Sứ đoàn của Tổ chức Bình dân Phản kháng của Đế Quốc bên kia, hiện tại đã hoàn thành xong quá trình viếng thăm Tây Lâm rồi, các trình tự đàm phán về công việc viện trợ tương quan cũng đang trong quá trình dần dần được tiến hành chứng thực rõ ràng. Nhưng mà cũng không biết vì cái gì, các
thành viên của sứ đoàn cũng không có ý tứ ngay lập tức rời đi, quay trở
lại Đế Quốc, mà là vẫn như cũ trú lại trong căn phòng tại tầng cao nhất
của Đại khách sạn Kim Tinh.
Lúc này Hoài Thảo Thi đang khẽ nhíu
mày nhìn chằm chằm vào màn hình TV lớn trước mặt. Nàng ta quả thật không thể nào chấp nhận nỗi mấy cái hình ảnh quảng cáo do những diễn viên ăn
mặc cực kỳ hở hang kia đóng được. Mấy đoạn quảng cáo này nếu như xuất
hiện trên màn hình TV của bên Đế Quốc, khẳng định ngày hôm sau ông chủ
của Đài truyền hình kia tuyệt đối sẽ bị Bộ Văn hóa Nghệ thuật mời đi
uống trà. Còn về phần những hình ảnh chiến trường được truyền phát trên
Kênh tin tức kia, lại khiến cho nàng ta không thể nào tin nổi được.
Những tin tức liên quan đến cơ mật quân sự như thế này, không có bất cứ
Đài truyền hình nào bên phía Đế Quốc dám công khai những nội dung tin
tức như vậy, chẳng lẽ bọn nọ không lo lắng sẽ bị bắt vào Bộ Tình Báo
Hoàng gia Đế Quốc tiến hành thẩm vấn đặc biệt hay không?
Những
hình ảnh Tổng tuyển cử tại các Châu bên trong Liên Bang này, cùng với
các tin tức về cuộc biểu tình du hành thị uy linh tinh kia, tất cả cũng
đều khiến cho cô nàng Công chúa Điện hạ Đế Quốc cảm thấy phi thường lạ
lẫm. Lúc trước còn có một Đài truyền hình tư nhân nào đó lập trường
trung hòa bên trong Liên Bang không ngờ lại còn đưa tin về một gã Lữ
Đoàn trưởng nào đó của Lữ đoàn Phản ứng nhanh của Quân khu IV, bởi vì
cãi lại quân lệnh của thượng cấp mà bị cách chức, lại khiến cho cô nàng
có chút khó thể nào thích ứng nổi.
- Dựa theo thuyết pháp lúc
trước của cậu, cái này chính là đại biểu cho bên phía nhà cũ Chung Gia
đã tiến thêm một bước thất thế nữa. Cái gã Chung Tử Kỳ, theo như trong
tin tức tình báo chính là cực kỳ ngu xuẩn, không ngờ lại có thể bắt đầu
dần dần nắm được cục diện trong tay hay sao?
Hoài Thảo Thi lạnh lùng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Mộc Ân một cái, nói.
Mộc Ân ngưng trọng nói:
- Cho dù là Chung Tử Kỳ có thể lên đài cũng chỉ là một con rối gỗ mà
thôi, kẻ chân chính nắm thế cục của Tây Lâm trong tay hẳn là cái vị Tổng thống tiên sinh kia!
Hoài Thảo Thi trầm mặc một lát, đột nhiên
mới nhớ tới cái tin tức mà ngay khi mình vừa đáp xuống Lạc Nhật Châu đã
nhận được kia, chính là cái tin tức Hứa Nhạc bị chính thức truy nã toàn
bộ Liên Bang, không biết vì cái gì, bên trong cặp mắt của cô nàng chợt
lóe lên một tia lửa phẫn nộ mà cực kỳ nguy hiểm.
Mặt cô nàng không có một tia biểu tình gì, giương mắt nhìn Mộc Ân, trầm giọng nói:
- Bên phía Liên Bang đối với yêu cầu của chúng ta đưa ra phản hồi như thế nào?
