Ít nhất đã có đến ba viên đạn khủng bố bắn trúng phần thân thể bên ngoài bộ áo chống đạn, tuy rằng miệng vết thương đang được sức mạnh cơ bắp đè ép cho nhỏ lại, khiến cho tốc độ máu chảy ra chậm hơn bình thường rất
nhiều, nhưng mà những mảnh đạn vỡ vẫn còn ở lại bên trong cơ thể đang
thôn phệ đi lực sinh mệnh của cơ thể hắn. Tại thời điểm nguy hiểm như
thế này, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang cũng không đợi đến lúc Hứa
Nhạc hướng lên trên bầu trời đêm hô lớn rằng mình sắp chết, cũng đã phi
thường nhanh chóng cung cấp cho hắn hết thảy những tin tức mà nó có thể
cung cấp.
Bên trong đồng tử mắt trái của hắn rõ ràng thể hiện ra
vô số nhưng mạng lưới ánh sáng dày đặc phức tạp, vô số những thân thể mô phỏng đánh số công dân dày dày đặc đặc xuất hiện, không ngừng rất nhanh di động trên các mạng lưới mô phỏng kia. Bọn họ đang rất nhanh hướng về phía vị trí của chính bản thân mình mà phóng chạy tới. Bởi vì nhân số
lần này thật sự là quá nhiều, cho nên những mã số công dân xuất hiện
trên đỉnh đầu của bọn họ thậm chí bị chồng điệp lẫn nhau, cũng chỉ có
thể nhìn thấy một vài con số ngắn phía trước mà thôi.
Trong lần
hành động thứ ba này, Hứa Nhạc rốt cuộc đã gặp phải sự khó khăn to lớn
từ trước đến giờ chưa từng gặp qua. Hắn vừa mới tiến vào bệnh viện đã
liền gặp phải sự tập kích vô cùng mãnh liệt, có thể nói là lọt vào bẫy
hoặc là mai phục của đối phương. Nhưng mà phán đoán chính xác hơn một
chút, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, chính là do các cơ cấu cường đại bên trong Chính phủ Liên Bang, sau khi suốt hai lần liên tiếp để cho
hắn thành công tiến hành ám sát, liền phẫn nộ mà gần như điên cuồng điều động toàn bộ lực lượng khổng lồ có thể có của một bộ máy chính quyền
cường đại nhất vũ trụ, bằng vào nguồn tài nguyên to lớn khủng bố, bố trí một mạng lưới hỏa lực dày đặc khắp bốn phía xung quanh tất cả những mục tiêu mà Hứa Nhạc có khả năng sẽ ám sát.
Hơn nữa cũng phải nói là do vận khí của hắn lần này phi thường không tốt, cái ban ngành được
mệnh danh là Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia sau khi trải qua suốt một đêm
dày vò thống khổ tính toán xong, đã gần như là liều mạng đánh bậy vậy,
một phem đen tất cả lực lượng cường đại dưới quyền mình phân ra làm hai
chi bộ đội chiến đấu đặc thù. Cả hai chi bộ đội chiến đấu này mặc kệ
những mục tiêu khác, lúc nào cũng ẩn nấp bên xung quanh bệnh viện này,
ôm cây đợi thỏ. Lúc trước một tràng chiến đấu phi thường kịch liệt bên
dưới tầng trệt, Hứa Nhạc gặp phải chính là một chi bộ đội trong đó.
Sức chiến đấu của chi bộ đội đặc thù này phi thường cường hãn, bọn họ tựa
hồ như nắm bắt được phương thức mà cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang
tiến hành trợ giúp Hứa Nhạc, ít nhất là có thể lợi dụng những trình tự
định vị thể hiện nào đó, trầm mặc lặng lẽ đem chính mình che giấu bên
trong những phiến quang điểm mà lão già kia thể hiện bên trong đồng tử
mắt của Hứa Nhạc. Một khi bọn họ phát hiện được tung tích của Hứa Nhạc,
liền sẽ biến thành những cỗ máy móc giết người dị thường khủng bố.
