Gian Khách

Chương 164: Q.2 - Chương 164: Quân nhân Liên Bang






- Cậu tạm thời cứ ở lại bên trong Công ty Tịnh Thủy đi...

Trâu Phó Bộ Trưởng phân phó, nói:

- Một lát nữa, thư ký của ta sẽ đưa cho cậu một số điện thoại. Nếu trong mấy tháng này, cậu có gặp phải vấn đề nào đó, cứ việc gọi cho hắn nhờ hỗ trợ.

Thoáng tạm dừng lại một lúc, vị đại lão của Bộ Quốc Phòng kia khẽ híp mắt lại nói:

- Đây là chuyện vô cùng cơ mật của Liên Bang, cậu có thể đề xuất ứng tiền về phía Bộ Quốc Phòng, không cần phải nhận tiền từ phía Lão Thất của Lợi Gia... Đám đó toàn là thương nhân cả...

Hắn cũng chỉ nói đến đó rồi thôi, nhưng lại bao hào vô số ẩn ý trong đó. Hứa Nhạc có chút khẽ cúi đầu, trong lòng thầm than một tiếng, hắn biết bắt đầu từ ngày hôm nay, bản thân mình xem như là chân chính trở thành một gã quân nhân trong Quân đội Liên Bang rồi.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi:

- Hội Nghị Liên Tịch chiều hôm nay, có phải là có quan hệ đến sự kiện khủng bố tập kích lần trước tại Sân vận động hay không? Có phải là Bộ Quốc Phòng đang chuẩn bị gác lại cuộc tiến công mùa xuân hay không?

Ánh mắt Trâu Phó Bộ Trưởng như dao nhìn thoáng qua trên mặt hắn, trầm mặc một lúc sau mới thoáng cúi đầu khẽ nói:

- Chuyện này cũng không phải là chuyện mà anh nên hỏi.

Bên dưới lớp quần áo của Hứa Nhạc, hắn đột nhiên nắm chặt cái điện thoại di động, đột nhiên mở miệng nói:

- Tôi cho rằng sự kiện lần đó là do Nghị Viên Mạch Đức Lâm làm!

Trâu Phó Bộ Trưởng ngẩng phắt đầu lên.

Hứa Nhạc cũng không hiểu nổi, bản thân mình vì cái gì lại nói một câu như vậy. Trâu Ứng Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn một cái, thế nhưng cũng không nói gì cả, chỉ là lặng lẽ đeo lại cặp kính lão, cúi đầu xuống, hoàn toàn tập trung nhìn xuống cái văn kiện hội nghị chiều nay cho Tổng Thống tiên sinh.

Trầm mặc đôi lúc cũng đại biểu cho rất nhiều ý tứ trong đó. Hứa Nhạc không rằng bị Phó Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng này lại không biết chút thông tin gì về sự kiện hồi đầu năm kia. Hành tung lúc đó của Thai Chi Nguyên rõ ràng là do Trương Tiểu Manh tiết lộ ra ngoài, mà Trương Tiểu Manh lại là người của Văn phòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm... Nhưng mà đối phương lại vẫn như cũ trầm mặc, điều này đã nói lên rất nhiều thứ. Hứa Nhạc có chút mệt mỏi cúi đầu xuống, cũng không có cáo biệt, trầm mặc xoay người bước ra ngoài.

Khi hắn vừa mới rời khỏi căn phòng kia, Trâu Phó Bộ Trưởng lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn lên, buông mớ văn kiện trong tay xuống, trong mắt chợt lóe lên một chút cảm xúc phức tạp. Sự kiện khủng bố tập kích tại Hoàn Sơn Tứ Châu lần này, chấn đột toàn bộ Liên Bang, bất luận là Cục Điều Tra Liên Bang hay là Quân đội, cũng đang âm thầm ráo riết điều tra. Điều quan trọng nhất chính là, bên phía Cục Hiến Chương thần bí kia mơ hồ đã nắm được một ít manh mối nào đó rồi, chỉ là ông ta cũng không thể nào nói cho Hứa Nhạc biết được...