Sau khi song phương chấm dứt đàm phán xong, sứ đoàn của Tổ chức Bình dân
Phản kháng của Đế Quốc đột nhiên hướng về bên phía Chính phủ Liên Bang
đưa ra yêu cầu, muốn được đi thăm viếng Thủ Đô Tinh Quyển một chuyến,
nhằm để xúc tiến sự nhận thức cùng với trao đổi giữa dân chúng song
phương. Cái này nhìn qua tựa hồ như là một lời đề nghị rất có đạo lý
cùng với rất tốt đẹp, thế nhưng lại làm cho bên phía Chính phủ Liên Bang cảm thấy nghi hoặc không thôi.
- Đối phương phản hồi còn đang trong thời gian suy nghĩ cùng với sắp xếp, vẫn không có đưa ra lời trả lời chính xác.
Mộc Ân hạ thấp giọng trả lời.
- Nói cho bọn họ, ông yêu cầu phải tiến hành gặp mặt trực tiếp Thượng tá
Hứa Nhạc, cứ việc nói rằng ông chỉ tin tưởng vào một mình hắn mà thôi.
Tất cả các nội dung hợp tác phải gặp mặt trực tiếp Thượng tá Hứa Nhạc
mới cam đoan có khả năng có hiệu lực!
Hoài Thảo Thi nghiêm giọng ra mệnh lệnh.
Mộc Ân tiên sinh có chút khiếp sợ ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Hứa Nhạc hiện tại đang bị Chính phủ Liên Bang tiến hành truy nã, bọn họ như thế nào lại đồng ý yêu cầu này được cơ chứ?
- Tôi mặt kệ ông làm như thế nào…
Ánh mắt nguy hiểm của Hoài Thảo Thi quay sang nhìn chằm chằm Mộc Ân, lạnh giọng nói:
- Xuất ra mọi biện pháp, thể hiện thái độ cực kỳ cứng rắn mạnh mẽ nhất của ông, bằng mọi giá phải đạt được mục đích!
o0o
Trong một khu căn cứ nào đó bên trong Quân đoàn Cảnh vệ Cảng Đô, những đầu
Robot MX kiểu mới vừa mới được những chiếc xe tải đa trục tải trọng cao
vận chuyển vào, lúc này đang được bắt đầu tiến hành rót năng lượng vào.
Những thanh âm điện tử của trình tự Robot tự kiển rất nhỏ không ngừng
vang lên ở cùng một chỗ, cực kỳ rõ ràng truyền ra con đường quốc lộ nằm
ngay bên cạnh khu căn cứ kia.
Sáu bát cơm trắng, một ký thịt kho
ninh nhừ, một lọ tương lạt đỏ au lâu năm, Lý Cuồng Nhân lúc này đang
ngồi bên trong một quán cơm nhỏ bên ven đường thể hiện ra sức ăn mạnh mẽ kinh người của chính mình. Món canh thịt hầm ở nơi này tuy rằng không
có được hương vị thơm ngon chính tông như tại các quán ăn dọc hai bên
Đường lớn Số II tại Lạc Nhật Châu Đại khu Tây Lâm, nhưng mà vẫn có thể
tạm dùng để giải niềm thương nhớ. Sau đó vành tai linh mẫn hơn người
bình thường không biết bao nhiêu lần của hắn rõ ràng bắt giữ được những
thanh âm Robot tự kiểm tra cực kỳ quen thuộc này.
Cặp lông mày
thanh tú tràn ngập tinh thần phấn chấn mạnh mẽ lúc này đột nhiên chậm
rãi nheo lại một chút, lại một lần nữa bắt đầy toát ra cái loại hương vị thô bạo cuồng nhiệt mà trong khoảng thời gian gần đây đã thiếu vắng.
Căn cứ theo tin tức tình báo mà hắn nhận được từ bên phía nhà cổ tại Đại khu Tây Lâm bên kia, thì hiện tại bởi vì cái quyền hạn cao cấp cực kỳ
quỷ dị kia của Hứa Nhạc, cho nên Chính phủ Liên Bang trong quá trình
tiến hành đuổi bắt hắn rất ít khi nào sử dụng đến những loại vũ khí
trọng hình, ví dụ như là Robot, thậm chí là những trận địa đạn đạo không đối địa cường hãn. Bên phía Chính phủ Liên Bang lo lắng rằng mấy loại
vũ khí trọng hình tinh vi cần phải có trình độ tự động hóa cao kia,
ngược lại trong quá trình chiến đấu sẽ bị cái quyền hạn cao cấp quỷ dị
kia của Hứa Nhạc nắm bắt được, đồng thời cướp đi mất tấn công ngược lại
chính mình. Vậy thì những thanh âm tự kiểm tra của Robot giờ phút này
vang lên trong căn cứ là có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ là nói Đỗ Thiếu
Khanh cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7 của hắn đã có cách nào đó nắm chắc
khiêu chiến được với quyền hạn cao cấp của Hứa Nhạc sao? Lý Phong rút
hai tờ khăn giấy lung tung chà xát miệng mình, đứng thẳng người lên.