Bọn họ quả thật đều là những cỗ máy giết người khủng bố, cho dù là Hứa
Nhạc, khi đối mặt với những gã chiến sĩ tinh nhuệ mà tốc độ phản ứng của thân thể cùng với thực lực cận chiến đều vượt hơn hẳn những chiến sĩ
Đặc chủng bình thường của Liên Bang, cũng cầm phải dốc không ít sức lực
mới có thể bảo toàn được sự an toàn. Ở trên người đối phương chảy xuôi
một loại hương vị cường hãn mà hắn cảm thấy có chút quen thuộc.
Trong tràng chiến đấu cực kỳ kịch liệt kia, hắn suýt chút nữa đã bị đối
phương bao vây giết chết rồi, cuối cùng hắn đành phải liều mạng chấp
nhận nguy hiểm để cho thân thể mình bị trúng đạn, mạnh mẽ phóng vọt vào
trong thông đạo thoát hiểm của bệnh viện, trong khoảnh khắc đánh bại sáu người, sau đó mạnh mẽ mở ra đường thông đạo của thang máy, bám víu vào
những sợi dây thừng rắn chắc, leo lên trên lầu, tạm thời kéo dài khoảng
cách với sự nguy hiểm.
Ngay trong khoảnh khắc mạnh mẽ lao vào
thông đạo thoát hiểm của bệnh viện, mặt ngoài bên trên bộ giáp chống đạn cứng rắn trên người hắn đã có thêm sau khỏa hoa đạn đen xì lưu lại trên đó, hai chân cùng với phần vai phải thì lại là ngay lập tức dính bốn
phát đạn.
Dưới sự cảnh cáo phi thường mãnh liệt do lão già kia
phát ra, bên trong đồng tử mắt trái của hắn càng ngày càng có thêm nhiều những quang điểm từ các khu vực xung quanh không ngừng hội tụ lại tại
bệnh viện. Nhưng mà Hứa Nhạc chỉ thoáng trầm mặc ngẫm nghĩ không đến nửa giây đồng hồ, liền từ bỏ ý niệm tạm thời rời đi trong đầu mình, trực
tiếp bám lên các sợi dây thừng rắn chắc của thang máy, leo thẳng lên
trên. Sau đó hắn lại trực tiếp bộc phát ra cỗ lực lượng khủng bố trong
cơ thể mình, đột kích bất ngờ vào gian phòng bệnh xa hoa, chấm dứt đi
sinh mệnh của Nghị Viên Bão Nhĩ Sâm.
Những quang điểm càng ngày
càng tập trung lại dày đặc hơn, giống hệt như là một đàn ong đang tập
hợp lại dưới ánh nắng mặt trời vậy, làm làm cho người ta nhìn thấy, da
đầu cũng phải rung lên vì sợ hãi. Hứa Nhạc thông qua đồng tử mắt trái có thể tinh tường nhìn thấy rõ ràng, ở tại hai đầu của hành lang bên ngoài gian phòng bệnh kia đang có vô số những quang điểm tụ tập, hơn nữa
những quang điểm này lại dần dần hóa thành những hình dáng nhân thể mô
phỏng ba chiều, hẳn chính là đám bộ đội vừa mới chiến đấu kịch liệt bên
dưới tầng trệt kia đã kịp lên tới rồi. Nhưng mà những gã chiến sĩ tinh
nhuệ cường đại này cũng không có ngay lập tức khởi xướng công kích, mà
là bình tĩnh dùng những loại khí giới hỏa lực cao phong tỏa dày đặc mọi
lối ra, cùng đợi thêm càng nhiều sự hỗ trợ khác đang không ngừng kéo
tới.
Hắn phóng nhanh lại phía cái giường bệnh bên trong, không
một chút do dự ôm nhanh thi thể của vị Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm đã chết
kia, hướng ra bên ngoài cửa sổ mà ném qua. Trong thanh âm răng rắc giòn
tan của cánh cửa sổ thủy tinh vỡ tan, thi thể của Nghị viên tiên sinh
vừa mới rơi xuống không đến nửa thước, trên người liền có thêm mấy cái
lỗ máu phi thường khủng bố. Ngay sau đó, thanh âm nổ vang của loại đạn
súng trường phá giáp khủng bố đặc biệt của loại súng trường bắn tỉa 2126 mới cực kỳ thê lương vang lên.