- Vẫn còn nhớ tới cô bạn gái kia à...

Trâu Ứng Tinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc có chút hoa râm của mình, khẽ mỉm cười, nói khẽ.

Chuyện xảy ra tại Sân vận động Lâm Hải Châu đã chấm dứt từ lâu, vị phu nhân kia một khi đã bình ổn cơn tức giận, cũng sẽ không có ai đem chuyện kia khuấy động lên nữa. Tuy rằng chuyện kia có thể có liên hệ với phía Văn phòng của Nghị Viên Mạch Đức Lâm, nhưng chân chính đứng ra thực hiện vụ ám sát lần đó thật sự là Dương Phó Bộ Trưởng cùng với những gã quân nhân nhiệt huyết của Quân Khu II.

Nghị Viên Mạch Đức Lâm trong chuyện lần đó đến tột cùng là đóng vai trò như thế nào ở phía sau bức màn đen kia, cũng không ai có cách nào có thể thăm dò ra được. Nếu nói là Nghị Viên Mạch Đức Lâm muốn đối phó với Thai Gia, điều này hoàn toàn không hợp lý. Chỉ là lần khủng bố tập kích lần này cũng như vậy... Cái gã lão nhân kia tuyệt đối là một người có trí tuệ chính trị cực cao, khuấy đảo cho Liên Bang trở nên hỗn loạn, gia tăng mâu thuẫn giữa Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến Quân, thật sự là không phù hợp với lợi ích lâu dài của vị chính trị gia này.

Trâu Phó Bộ Trưởng có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm một chút, nghĩ thầm cái gã thanh niên tên Hứa Nhạc này tuy rằng bình thường có vẻ là rất trầm ổn, thế nhưng chung quy vẫn là thanh niên mới lớn, nhiệt huyết tràn ngập, dễ dàng nổi nóng, hay nói ra những lời nói không chú ý đến hậu quả... Nhưng mà gã tiểu tử kia vì sao lại nói một cách chắc chắn như vậy? Chẳng lẽ hắn đã tìm ra được một ít manh mối gì đó rồi sao?

Ông ta nhắm chặt hai mắt lại, dùng thanh âm mà chỉ có mình ông ta có thể nghe được, tự mình thì thào nói với mình:

- Quân nhân có thể có định kiến riêng, nhưng Quân đội tuyệt đối không thể có định kiến riêng của bản thân Quân đội. Hứa Nhạc, cậu phải nắm thật rõ được điểm này, mới có thể trở thành một gã quân nhân chân chính của Liên Bang.

Mạch Đức Lâm giống như là một nhân vật chính trị gia hoàn mỹ chưa từng xuất hiện qua trong dòng lịch sử đằng đẳng của Liên Bang, vĩnh viễn đứng bên ngoài sân khấu ánh sáng trên vũ đài chính trị Liên Bang, hoàn toàn không hề có bất cứ quan hệ gì đối với những sự kiện hắc ám nào đó phía sau. Cho dù là có người hoài nghi về ông ta, nhưng mà đối diện với lý lịch đức cao vọng trọng của ông ta, đối diện với những cử tri cuồng nhiệt ủng hộ ông ta, những người đó vẫn như trước chỉ có thể trầm mặc mà thôi.



o0o

Hứa Nhạc sau khi nói xong câu nói đó, hắn liền biết nó cũng không tạo thành bất cứ hiệu quả gì cả. Càng là những Đại nhân vật địa vị càng cao, khi thể hiện ý kiến của bản thân mình ra, càng phải thật cẩn cẩn thận thận. Dưới tình huống hoàn toàn không có chứng cứ thiết thực, ai cũng không thể biểu đạt tình cảm, thái độ của mình ra bên ngoài. Trâu Phó Bộ Trưởng lúc nãy trầm mặc, chính là chuyện mà ông ta theo lý đương nhiên phải làm.

Vị thư ký quân nhân kia vẫn một mực đứng bên ngoài cửa chờ Hứa Nhạc, khi thấy hắn đi ra, khẽ mỉm cười, dẫn hắn đi về phía một gian văn phòng nhỏ bên cạnh gian phòng khi nãy.