Theo những động tác bất ngờ của hắn, đám quân nhân binh sĩ phụ trách theo
dõi hắn ở bốn phía xung quanh tiệm cơm nhỏ này nhất thời cũng khẩn
trương đứng thẳng người lên. Một gã Thượng úy trong đó tiến lại gần, cất giọng khuyên bảo:
- Thượng tá, xin mời ngài…
Câu nói còn
chưa có cơ hội kết thúc trọn vẹn, thì thân thể của gã Thượng úy đã trực
tiếp hất văng lên trên không trung, nặng nề mà nện thẳng lên vách tường
cũ kỹ của cái tiệm cơm nhỏ. Ngay sau đó bên trong tiệm cơm chợt vang lên tiếng quyền phong mãnh liệt, những thanh âm bàn ghễ gãy rạp không ngừng thay nhau vang lên. Chỉ trong vòng không đầy một phút đồng hồ, toàn bộ
đám quân nhân binh sĩ ở gần Lý Phong nhất cũng đều đã bị hắn đánh hôn mê ngã rạp xuống mặt đất.
Khi mà mớ tro bụi tản ra hết, thì đám
quân nhân binh sĩ Liên Bang trong ngoài tiệm cơm kia rốt cuộc đã không
nhìn thấy tới thân ảnh của Lý Phong ở đâu nữa. Trên cái bàn ăn duy nhất
còn hoàn hảo không có bất cứ tổn hao gì, vẫn còn đặt ngay ngắn sáu cái
bát cơm đã hết nhẵn cùng với hơn phân nữa tô canh thịt hầm chưa ăn hết,
còn có mấy tờ tiền mặt nữa.
o0o
Tổng thống tiên sinh đến
đây, Tổng thống tiên sinh lại một lần nữa rời đi. Trên danh nghĩa là đến đây nhằm tạo thế cho hồi Tổng tuyển cử Tổng thống sắp tới, nhưng mà
trên thực tế trong một ngày một đêm ở tại Cảng Đô này, ông ta cũng chỉ
ghé ngang một bữa tiệc rượu quy mô khá nhỏ mà thôi.
Từ chỗ Cảng
Đô quay trở lại Đặc khu Thủ Đô, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh lựa chọn đi bằng tàu hỏa cao tốc Cao Thiết. Tuy rằng tốc độ có chậm hơn so với
đi phi cơ chuyên dụng một chút, nhưng mà lại an toàn hơn nhiều. Hơn nữa
ông ta còn có thể ở bên trong những hàng ghế của tàu hỏa cao tốc mà tiến hành công tác thường ngày của mình. Đối với Cục Đặc Cần cùng với Biệt
đội Cặp Mắt Ti Hí mà nói, nguyên nhân quan trọng nhất lựa chọn tàu hỏa
cao tốc chính là vì một khi Tổng thống tiên sinh gặp phải tập kích, ít
nhất cũng còn có cơ hội để mà rút lui được.
Những lộ tuyến di
chuyển cùng với an bày hành trình chuyến đi của Tổng thống từ trước cho
đến nay vẫn luôn được tiến hành bảo hộ cực kỳ nghiêm mật. Nhưng mà những sự bảo hộ nghiêm mật này đối với một người nào đó mà nói, muốn đạt được thời khóa biểu hành trình chính xác, cũng không phải là chuyện tình gì
quá mức khó khăn cả.
o0o
Trên người mặc một kiện áo khoác
thể thao màu sẫm, lưng đeo một cái ba lô lữ hành bộ dáng khá nặng nề,
vào thời gian rạng sáng ngày hôm nay Hứa Nhạc đã tiến vào bên trong khu
công nghiệp cực kỳ quen thuộc kia. Chỉ có điều là bởi vì lần này hắn lựa chọn chính là những con đường thông đạo ngầm bên dưới lòng đất, cho nên hắn cũng không có thể nào nhìn thấy được những gian nhà xưởng to lớn
cùng với những đoàn tàu vận chuyển hàng hóa liên miên không dứt chạy
xuyên qua, những hình ảnh vốn dĩ đã vô cùng quen thuộc đối với hắn.