Tay súng bắn tỉa vương bài của
chi bộ đội Cặp Mắt Ti Hí lúc này đã vào đúng vị trí của mình. Xa xa chợt truyền đến một tiếng phốc vang nho nhỏ, trên một tòa kiến trúc cao tầng nào đó trên phố đối diệt, hệ thống đèn pha quân dụng đã được mở ra, một phen đem bức tường bên ngoài của tòa nhà bệnh viện chiếu rọi thành một
mảnh không gian trắng toát, giống như là ánh sáng mặt trời giữa trưa
vậy.
Bên trong bệnh viện lúc này sớm đã bị các chi bộ đội tinh
nhuệ nhất hoàn toàn khống chế rồi, cho dù Hứa Nhạc có bám theo đường
thang máy cuồng sát lao xuống, thì cũng không có biện pháp giết chết hết thảy đám binh sĩ đang không ngừng cuồn cuộn vọt tới kia. Mà con đường
bên ngoài vách tường, thì hệ thống đèn pha quân dụng cùng với không biết bao nhiêu khỏa súng trường bắn tỉa 2126 đã hoàn thành sự phong tỏa vô
cùng hoàn mỹ, trực tiếp đoạn tuyệt toàn bộ khả năng hắn bằng vào lực
lượng cường đại cùng với thân hình cứng rắn mà phá cửa sổ bám vách tường rời đi rồi.
Ánh mắt của Hứa Nhạc lúc này khẽ nheo lại một chút.
Mãi đến giờ phút này hắn rốt cuộc cũng đã có thể cảm nhận được chỗ đáng
sợ của bộ máy Chính phủ Liên Bang khổng lồ này rồi. Chỉ trong khoảng
thời gian ngắn đến như thế, đối phương liền làm ra những phản ứng cường
đại như vậy, một phen đem chính mình hoàn toàn đẩy vào tuyệt cảnh.
Không có sợ hãi, cũng không có bối rối, bản thân hắn từ mười hai tuổi đã liền dám giết người, ở tiền tuyến đã từng gặp qua vô số lần sinh tử, cả đời
này hắn đã từng trải qua những cục diện càng gian nan hơn rất nhiều rồi, lúc đó hắn còn có thể sống sót chạy thoát, thì giờ phút này phảng phất
như là những tràng cảnh đó lại lặp lại một lần nữa mà thôi.
Hắn
gỡ khẩu súng chống tăng X9 trên vai xuống, đem cái nòng súng đen ngòm
nhắm ngay vào phần vách tường ngay chính giữa của hai cái cửa sổ lớn
trong gian phòng bệnh, khu động cò súng. Viên đạn với khả năng phá hoại
cực kỳ khủng bố nhất thời đem bức tường bệnh viện làm bằng vật liệu tổng hợp nhất thời cắt ra thành một cái vòng tròn lớn.
Đột nhiên
trong đúng lúc này, ngay tại phần chân tường phía sau lưng Hứa Nhạc, nơi phần còn lại của cánh cửa phòng bệnh chợt xuất hiện một chùm mưa đạn
cực kỳ dày đặc. Đám bộ đội Liên Bang ở bên ngoài phòng bệnh đã làm tốt
công tác chuẩn bị, bắt đầu mạnh mẽ tiến hành công kích. Trong tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng đạn vang dày đặc, Hứa Nhạc không một chút
do dự hướng về phía lỗ hổng trên tường vừa mới tạo thành kia mà lao
thẳng ra.
o0o
Bức tường bên ngoài bệnh viện dưới sự chiếu
rọi của ánh đèn pha quân dụng liền biến thành một mảnh trắng lóa sáng
rực, phảng phất như là một màn hình TV do trình chiếu một bộ phim lậu
chất lượng kém, đến lúc quan trọng lại biến thành một mảnh trắng sáng
vậy. Tất cả những thứ xuất hiện trên cái màn hình đó đều có vẻ như là
phi thường rõ ràng chi tiết. Nhất là ở trong cái ống nhắm quang điện của khẩu súng nằm trong tay của tay súng bắn tỉa vương bài kia, thậm chí
ngay cả dấu vết bỏ chạy tốc độ cao của một con thằn lằn bị dọa kinh
hoảng ngoài vách tường cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Ầm!