Đôi giày quân đội đạp lên tấm thảm màu đỏ tươi mềm mại, không hề phát ra một tia thanh âm nào. Hứa Nhạc lặng lẽ đi theo phía sau vị thư ký này... Đứng dọc hai bên hành lang bên ngoài, những Cảnh vệ võ trang toàn diện, trầm mặc mà nghiêm trang khẽ cúi chào. Thực hiện động tác cúi chào sâm nghiêm theo đúng quy tắc của Quân đội. Đứng ở đầu hành lang nhìn thấy cảnh tượng cúi chào hàng loạt cực kỳ ấn tượng kia, trong lòng Hứa Nhạc chợt sinh ra một loại cảm giác được tôn kính mà trước giờ chưa từng có. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt hai tay lại, cố gắng khiến cho mình bình tĩnh lại một chút. Hắn không ngừng nhủ thầm trong lòng, tất cả chuyện này chẳng qua là bởi vì trong đầu mình có những số liệu quan trọng liên quan đến con robot kia mà thôi.

Bên trong căn phòng nhỏ kia, vị quân nhân thư ký riêng của Trâu Phó Bộ Trưởng lấy trong cái tủ sắt lớn trong phòng ra một kiện văn kiện, đưa cho Hứa Nhạc, mỉm cười nói:

- Trong này có giấy thông hành do Bộ Quốc Phòng cấp cho cậu, còn có quyết định thăng chức, cùng với vấn đề quyền hạn ra vào cao cấp. Lần này quay trở về Bộ Công Trình Quả Xác, cậu cứ sử dụng giấy thông hành bên trong này để tiến hành kiểm duyệt. Hơn nửa chính là, hồ sơ nhân sự của cậu hiện tại tạm thời vẫn còn ghi là nhân viên kỹ thuật thuộc về Công ty Cơ khí Quả Xác... Nhưng mà cậu cần phải nhận sự quản lý hai bên của Bộ Quốc Phòng cùng với Công ty Cơ khí Quả Xác.

Hứa Nhạc mở ra kiện văn kiện kia, đọc nhanh qua một lượt, nhìn kỹ lại tờ giấy thông hành được cất giữ cẩn thận bên trong, đó là một bức điện hàm công vụ theo đúng tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang, ngoài ra còn có thêm một cặp quân hàm đẹp mắt nữa.

- Hiện tại ngoại trừ chức vụ Chủ quản Kỹ thuật cấp 3 của Công ty Cơ khí Quả Xác ra, cậu còn có được quyền hạn tương ứng với một Sĩ quan Kỹ thuật cao cấp của Căn cứ Lắp ráp Quân khí Bộ Quốc Phòng. Tuy rằng chỉ là chức vụ Thượng Úy mà thôi, nhưng Bộ Trưởng đặc biệt phê duyệt, cho cậu quyền hạn tối đa.

Vị thư ký sắc mặt hơi chút ngưng trọng, cẩn thận dặn dò thêm lần nữa:

- Trâu Phó Bộ Trưởng từng nhắc qua, ông ta cũng không để ý đến chuyện đấu đá qua lại giữa cậu và Viện Khoa Học Liên Bang, thế nhưng nếu như cậu hiện tại tạm thời không muốn đối phương biết cậu đã tham gia vào quá trình nghiên cứu chế tạo robot... cái quyền hạn tối đa kia, cậu tốt nhất chỉ nên sử dụng một phần nhỏ truy cập vào số liệu của Căn cứ Láp ráp Quân khí mà thôi...

Hứa Nhạc chăm chú lắng nghe kỹ lưỡng, vị thư ký này một khi đã một phen nói trắng ra như thế rồi, khẳng định vị này là tâm phúc cực kỳ tin tưởng của Trâu Ứng Tinh. Hắn khẽ khép kiện văn kiện kia lại, suy nghĩ một lúc sau mới nói:

- Nếu không có gì phiền phức xảy ra, trong vòng năm nay chắc là cũng không cần phải dùng tới...