Bản thân hắn đã từng trải qua không biết bao nhiêu tràng chiến đấu, có kinh nghiệm tác chiến phi thường phong phú, cho nên cũng không có lựa chọn
tại thời điểm Tổng thống tiên sinh đang còn ở tại Cảng Đô mà tiến hành
tập kích bất ngờ. Bởi vì hắn tin tưởng rằng cho dù cái loại ngu xuẩn như là Lâm Đấu Hải kia cũng có thể tinh tường ngửi được cái hương vị bẫy
rập khủng bố ẩn chứa phía sau cái lần thăm viếng đột nhiên Cảng Đô của
Tổng thống tiên sinh này, huống chi là trong lòng hắn mãi vẫn luôn phập
phồng một cái bóng râm nguy hiểm cực kỳ khổng lồ kia.
Bên trong
con đường thông đạo dẫn nước ngầm dưới lòng đất trầm mặc im lặng nghỉ
ngơi và hồi phục mấy ngày, lợi dụng mớ thực phẩm cùng với túi cấp cứu
trộm được, hoặc là nói cướp được từ trong căn biệt thự sang trọng cao
cấp kia ở trong khu biệt thự cao cấp thuộc khu Bến cảng 17 kia, đối với
những thương thế nghiêm trọng bên trong thân thể tiến hành một tràng
chữa trị toàn diện, trạng thái thân thể của hắn đã đạt được sự cải thiện thật lớn, trạng thái tinh thần cũng đã được điều chỉnh đến tình trạng
tốt nhất.
Băng xuyên qua con đường thông đạo dài dòng sâu thăm
thẳm, đẩy ra cái nắp lối vào trên đỉnh đầu mình, hắn nhìn thấy được con
Robot MXT phát ra quang mang kim loại sáng bóng đang bình tĩnh sừng sững đứng ngay phía trước cửa gian nhà kho, phảng phất như là đang một mực
chờ đợi chính mình.
- Phỉ Lợi Phổ!
- …
- Phỉ Lợi Phổ!
- Nghe!
- Lão Phỉ, cảm ơn ông giúp tôi sửa chữa tổng hợp những cái số liệu chết tiệt này!
Bên trong khoang điều khiển một mảnh tối tăm hôn ám, Hứa Nhạc bình tĩnh
nhìn đầu Robot kia tiến hành kiểm tra những số liệu tự kiểm. Tuy rằng
hắn tin tưởng rằng Thương Thu trước khi một phen đem đầu Robot Tiểu Bạch Hoa này lưu lại cho chính mình, cô nàng hẳn đã làm tốt công tác chuẩn
bị bước đầu hoàn mỹ nhất. Nhưng mà thân là một gã phi công vương bài
chân chính, ngay trước khi bắt đầu chính thức chiến đấu, hắn luôn luôn
quen với việc chính mình nắm vững hết thảy mọi thứ của con Robot nằm
trong tay chính mình.
Bởi vì kiêng kỵ đối với năng lực quỷ dị kia của Hứa Nhạc, cho nên bên phía Quân đội Liên Bang đã sớm khởi động các
phương án giới nghiêm lâm thời đối với các thiết bị điện tử hỏa lực cao. Hệ thống giám sát đối với sóng ngắn khởi động nhiệt của Robot mãi luôn
một mực bằng vào hiệu suất hoạt động cao nhất không ngừng tiến hành theo dõi khắp nơi trên tất cả các thành phố lớn trong Tinh cầu S1. Nếu không phải nhờ có cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia trợ giúp Hứa Nhạc
bóp méo các số liệu điện tử tương quan, ngay trong nháy mắt khi mà hắn
khởi động đầu Robot MXT kia, đối phương đã phát hiện ra tung tích của
hắn.
- Không cần phải khách khí.
Lão già kia thoáng trầm mặc một lát sau, ngữ khí mang theo một sự trào phúng cực kỳ nồng đậm mà hồi đáp:
- Phụ vụ cho ngài là niềm vinh hạnh của tôi!
Không biết bắt đầu từ lúc nào, thanh âm của lão già kia mỗi lần vang lên ở
trong đầu của Hứa Nhạc cũng đều trở nên có chút quái dị. Có đôi lúc sẽ
biến thành lạnh lùng như máy móc, có đôi khi lại hoạt bát sinh động, hơn nữa khoảng thời gian gián đoạn giữa hai câu trả lời trước sau của lão
già kia lại càng ngày càng lâu hơn, cảm giác giống như một người bình
thường đang muốn nói gì đó lại thôi vậy.
