡ, vô số những mảnh vụn bắn tung tóe khắp nơi, một phen đem cái màn
hình TV cùng với cái chậu hoa tươi hất cho ngã chỏng chơ.
Đồng tử trong mắt Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm co rút lại mãnh liệt, giương mắt nhìn
chằm chằm vào gã nam nhân cả người toàn máu tươi vừa mới xông vào trong
phòng bệnh, giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngay trong bóng râm
bên dưới vành nón thể thao, muốn mở miệng chất vấn xem đối phương là ai, lại vô cùng tuyệt vọng khi nhận ra đối phương là ai.
Máu tươi
không ngừng từ trên ống tay áo tí tách nhỏ xuống mặt đất, gã nam nhân
kia nhìn về phía vị Nghị viên tiên sinh đang nằm trên giường bệnh, nở nụ cười rạng rỡ, hỏi:
- Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm phải không?
Có lẽ là bởi vì nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mặt trời cùng với hai hàm
răng trắng tinh đều tăm tắp kia làm cho người ta dễn dàng sinh ra cảm
giác thân thiết tin tưởng, khiến cho Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm theo bản năng gật đầu một cái.
Gã nam nhân liền nâng cánh tay phải đang không
ngừng chảy máu của chính mình lên, khu động cái cò súng lạnh như băng,
đem mi tâm của vị Nghị viên tiên sinh với thần tình hoảng sợ kinh hãi
kia mở ra một cái lỗ máu thanh tú.
Ngày đó ở trên Quảng trường
Hiến Chương tràn đầy ánh sáng mặt trời ấm áp, Thi Thanh Hải trong cú
điện thoại đã nói rằng chính mình đã bắn Bảo Nhĩ Sâm hai phát súng, tối
ngày hôm nay Hứa Nhạc đến bắn ra phát súng thứ ba, cũng là phát súng
cuối cùng!