Gian Khách

Chương 165: Q.2 - Chương 165: Kẻ địch 16 tuổi






Quay trở lại Bệnh viện, nghe được tiếng khóc nỉ non thanh thúy của trẻ con, Hứa Nhạc mới từ trong tình cảnh suy nghĩ trầm mặc này thanh tỉnh lại. Hắn theo hướng phòng bệnh của Trâu Úc đi tới, thế nhưng lại bị mấy gã quân nhân gác ngoài cửa ngăn lại.

Hứa Nhạc khẽ có chút rùng mình, nghĩ thầm số sĩ quan Quân đội mình gặp trong ngày hôm nay, đúng là nhiều hơn so với cả nửa cuộc đời trước của hắn cộng lại nữa. Ông trời hôm nay muốn sắp đặt chuyện gì đây chứ? Hay là muốn dùng những gã đồng nghiệp sắc mặt lạnh lùng kia mà nhắc nhở, cảnh tỉnh thân phận mới của mình cơ chứ?

Mấy gã quân nhân sắc mặt lạnh lùng đứng gác bên ngoài phòng bệnh, động tác như thế hoàn toàn là theo lẽ thường mà hành động, đương nhiên lộ ra một chút khí phách kiêu ngạo ngang ngược của những gã quen tung hoành trên chiến trường. Kiêu binh có lẽ sẽ tất bại, nhưng nếu không phải là những binh lính có công tích nhất định, nói vậy cũng sẽ không tạo thành tính cách của những gã quân nhân như vậy. Hứa Nhạc khẽ nhăn mày một chút, nói:

- Làm phiền xin nhường đường...

Một gã sĩ quan đứng đó nhận ra Hứa Nhạc, nghĩ đến quan hệ của gã thanh niên này với vị Đại tiểu thư nằm trong phòng bệnh kia, có chút xấu hổ cười cười nhẹ, hạ giọng nói:

- Thật sự là có lỗi, vừa rồi tôi không nhận ra anh, xin mời vào.

Hứa Nhạc nhìn thấy gã sĩ quan này tựa hồ có chút quen mắt, hình như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi. Hắn nghĩ mãi mới nhớ ra được, là trong đêm đó ở bên trong Lâm Viên, gã sĩ quan này tựa hồ là đi theo bên cạnh cái gã kia... Một khi hắn đã đứng gác ở bên ngoài phòng bệnh, nói như vậy, người kia chắc là đang ở trong phòng.

Một cỗ cảm giác kinh hãy chợt nảy lên trong lòng của Hứa Nhạc. Hắn trực tiếp đẩy cánh cửa phòng bệnh kia rồi đi vào, liếc mắt đã nhìn thấy gã quân nhân Trung Tá kia đang ngồi bên cạnh giường bệnh. Bởi vì gã Trung tá này tuy rằng đang ngồi ở trên ghế, thế nhưng mà thân mình lại đủ cao lớn cùng với lãnh khí, nhìn qua giống hệt như một người bình thường đang đứng vậy.

Nhìn thấy thân thể căng cứng giống như muốn phá vỡ lớp quần áo bên ngoài của con người này, cùng với một tia ngây thơ trên mặt, hoàn toàn tương phản nhau, ánh mắt Hứa Nhạc dần dần híp lại.

Đánh khắp Quân đội vô địch thủ, Lý Phong, biệt hiệu Lý Cuồng Nhân (*)...

Nhìn thấy bóng dáng kia, Hứa Nhạc nhớ tới vụ xung đột buổi tối ngày hôm đó trong nhà hàng của Lâm Viên, sức chiến đấu đáng sợ của gã Trung Tá thiếu niên này, lại càng nhớ tới ông nội của đối phương, cái vị Quân Thần được toàn Quân đội Liên Bang kính ngưỡng như thần kia, cái 'Lão già đó' theo như lời của Phong Dư đại thúc...