Hiện tại đang phải đối
mặt với tràng chiến đấu có thể là quan trọng nhất hoặc là nguy hiểm nhất trong cuộc đời này của mình, Hứa Nhạc cũng không có tâm tư để mà chú ý
đến những cái này, rất dễ dàng bỏ qua những cái chi tiết này. Lúc này
hắn chậm rãi vuốt ve cái hòm da lớn màu đen kia, cảm nhận được sự ấm áp
do Trâu Úc từ xa xa truyền đến, khẽ mỉm cười nhàn nhạt, bắt đầu mặc lên
trên người hệ thống cảm ứng ý nghĩ tiên tiến mà năm đó Giản Thủy Nhi đã
gửi đến cho hắn.
- Lão Phỉ a, nếu như ông sớm đi theo tôi một
chút, giống như là ngày hôm nay vậy, tiến hành hỗ trợ định vị toàn
phương diện cùng với giải mã hết thảy mọi tầng quản chế, như vậy trong
toàn Liên Bang này còn có thể có ai là đối thủ của chúng ta nữa?
Mỗi khi chuẩn bị đối diện với những tràng đại sự kiện chân chính, Hứa Nhạc
luôn luôn sẽ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, sau đó quay trở lại cái bộ dáng đùa cợt hoang đường giống như là thời còn là một gã cô nhi Đông
Lâm năm xưa, nói:
- Thật sự không hiểu nổi lúc trước ông là đang
suy nghĩ những cái gì nữa, vì cái gì lại cứ muốn bày ra nhiều trò quyền
hạn xung đột này nọ như vậy, khiến cho tôi phải bị thương tích đầy người a!
Sự phẫn nộ trong lòng Hứa Nhạc kỳ thật cũng là phi thường có
đạo lý. Nếu như cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ngay từ đầu đã hợp
tác dễ dàng giống như hiện tại vậy, chấp nhận từ bỏ những sự trói buộc
phiền phức do ba cái định luật quy định trong trình tự trung tâm kia,
cũng chẳng thèm để ý gì đến cái điều lệ bảo hộ quyền hạn cá nhân của
công dân kia, một phen đem tất cả những chi tiết bên trong toàn bộ Liên
Bang này thể hiện rõ ràng ở ngay trước mắt hắn, thậm chí còn giúp hắn
tính toán những phương pháp chiến đấu hữu hiệu nhất, hợp lý nhất, thì có lẽ cái trận chiến tranh giữa Liên Bang cùng với một người này đã sớm
lấy kết quả thắng lợi thuộc về Hứa Nhạc mà chấm dứt rồi. Bởi vì đối diện với cái gọi là Chính phủ của Liên Bang kia, thì Quang huy Đệ Nhất Hiến
Chương này chính là chân chính tất cả mọi thứ, là sự tồn tại vĩ đại
không gì có thể chống lại được.
o0o
Trong ánh nắng sáng
sớm, đầu Robot Tiểu Bạch Hoa, trên mình vẫn còn ướt đẫm nước, nhanh
chóng rời khỏi Bộ Công Trình của Công ty Cơ khí Quả Xác. Đám công nhân
điều khiển cần cẩu hạng nặng bên ngoài khu công nghiệp đến sớm về sau
chợt nhớ lại, bọn họ xác thực đã từng nhìn thấy qua một đầu Robot quân
dụng màu ngân bạch ở bên trong ánh nắng sáng sớm mênh mông hướng về phía khu vực rừng núi xa xa mà phóng nhanh tới. Chỉ có điều lúc đó bên trong khu công nghiệp cũng không có vang lên bất cứ thanh âm báo huy nào cả,
cho nên cũng không có bất luận kẻ nào chú ý đến một màn này.
Trong một phiến núi rừng nào đó thuộc khu Nam Giao Châu của Cảng Đô, con
đường ray bằng hợp kim tổng hợp cứng rắn của đường tàu hỏa cao tốc Cao
Thiết dưới ánh nắng sớm lóe lên ánh sáng lập lòe. Đầu Robot MXT màu ngân bạch lúc này đang ẩn nấp bên trong phiến núi rừng bên cạnh, ngẫu nhiên
cũng sẽ tản mát ra một vài tia quang mang sáng bóng, chỉ có điều đã bị
những phiến lá mùa thu dày đặc che phủ bên trên cắt nhỏ ra thành vô số
tia sáng nhỏ bé, phảng phất như là một vài vũng sương sớm đọng lại trên
lá rừng mà thôi.