Một tiếng nổ vang nhất thời phát ra. Bức tường bên ngoài của tầng lầu hai
mươi bảy của tòa nhà bệnh viện đột nhiên tuôn trào ra vô số những mảnh
vỡ, hướng về phía con đường bên dưới mà rơi ra. Cơ hồ đồng thời trong
khoảnh khắc đó, một thân ảnh liền theo cái vách tường vừa bị phá vỡ kia
đã lao thẳng ra, giống như là một người vừa nhảy vực tự sát vậy, dứt
khoát mà kiên quyết lao thẳng xuống mặt đất bên dưới.
Những tay
súng bắn tỉa này dựa theo sổ tay quân sự cùng với yêu cầu kỷ luật chiến
thuật lần này, chia ra nhắm thẳng vào hai cái cửa sổ rộng rãi của gian
phòng bệnh trên tầng hai mươi bảy kia. Tuy rằng tất cả bọn họ đều tin
tưởng rằng không có kẻ nào sẽ điên cuồng đến mức từ cửa sổ tầng hai mươi bảy mà lao xuống để trốn chết cả, nhưng mà bởi vì cái mục tiêu bên
trong gian phòng bệnh kia chính là Thượng tá Hứa Nhạc, cho nên bọn họ
không thể không tin tưởng theo yêu cầu chiến thuật được. Mà cũng chính
bởi vì quá mức tin tưởng cùng với cảnh giác vào năng lực khủng bố của
Hứa Nhạc, cho nên toàn bộ lực chú ý cùng với tinh thần của bọn họ đều
tập trung chăm chăm vào hai cái cửa sổ, mong muốn một kích tất trúng,
không cấp cho đối phương bất cứ một cơ hội nào cả.
Một sự chuyên
chú cao độ cùng với sự khẩn trương về mặt tinh thần hoàn toàn có thể trợ giúp những tay súng bắn tỉa vương bài làm ra những phản ứng nhắm bắn
nhanh hơn so với bình thường rất nhiều. Nhưng mà cũng chính điều đó sẽ
làm cho khi bọn họ thay đổi mục tiêu nhắm bắn sẽ trở nên chậm chạp hơn
so với bình thường rất nhiều. Bởi vì đám bọn họ hoàn toàn không nghĩ
đến, Hứa Nhạc đối với cục diện tràng chiến đấu này lại có sự phán đoán
nhanh chóng cùng với quỷ dị đến như thế. Tựa hồ ngay khi cái đèn pha vừa mới mở lên, hắn liền quyết định lựa chọn con đường bên ngoài vách tường bệnh viện mà trốn đi. Thế nhưng hắn cũng không lựa chọn phá cửa sổ, mà
là mạnh mẽ phá một lỗ hổng trên vách tường chắc chắn!
Bằng bằng bằng bằng!
Những thanh âm viên đạn bắn tỉa rời khỏi nòng súng thanh thúy mà thê lương
chợt vang vọng lên trong màn đêm. Trên mặt tường màu trắng sáng chói của bệnh viện kia chợt tuôn lên vài đám bụi mù phi thường khủng bố, nhưng
mà không ngờ lại không có một phát nào bắn trúng được cái thân ảnh đang
ôm bụng, dùng tốc độ cao lao xuống dưới kia.
Những giọt huyết
châu từ trong tay áo bên phải của hắn bị những luồng gió đêm thổi quét
bay ra khỏi cổ tay, trong mắt những người bên dưới giống như là phi
thường quỷ dị bay ngược lên trên trời vậy. Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này đã
trắng xanh, ánh mắt đang khẽ nheo lại thì lại sáng ngời dị thường. Cảm
nhận được những luồng gió lạnh lẽo đang đập mặt mà tới kia, Hứa Nhạc
dùng tốc độ không thể nào tin nổi mà tiếp thu cùng với tiêu hóa những
báo cáo tốc độ cùng với độ cao mà lão già kia đang rất nhanh truyền đến.