Hắn nhớ lại lúc nãy trong Khách sạn Vân Hậu, Tiêu thư kỹ đã từng nói, năm sau hắn có khả năng trở thành vị quân nhân cấp Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang... Thế nhưng mà cái gã thiếu niên hiện tại đang ngồi trước mặt mình đây, gã Lý Cuồng Nhân này, cách đây không lâu đã đạt được chức vụ Trung Tá khi vừa mới 15 tuổi... Đây mới là kỷ lục quân nhân cấp Tá trẻ nhất trong lịch sử Quân đội Liên Bang, hơn nữa xem ra, cái kỷ lục này đại khái rất khó có thể bị phá vỡ, cũng không ai có đủ năng lực để mà phá vỡ nó.

Lý Cuồng Nhân 16 tuổi, vốn rất thích thiên kim tiểu thư Trâu Úc của Trâu Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, chuyện này trong tầng lớp thượng lưu thanh niên của Đặc khu Thủ Đô cũng không phải là chuyện gì bí mật cả. Tuy rằng đa số mọi người khi nhìn vào chuyện này, đều dùng ánh mắt thú vị, dùng nụ cười mỉm đáng yêu mà hình dung về những chuyện cái gã con cháu đích tôn của dòng họ Phí Thành Lý Gia này đã gây ra, cũng không có ai thật sự xem chuyện này là chuyện nghiêm túc cả. Thế nhưng bản Hứa Nhạc, kẻ đang từng thực sự thừa nhận cơn nổi giận cùng với lực lượng khủng bố của Lý Cuồng Nhân tại Lâm Viên kia, lại thật sự biết gã Trung Tá thiếu niên này rõ ràng có ý tưởng với Trâu Úc.

Đã có cái nguyên nhân này rồi, cho nên Lý Cuồng Nhân đi đến bệnh viện thăm hỏi Trâu Úc vừa mới sinh xong, tuy rằng chuyện này cũng có chút cảm giác không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng không phải là chuyện không ngờ tới...

- Thai Chi Nguyên là một tên quỷ bệnh hoạn... Nếu em thích nó, mắt em thật sự là bị mù rồi... Em cũng không có khả năng thích Hứa Nhạc được, hắn là một tên gia hỏa gầy trơ xương mà lại không thú vị chút nào...

Lý Cuồng Nhân vô cùng nghiêm túc ngồi trước giường của Trâu Úc mà khuyên nhủ:

- Hơn nữa các người mãi cho đến bây giờ vẫn chưa có tổ chức hôn lễ công bố với mọi người, cho nên anh vẫn luôn cho rằng chuyện này có chút gì đó cổ quái... Mặc kệ là em nhất định phải bỏ hắn đi, hoặc là hắn phải bỏ vợ, bỏ con... Tóm lại, anh cho rằng, chồng của em chỉ có thể là anh.

Người này rõ ràng là biết Hứa Nhạc đã đi vào trong phòng bệnh, thế nhưng lại căn bản giống như là không hề nhìn thấy hắn vậy, cứ tự nhiên tự tại mà nói một cách không nể mặt.

Quân hàm Trung Tá, khuôn mặt non nớt nhẹ nhàng, dáng người khôi ngô cường tráng, hơn nữa khi nói chuyện giọng nói lại đặc biệt bao hàm ý tức kiêu ngạo không có ai có thể bì nổi, toàn bộ kết hợp lại cùng một chỗ, liền tạo thành một tiểu quái vật như vậy.

Hứa Nhạc đi đến bên cạnh giường bệnh, ngồi ở bên cạnh Trâu Úc, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu mềm mại của Lưu Hỏa. Sau đó hắn lấy một quả táo, bắt đầu chuẩn bị lột da... Đột nhiên hắn mở miệng hỏi:

- Cứ để vầy mà ăn, hay là muốn cắt thành nhiều mảnh mà ăn?

Trâu Úc trừng mắt liếc nhìn hắn, nghĩ thầm vào thời điểm như thế này, gã thanh niên này lại cố tình tạo thành bầu không khí như vậy, chẳng phải là cố ý muốn chọc giận cái gã tiểu gia hỏa kinh khủng Lý Phong này hay sao?