Hứa Nhạc nhìn thấy trên màn hình của hệ thống
theo dõi trực tiếp tầm ngắn SCC bao phủ toàn bộ khu vực bên trên cái mũ
điều khiển, cùng với những đồ án ba chiều hồng ngoại hiển thị bên trong
đồng tử mắt phải của chính mình, nhìn xuống con đường ray dài dằng dặc
bên dưới chân núi, lắng nghe hết sức rõ ràng thanh âm đoàn tàu từ phía
đằng xa đang tiến tới. Trong lòng hắn lặng im cảm khái một trận, thời
gian tập kích mà cái lão già Phỉ Lợi Phổ này tính toán đi ra, quả thật
là chính xác đến một trình độ phi thường khủng bố a!
Đoàn tàu lửa cao tốc mà Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh đang có mặt trên đó, chỉ
trong khoảng thời gian không đến mười phút đồng hồ sau đó sẽ chạy ngang
tuyến đường ray nằm ngay chân núi bên dưới.
Thời gian chờ đợi chỉ là một lúc rất ngắn, nhưng mà lại là có cảm giác phi thường dài dòng.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vốn dĩ đã trầm mặc trong khoảng thời gian dài kia, lúc này thanh âm đột nhiên lại vang lên bên trong đầu của hắn.
- Cậu đã từng hỏi qua tôi về bộ dáng của cái nền văn minh
trước khi tràng đại hạo kiếp kia xảy ra là cái gì… Theo như ý kiến của
tôi, thì kỳ thật cái nền văn minh kia cùng với hiện tại giống hệt như
đúc nhau mà thôi. Cái thế giới kia cùng với thế giới của Liên Bang còn
có thế giới của Đế Quốc bên kia, về mặt bản chất cũng không có bất cứ
cái gì khác biệt cả. Nhân loại trôi qua vô số vạn năm rồi, thế nhưng tựa hồ như là không hề có bất cứ tiến bộ nào cả.
Hứa Nhạc lúc này
đang lặng lẽ ngồi bên trong khoang điều khiển có chút tối tăm, thoáng
cúi đầu nhìn xuống thanh điều khiển đang nằm trong tay trái của chính
mình, mười đầu ngón tay nhanh như tia chớp không ngừng di động tốc độ
cao lướt trên mười bảy cái nút bấm gắn bên trên đó, trầm mặc lắng nghe
từng lời của lão già kia.
- Cho dù cậu có giết chết Tổng thống
Liên Bang đương nhiệm đi chăng nữa, thì đối với cái thế giới này cũng
chẳng hề có chút thay đổi nào về mặt bản chất cả. Hơn nữa căn cứ vào sự
tính toán của tôi, cậu cần phải lo lắng cho Liên Bang bởi vì Tổng thống
đột nhiên chết đi mà trở nên rung chuyển bất an.
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc một lát sau, mới mở miệng hồi đáp:
- Lão nhân gia cùng với Trâu Bộ trưởng cũng đã từng cảnh cáo tôi giống
như vậy. Nhưng mà tôi thật sự rất am hiểu công việc của một gã công nhân quét đường a. Tôi phụ trách phá hoại, tin tưởng rằng bên trong Liên
Bang tự nhiên cũng sẽ có người ra tay dọn dẹp lại cho nó ổn định mà
thôi. Cái tên gia hỏa kia chết ở những địa phương càng hẻo lánh một
chút, thì cái đám người phụ trách công tác dọn dẹp kia cũng sẽ càng dễ
dàng thu thập tàn cuộc hơn.
Hắn nở nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Ông đã từng nói cho biết rằng, những vị Tổng thống Liên Bang đã từng
chết bên trong các tràng ám sát của Thất Đại Gia Tộc kia, ở trong các sử sách lịch sử cũng đều ghi là đột nhiên phát bệnh chết, chẳng phải sau?
Cái đường ray bằng hợp kim tổng hợp cứng rắn bên dưới chân núi bắt đầu rung động với tần số càng ngày càng lớn, đoàn tàu hỏa cao tốc đã sắp sửa
tiến tới.