Lúc hắn nói chuyện, hắn cũng đồng thời nhanh chóng liếc nhìn qua một chút gian văn phòng này. Trên giá treo áo bên cạnh bàn làm việc có treo một bộ quân phục, quân hàm trên bộ quân phục kia đủ để thể hiện quân hàm của chủ nhân nó, đó là một vị Thiếu Tá. Gian văn phòng này rõ ràng chính là phòng làm việc của vị thư ký quân nhân kia... Hứa Nhạc không khỏi có chút kinh ngạc... Cho dù là thư ký riêng của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, cũng rất ít có vị quân nhân nào có cấp bậc lại cao đến như vậy...

Vị thư ký quân nhân kia chú ý đến ánh mắt của hắn, mỉm cười giải thích:

- Tôi đi theo Chủ nhiệm Trâu từ khi ông ta còn ở Căn cứ Lắp ráp Quân khí cho đến bây giờ, Quân hàm thì được tăng lên, thế nhưng tạm thời cũng không có vị trí nào thích hợp cả, cho nên mãi đến lúc này vẫn cứ đi theo thượng cấp.

Trong lòng Hứa Nhạc khẽ có chút vừa động, viết sau này nếu như Trâu Ứng Tinh có thể đảm nhiệm chức vụ Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng, vị thư ký trước mặt này tất nhiên có thể một bước lên mây, quyền lực không nhỏ. Hắn bốn ngày trước mới đi đến Cảng Đô, đi vào Bộ Công Trình Quả Xác, hôm nay liền có được quyết định thăng chức của Bộ Quốc Phòng cùng với quyền hạn cao cấp như vậy, tuyệt đối là làm việc ngày đêm mới có thể hoàn thành. Nói như vậy vị thư ký quân nhân trước mặt hắn tuyệt đối là bỏ ra không ít tinh lực vào chuyện này rồi.

- Ông họ gì?

- Tôi họ Tiêu, cậu có thể gọi tôi Tiêu thư ký, đương nhiên nếu như cậu đồng ý, gọi tôi một tiếng Tiêu Ca cũng không thành vấn đề.

Vị thư ký này rõ ràng có chút hòa nhã dễ gần, cũng không giống như những nhân vật đi theo lãnh đạo nhiều năm.

Hứa Nhạc đưa tay ra, cười cười nói:

- Tôi nên xưng hô ông là cấp trên mới đúng.

Tiêu Thiếu Tá bắt tay với hắn, có chút nghiêm túc nói:

- Tôi tin rằng nếu như anh có thể thành công, như vậy anh sẽ trở thành vị Thiếu Tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Liên Bang...



o0o

Đi xuống khỏi tòa nhà Khách sạn Vân Hậu, lúc này đã có rất nhiều chiếc xe công vụ màu đen đã đậu ở trong sân khách sạn. Dưới ánh mặt trời buổi sáng chiếu rọi, mười mất tên quân nhân trầm mặc đứng canh gác bốn phía trong sân. Tổng Thống Tịch Cách còn chưa có đến đây, nhưng đám Đại lão trong Quân đội Liên Bang lúc này đã đến chờ trong khách sạn rồi.

Hứa Nhạc cúi đầu xuống, híp hai mắt lại, đi theo phía sau Tiêu Thiếu Tá lướt qua đám quân nhân đứng gác ở bên đó. Những gã quân nhân kia nếu không phải là Thượng Úy thì cũng là Thiếu Tá, thậm chí còn có mấy vị Trung Tá nữa. Nếu những người này xuất hiện tại một chỗ nào khác trong Liên Bang, tuyệt đối sẽ nhận được sự tôn kính mãnh liệt của dân chúng, sự kiêng kỵ của quan chức khắp nơi. Thế nhưng giờ phút này đây, những vị sĩ quan này đứng trong Khách sạn Vân Hậu đề phòng sâm nghiêm thế kia, cũng chỉ có thể tạm thời đảm đương vai trò bảo vệ mà thôi.