Hứa Nhạc đích thực là cố ý muốn làm như vậy. Từ sau cuộc hành trình đến Cảng Đô, tâm tình của hắn thật sự có những biến hóa khác hẳn so với trong dĩ vãng. Đối mặt với người trực tiếp, hắn liền sử dụng thủ đoạn trực tiếp. Lý Cuồng Nhân đã khinh thường hắn, xem hắn giống như là không có tồn tại trong phòng này, hắn tự nhiên liền có phương pháp để phản kích. Tuy rằng lại giận dỗi phản ứng này quả thật có chút tính trẻ con, chẳng qua là Lý Cuồng Nhân vốn là một gã thiếu niên, mà Hứa Nhạc thì đích thực lại có tâm tính của một đứa con nít...

Lý Cuồng Nhân nhìn thấy Hứa Nhạc thản nhiên gọt táo, quả táo không ngừng chuyển động trong tay kia, khuôn mặt lại có chút thản nhiên, đột nhiên trong lòng hắn chợt nổi lên một chút ý tứ nổi giận, dần dần súc tích trong đầu hắn, lại nương theo thân hình muốn phá lớp quần áo kia mà thẩm thấu ra, cố tình bức thẳng về phía Hứa Nhạc.

Con dao gọt trái cây trong tay của Hứa Nhạc thoáng chậm lại một chút, đều là những nhân vật trừng trải qua cuộc sống hiểm nguy, liền đều có thể cảm nhận được không khí có chút quỷ dị bên trong căn phòng bệnh lúc này.

Liền đúng lúc này, chẳng biết có phải là cái không khí quỷ dị kia tựa hồ như ảnh hưởng đến đứa bé con đang nằm trong lồng ngực của Trâu Úc hay không, cái sinh mệnh mới kia chợt từ từ mở hai mắt lại, hả họng lớn, thống khổ oa một tiếng, bắt đầu khóc tướng lên.

______________________________________

PS: (*) Giải thích một chút về Lý Cuồng Nhân:

Gã này tên là Lý Phong, nhưng do bản tính điên cuồng của hắn, nên những người chung quanh mới gọi hắn là Lý Phong Tử, có nghĩ là Kẻ điên họ Lý, nên mới có biệt hiệu là Lý Cuồng Nhân.

Mặc dù cách gọi này có chút bất kính với hắn, nhưng khi hắn nghe được, lại rất thích, và bắt người khác phải gọi hắn theo cách này.

Hắn năm nay 16 tuổi, còn Trâu Úc là 19 tuổi, nhưng hắn luôn gọi Trâu Úc bằng 'em' tự xưng 'anh'.

Tiếng khóc vừa cất lên, Lý Cuồng Nhân nhất thời liền trở nên khẩn trương. Lúc trước ở trong phòng bệnh trò chuyện với Trâu Úc, vì sợ đánh thức đứa nhỏ, nên hắn cố hết khả năng của mình, mới có thể đem cái thanh âm có thể làm vỡ cả thủy tinh của hắn mà đè ép xuống, không ngờ là, đứa nhỏ này chung quy lại nhạy cảm như vậy, vẫn bị đánh thức. Hắn thoáng bối rối một chút, rồi mới nói với Trâu Úc:

- Ba ngày trước anh nghe được tin của em, anh năn nỉ mãi ông nội mới cho phép anh đến đây một chuyến. Tối nay anh nhất định phải quay trở về Phí Thành.

Lý Cuồng Nhân đứng lên, đội cái mũ quân đội, hai tay khẽ kéo nhẹ vành nón một chút, sau đó cố gắng ổn định lại tâm tình của mình, khuôn mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Em nên cố gắng bảo trọng, nếu có vấn đề gì, gọi điện thoại cho anh.

Hứa Nhạc đích thân tiễn hắn ra đến cửa. Tên quân nhân đứng gác bên ngoài kia cũng không có giống như lần trước vậy, tâm tình khẩn trương, mà quay lại, sau khi hô lớn một tiếng nghiêm, kèm theo một cú chào theo nghi thức quân đội, cao giọng nói:

- Báo cáo, trực thăng quân đội đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể cất cánh.