Phốc một tiếng nhỏ, Hứa Nhạc đã mở ra hai tay cùng với hai chân của chính
mình. Miếng vải bố hình tam giác chuyên dụng của đám bộ đội đặc chủng sử dụng khi hạ cánh tầm thấp nối liền giữa hai ống tay áo cùng với thân
thể trong khoảnh khắc này đã phát huy được tác dụng phi thường quan
trọng. Trong khoảnh khắc nó liền gánh vác một lượng lớn sức nổi của
không khí, đem tốc độ rơi xuống của Hứa Nhạc giảm xuống đến một trình độ đủ cho hắn có khả năng làm ra phản ứng.
Cực kỳ nhanh chóng rút
mạnh thanh dao găm đặc chế luôn giắt tại ống chân trái ra, sau đó nhanh
như tia chớp đâm mạnh vào trong bức tường làm bằng loại vật liệu tổng
hợp phi thường cứng rắn bên cạnh mình. Bởi vì nguyên nhân vật liệu đặc
thù, cho nên cũng không có tạo thành bất cứ một tia lửa nào cả, cũng chỉ có những thanh âm ma sát kịch liệt khiến kẻ khác tê răng, cùng với một
mùi vị cay nồng gay mũi ở trong bầu trời đêm nhanh chóng tản ra mà thôi.
Lưỡi dao găm sắc bén ở bên ngoài bề mặt bức tường càng xuống dưới lại càng
đâm sâu vào hơn, cắt qua trên bề mặt vách tường một khoảng cách ước
chừng cả một tầng lầu, rốt cuộc cũng thành công đem tốc độ ôm bụng rơi
xuống của Hứa Nhạc hạ chậm lại một chút nữa.
Bằng!
Tay
súng bắn tỉa vương bài phản ứng nhanh nhất trong số những tay súng bắn
tỉa ẩn nấp trên các tòa nhà bốn phía xung quanh tòa nhà bệnh viện kia
lúc này cũng đã hoàn thành được việc bắn ra viên đạn thứ hai của chính
mình. Nhưng mà bởi vì phương thức mà Hứa Nhạc lựa chọn thoát đi thật sự
quá mức kinh người, tốc độ xoay chuyển thân thể của hắn cũng biến hóa
quá nhanh, khiến cho tay súng bắn tỉa vương bài này căn bản không kịp
tiến hành hiệu chỉnh đường đạn trước khi bắn một cách chính xác được.
Cái đầu đạn phi thường khủng bố kia chỉ kịp bay sát qua phần vai phải
của Hứa Nhạc, oanh kích thành một lỗ đạn thật sâu bên ngoài vách tường
bệnh viện mà thôi.
Có phát súng thứ nhất liền sẽ có tiếp phát
súng thứ hai. Bản thân Hứa Nhạc đang bằng vào con dao găm cùng với lực
lượng khủng bố bên trong cơ thể chính mình, mạnh mẽ làm giảm lại tốc độ
rơi xuống, căn bản không có biện pháp tránh thoát khỏi những phát nhắm
bắn liên hoàn ngay lập tức sẽ lao tới kia. Trừ phi l hắn lựa chọn buông
bàn tay đang nắm chặt thanh dao găm kia ra, đem thân thể gia tốc rơi
xuống với tốc độ vượt khỏi sự dự đoán của đám tay súng bắn tỉa kia.
Nhưng mà giờ phút này thân thể của Hứa Nhạc đại khái là vẫn còn ở vị trí tầng lầu thứ mười. Mặt đất chìm trong bóng đêm dưới ánh sáng dị thường của
bức tường bị đèn pha chiếu rọi nhìn qua có vẻ như là xa xăm vô tận vậy,
giống như là một cái vực sâu nhìn không thấy đáy, hơn nữa cộng thêm sự
gia tốc trong lúc thân thể chính mình đang rơi xuống, nếu như bây giờ
lựa chọn buông thanh dao găm ra, cứ như vậy mà nhảy xuống dưới, cho dù
có là Quân Thần Lý Thất Phu năm đó đi chăng nữa, chỉ sợ cũng không có
bất cứ cơ hội sống sót nào!