Nhìn thấy một màn như thế này, nghĩ đến cái quân hàm Thượng Úy bên trong kiện văn kiện đang cầm dưới tay mình, Hứa Nhạc nhịn không được nở nụ cười tự giễu, vì cái cảm giác hưng phấn nhàn nhạt lúc trước mà cũng không hề có cảm giác không biết xấu hổ gì. Trở thành một thợ cơ khi Công Trình Sư trong Quân đội Liên Bang, hoặc là trở thành nhân viên của Công ty Cơ khí Quả Xác, đó chính là hai ước nguyện về cuộc sống lý tưởng của hắn lúc còn nhỏ, hôm nay toàn bộ đã đạt được... Hiện tại đã trở thành một gã Thượng Úy kỹ thuật trong Quân đội Liên Bang, thế nhưng lại có được quyền hạn cao nhất của Căn cứ Lắp ráp Quân khí của Liên Bang, khó tránh khỏi sẽ có chút cảm giác cảm thấy thật sự được thỏa mãn.

Tại cửa ra vào của Khách sạn Vân Hậu, Tiêu Thiếu ta nói mấy câu gì đó với Cảnh vệ bên ngoài, đưa ra giấy chứng nhận cùng với thủ lệnh xong, xoay người lại, mỉm cười nói:

- Cậu có thể đi được rồi.

Tối qua nằm trên cái giường bên cạnh giường của Trâu Úc, lo lắng cùng với suy nghĩ về đứa bé vừa mới sinh ra được vài ngày kia, giấc ngủ của Hứa Nhạc kỳ thật rất kém, buổi sáng sớm lại bị điều đến Khách sạn Vân Hậu nói chuyện... Lúc này tâm tình hắn thả lỏng hơn rất nhiều, lại có chút mệt mỏi rã rời. Ánh sáng mặt trời sáng sớm, xuyên qua những kẽ lá cây xanh biếc bố phía sân nhà khách sạn, biến thành nơi nào cũng có ánh sáng loang lỗ, dừng lại trên mi mắt của hắn, nhẹ nhàng chớp động, giống như là đang thôi miên hắn vậy... Thế cho nên hẳn ngẩn người một chút, rồi mới kịp phản ứng lại, nói một tiếng cảm ơn với đối phương, sau đó mới ra khỏi cổng khách sạn.

Một chiếc xe quân chủng việt dã đã đứng ngoài cửa khách sạn chờ hắn. Hứa Nhạc bước lên xe, theo bản năng quay đầu lại, híp mắt nhìn vào trong, nhìn thấy những gã quân nhân, xe quân chủng đứng đầy trong sân, trong lòng cảm nhận được một tia khí tức tràn ngập hương vị nghiêm nghị... Trong lòng hắn khẽ động một chút, biết rằng bắt đầu từ giờ phút này, bản thân mình cũng đã trở thành một thành viên trong số đám quân nhân này...

Công ty Cơ khí Quả Xác vốn là nửa quân đội nửa tư nhân, Hứa Nhạc cũng chỉ là một gã Thiếu Úy văn phòng, cũng không nằm trong danh sách sắp xếp quân nhân... Chiến tranh giữa Liên Bang và Đế Quốc, xung đột nội bộ giữa Chính phủ Liên Bang và Phiến Quân, cũng không có quan hệ gì trực tiếp đối với hắn cả. Nhưng mà khi tầm quan trọng của hắn đối với con robot thế hệ mới của Liên Bang dần dần hiển lộ rõ ràng ra, hơn nữa còn được chứng minh cụ thể, Quân đội Liên Bang cũng sẽ không cho phép một nhân vật quan trọng như thế này chạy khỏi tầm khống chế của bọn họ, cần phải ngay lập tức thu phục hắn dưới trướng mới được. Bắt đầu từ thời khắc này đây, cái quyết định thăng chức cùng với quyền hạn của cái quân hàm kia, đã đủ chứng minh thân phận mới của hắn rồi.

... Hắn đã chân chính biến thành một gã quân nhân của Liên Bang...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.