Lý Cuồng Nhân hung hăng trừng mắt nhìn gã thuộc cấp kia, tức giận mười phần mà nói:

- Nhỏ họng một chút được không? Biểu diễn cái gì mà biểu diễn? Chẳng lẽ không biết là đứa nhỏ đang ngủ à?

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nhủ thầm, hình như là thanh âm của ngươi tựa hồ còn lớn hơn cả hắn nữa. Lúc trước ở trong phòng bệnh, hắn đã phát hiện ra cái gã Lý Cuồng Nhân này có lẽ là điên cuồng thô bạo, âm lệ tàn nhẫn, nhưng mà đối với Trâu Úc thật sự là không tệ, thậm chí biểu hiện bên ngoài lại vô cùng để ý đến Lưu Hỏa... Suy nghĩ đến điểm này, hắn đối với gã truyền nhân của Phí Thành Lý Gia này cũng có chút thiện cảm một chút.

Nhưng mà đúng ngay lúc này, Lý Cuồng Nhân quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hai tay chắp lại phía sau, nói:

- Tôi nói rồi, tôi muốn đánh chết anh.

Hứa Nhạc nhìn ra một tia điên cuồng bên trong cặp mắt trong suốt của Lý Cuồng Nhân, khẽ mỉm cười, sau đó nói:

- Tôi chưa từng nghe nói...

Lý Cuồng Nhân thân hình khô ngô cường tráng, chỉ mới 16 tuổi nhưng đã cao hơn Hứa Nhạc nửa cái đầu. Hắn từ trên nhìn xuống cái gương mặt nhìn qua thập phần chán ghét của Hứa Nhạc, khinh thường nói một câu:

- Bây giờ anh nghe rồi đó.

Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm lại hắn, một lúc sau mới đột nhiên mở miệng nói:

- Yết hầu còn đau không?

Ánh mắt Lý Cuồng Nhân đột nhiên híp lại, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể bên trong cái hành lang im lặng này mà ra tay với Hứa Nhạc. Từ sau đêm đó ở Lâm Viên, hắn đã biết được cái gã Thiếu Úy văn phòng nhìn bình thường không có gì nổi bật này, thực chất lại có năng lực thực chiến mạnh mẽ không hề thua kém gì mình. Nhưng mà cái hơi thở thiết huyết đã rất nhiều năm qua bồi dưỡng trên chiến trường, cùng với tính tình giết người không nháy mắt của mình, khiến cho Lý Cuồng Nhân căn bản là không biết hai chữ nể sợ viết như thế nào. Hắn thậm chí còn cho rằng đêm đó tại Lâm Viên, chẳng qua là do bản thân mình qua khinh địch mà thôi.

Chẳng qua là tối hôm đó sau ba cú đấm mãnh liệt, Hứa Nhạc bị chấn cho chân răng rướm máu, còn Lý Cuồng Nhân thì yết hầu giống như bị dao cắt, ho ra máu... Nhân vật đánh khắp Quân đội vô địch thủ, chung quy là vẫn thua một trận.

Một câu hỏi nhàn nhạt của Hứa Nhạc, đã nói ra chỗ yếu hại nhất của Lý Cuồng Nhân.

Lý Cuồng Nhân trầm mặt một lúc, xoay người bỏ đi.



o0o

- Một đứa trẻ cũng không nên bắt chước phong cách của một đại danh tướng cả đời từng trải. Rõ ràng làm việc cũng không có suy nghĩ gì, lại cố tình giả bộ hình dáng của một vị Tham mưu dày dặn kinh nghiệm.

Hứa Nhạc đem quả táo đã gọt xong cắt thành tám mảnh đều nhau, đặt lên trên dĩa, rút khăn ra lau nhẹ tay mình, lắc lắc đầu.