Trong cái hoàn cảnh nhìn qua như là
phi thường tuyệt vọng này, Hứa Nhạc đã làm ra một quyết định phi thường
đơn giản. Hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thanh dao găm đặc chế,
thân thể lại gia tốc rơi thẳng xuống phía dưới, né tránh trong gang tấc
một viên đạn bắn tỉa vừa mới lướt ngang qua thân thể. Thân thể hắn cực
kỳ quỷ dị khẽ uốn éo một chút bên trong không trung, cánh tay phải hoàn
toàn vượt ra ngoài sự tưởng tượng của mọi người về khả năng móc ngược
cực hạn về phía sau, mạnh mẽ mà nặng nề chụp được phần mái che bên trên
một cánh cửa sổ.
Bên trên cánh cửa sổ kia có đặt một chậu hoa thu cúc màu vàng vô cùng xinh đẹp. Lúc này chậu hoa màu vàng đã bị ánh đèn
pha quân dụng cực sáng chiếu rọi khiến cho biến thành một màu trắng tươi run rẩy. Ngay trong nháy mắt khi mà bề mặt bàn tay kia cùng với phần
mái che bên trên cánh cửa sổ tiếp xúc với nhau, trên phần mái che làm
bằng loại vật liệu hợp kim cứng rắn cũng phải bạo xuất ra vô số những
vết rách cực dài, phát ra một đạo tiếng vang cực kỳ chói tai.
Thân thể của Hứa Nhạc nương theo cỗ lực lượng phản chấn kinh khủng này, thật mạnh uốn người một cái, sau đó ở trong không trung đem thân thể vẽ ra
thành một đạo đường cong phi thường tuyệt vời, bằng vào một tốc độ mà
mắt thường gần như không thể nhìn thấy kịp, đánh mạnh hai chân ra phía
sau, theo quán tính dùng hai bàn chân đá văng đi lớp kính thủy tinh cửa
sổ cường hóa trên bức tường, sau đó biến mất không thấy đâu.
Tiếng súng trường bắn tỉa thê lương kể từ sau đó cũng không hề vang lên thêm
lần nào nữa. Bên dưới con đường cạnh bệnh viện rõ ràng vang lên những
tiếng rít gào của các còi xe cảnh sát, lúc này cảm giác của tất cả mọi
người không ngờ lại là cực kỳ yên lặng như thế, phảng phất như là một
mảnh tĩnh mịch vậy.
Trong màn đêm hắc ám âm trầm, bức tường bên
ngoài của tòa nhà bệnh viện lại sáng rọi như là ban ngày. Trong tầm nhìn của đám tay súng bắn tỉa vương bài kia, Hứa Nhạc phá vỡ trên tường một
lỗ hổng, lăng không nhảy xuống, trên đường làm ra mấy lần giảm tốc độ
rơi cực kỳ cường hãn, sau đó lại chui ngược trở lại vào bên trong bệnh
viện, biến mất bên dưới ánh đèn pha sáng rực. Toàn bộ quá trình cũng chỉ là chuyện tình xảy ra trong một cái chớp mắt mà thôi.
Cái bức
tường bên ngoài tòa nhà bệnh viện kia phảng phất như là biến thành một
mảnh sân khấu màu trắng vậy, mà cái gã nam nhân kia ở dưới ánh đèn sân
khấu sáng ngời, hướng về phía toàn bộ Liên Bang thể hiện ra một màn hình ảnh không thể nào tưởng tượng nổi, đại biểu cho sự cường hãn khủng bố
cùng với tinh thần không sợ hãi.
Ngay tại nơi lỗ hổng thủy tinh
vỡ tối om ở tầng chín tòa nhà bệnh viện, gió đêm lạnh lẽo càng không
ngừng chui vào bên trong đó, thổi quét cho tấm màn cửa tung bay đầy bất
an. Còn phía trên cánh cửa sổ kia, chậu hoa cúc bằng sứ lúc này đã vỡ
vụn thành vô số mảnh. Đóa hoa cúc bị ánh đèn chiếu rọi thành màu trắng
bệch lúc này đã vô lực rơi xuống khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng phiêu đãng bay
lượn trong không trung.