- Nếu Lý Phong thật sự là một gã thiếu niên thiên phú dị bẩm về mặt chiến đấu, anh cho là hắn ta mấy năm nay ở tiền tuyến sống một cuộc sống như thế nào?

Trâu Úc đượm nét u buồn nhìn hắn.

Hứa Nhạc cũng không có để ý, đem đám vỏ táo ném vào trong cái thùng rác bên cạnh, cặp mày khẽ nhướng lên, cười nói:

- Chung quy chẳng qua mới có 16 tuổi, làm sao có thể tạo thành thanh danh lớn đến như vậy? Chẳng qua là do gia tộc của hắn mà thôi. Hơn nữa, thực lực của gã thiếu niên này thật sự cũng là quá mức khủng bố. Nói đến cũng kỳ quái, một tên gia hỏa 16 tuổi, liền được xưng là đánh khắp Quân đội không địch thủ... Thật sự là một tên quái thai.

- So sánh với Lý Cuồng Nhân, tôi cho rằng anh càng giống một gã quái thai hơn...

Trâu Úc nhàn nhạt nói:

- Anh so với hắn ta bất quá cũng chỉ lớn hơn có 4 tuổi mà thôi, thế nhưng nhìn qua có chút giống như lão già vậy. Luận về năng lực đánh nhau này nọ, cư nhiên lại có thể đánh ngang tay với hắn ta. Hiện nay thậm chí ngay cả cha của tôi cũng phải nhờ cậy anh trong chuyện con robot thế hệ mới kia nữa...

- Tôi thật sự là già lắm sao?

Hứa Nhạc kinh ngạc hỏi:

- Lợi Hiếu thông cũng đã từng nói như vậy. Tôi còn tưởng rằng tính tình của tôi dạo gần đây cũng đã cởi mở ra rất nhiều rồi chứ.

Trâu Úc tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, một lát sau nghiêm túc nói:

- Cuộc nói chuyện khi nãy bên ngoài phòng bệnh tôi cũng có nghe. Anh tội gì cùng với hắn cứng chọi cứng như vậy chứ? Điều này cũng không giống với tính cách của anh chút nào. Hơn nữa anh phải nhớ rằng, đối phương dù sao cũng là người của Phí Thành Lý Gia... Chỉ cần vị lão gia tử kia còn tồn tại, cả Liên Bang này, ai cũng phải cấp cho hắn ta một chút mặt mũi.

- Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ hắn thật sự dám giết tôi sao?

- Lý Cuồng Nhân, Lý Cuồng Nhân, hắn một khi đã nổi điên lên rồi, thì chuyện gì mà không dám làm cơ chứ?

Trâu Úc cụp mắt lại, nói:

- Cũng không nên trách hắn tính tình thô bạo... Bất cứ ai khi mới 12 tuổi đã bị ném vào Quân doanh, ở trong tiền tuyến lăn lộn mấy năm, cũng sẽ trở nên có chút cỗ quái. Phải biết rằng Lý Phong có thể trở thành gã Thiếu Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên Bang, cùng với vị Quân Thần đại nhân kia cũng không hề có quan hệ gì cả. Đố là do thành tích của hắn, năm xưa khi hắn điều khiển một con robot M52 đã hạ gục một tiểu đội Robot Đặc chủng của Quân đội Hoàng Gia Đế Quốc mà đạt được thành tích đó.

Trâu Úc liếc mắt nhìn Hứa Nhạc, có chút lo lắng nói:

- Khi Lý Cuồng Nhân gia nhập vào Quân đội được khoảng 3 năm, tại tiền tuyến, trong một lần đột kích, đã từng một mình đối kháng với một Tiểu đội Robot Đặc chủng Quân Đội Hoàng Gia Đế Quốc, một con robot đánh bại 27 con robot đối phương. Một tên gia hỏa đáng sợ đến như vậy, anh cũng không nên trêu chọc vào.

Hứa Nhạc nghe tới chiến tích kinh khủng của gã Trung Tá thiếu niên kia, nhịn không được cau mày cảm thán một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.