Bên trong vô số những mảnh kim loại hợp kim nhỏ bé tung bay đầy trời
giống hệt như vô số những con bướm nhỏ bé bay lượn kia, Hứa Nhạc giống
hệt như một con bướm phá kén mà ra, đứng thẳng người lên. Đương nhiên
hắn cũng sẽ không có được vẻ xinh đẹp mảnh khảnh của một con bướm vừa
mới thoát kén rồi. Hành động phá thoát lớp xiềng xích hợp kim chắc chắn
cùng với cái còng tay từ tính hợp kim của hắn tràn ngập một loại ý tứ
hàm xúc mạnh mẽ cường hãn. Trong cái khoảng không gian mờ mịt không có
bất cứ kẻ nào có thể nghe thấy được kia, đã vang lên thanh âm của lão
già kia:
- Cậu không sợ chết hay sao?
- Đương nhiên là sợ!
- Vậy vì sao mà ánh mắt của cậu lại không chớp lấy một cái?
- Bởi vì có ông ở đây, vì cái gì mà tôi phải sợ chứ? Trên đời này không
có ai có thể giết được tôi, trừ phi chính bản thân tôi muốn tự giết
chính mình mà thôi.
o0o
Những ngọn gió đêm thổi quét qua
khu quảng trường buôn bán dân cư nhỏ kia chợt gia tăng thêm một chút.
Hơn mười đầu Robot MX màu đen kia chợt gia tăng động cơ nổ vang, dùng tư thế vô cùng nhanh chóng mà uyển chuyển, giơ cánh tay máy móc hợp kim
lạnh lẽo mà vô cùng mạnh mẽ lên đẩy ra, hướng về phía những chiếc xe
Thiết giáp bên cạnh mình nhanh chóng đẩy đi.
Những cái động tác
hành động của những đầu Robot MX màu đen này nhìn qua có vẻ hơi chút
cứng ngắc, cũng không có được vẻ hoàn mỹ như bình thường. Nhưng mà bất
luận trên phương diện sức mạnh sử dụng hay là lựa chọn góc độ hành động
cũng đều đặc biệt vô cùng tinh chuẩn, không có một chút cảm giác sai lầm hay dư thừa nào. Dưới điều kiện tiên quyết không tại thành bất cứ
thương tổn to lớn khủng bố nào, vô cùng chuẩn xác đem tất cả những chiếc xe Thiết giáp toàn bộ dạt sang các con đường nhỏ hai bên phía quảng
trường nhỏ. Toàn bộ quá trình này nhìn qua giống hệt như là cái trò chơi đẩy thùng cực kỳ nổi tiếng, không quá mức phức tạp mà mọi người thường
hay chơi lúc rảnh rỗi.
Bánh xích của những chiếc xe Thiết giáp
cùng với mặt đất kịch liệt va chạm mạnh mẽ với nhau, vang lên những
thanh âm vô cùng chói tai, phát ra từng đạo từng đạo những tia lửa đỏ
rực. Những chiếc xe Thiết giáp cùng với những vật dụng dân dụng đặt hai
bên đường không ngừng va chạm vào nhau, chấn cho không ngừng nảy lên hạ
xuống.
Đám quan binh của Sư đoàn Thiết giáp 7 cuối cùng cũng kịp
phản ứng lại. Sau một tiếng hạ mệnh lệnh vô cùng phẫn nộ của Thường
Thiếu tá, đám quan binh nhất thời khu động cò súng, hướng về phía khu
vực trung tâm của cái quảng trường nhỏ khởi xướng một tràng mưa đạn dày
đặc.
Bằng bằng bằng bằng bằng!
Vô số những đầu đạn nặng nề khủng bố dùng tốc độ cực cao oanh kích thẳng vào lớp bảo hộ bằng hợp
kim, phát ra thanh âm leng keng vang rền. Vô số những luồng lửa đạn vô
cùng chói mắt lóe lên, trong khoảnh khắc đã chiếu sáng hẳn một góc đêm
xuân của khu quảng trường nhỏ. Bên trên những chiếc xe Thiết giáp đã bị
đẩy ra ngoài đường cũng đều có bố trí những khẩu súng gỏa lực cực lớn,
tất cả cũng đều đang phụt ra vô số những viên đạn khổng lồ, chuẩn xác
đem nguyên một mảnh đất trung tâm quảng trường biến thành một mảnh đầm
lầy tử vong khủng bố.
Điều khiến kẻ khác phi thường kỳ quái chính là, hơn mười đầu Robot MX màu đen thần bí kia sau khi đem những chiếc
xe Thiết giáp kia đẩy ra, chiếm cứ được khu vực trung tâm bên trong của
khu quảng trường, cũng không có ngay lập tức phản kích lại những phát
đạn khủng bố kia của đám người Sư đoàn Thiết giáp 7. Những đầu Robot MX
màu đen này mạnh mẽ giẫm xuống phần chân máy móc nặng nề thô to của
chính mình, quỳ phốc xuống dưới, làm thành một cái vòng tròn kín kẽ, một phen hoàn toàn đem phần lưng của chính mình không hề bảo hộ chút nào,
để lại hoàn toàn cho những viên đạn cường hãn từ trong những họng súng
đen ngòm của đám người Sư đoàn Thiết giáp 7 không ngừng phụt ra, sau đó
liền cũng không có thêm bất cứ động tác nào nữa.
Những viên đạn
khủng bố dày đặc mang theo những thanh âm gào thét thê lương oanh kích
mạnh mẽ lên phần lưng cùng với phần đùi máy móc của đám Robot MX màu đen kia, phát ra vô số những thanh âm kim loại va chạm leng keng khiến
người khác đau đầu nhức óc. Thường xuyên có vô số những mảnh kim loại vỡ tan, cũng không biết là những mảnh đầu đạn hay là những mảnh vỡ Robot
tung bay tán loạn về phía bầu trời, bắn xuống mặt đất, phát ra những
thanh âm xuy xuy phốc phốc không ngừng.
Đám Robot MX màu đen kia
vây quanh thành một vòng, cũng không có đánh trả, cũng không có né
tránh, mà chỉ là trầm mặc lặng lẽ quỳ ở đó. Cùng với vô số những đả kích vô cùng mãnh liệt mà thân thể bọn chúng phải thừa nhận, vô số những
tầng bụi mù không ngừng bốc lên, ánh đèn đường pha lẫn với ánh sáng lửa
đạn không ngừng lay động bất an, vô số những thanh âm đạn rít gào thét
kinh hồn tán đảm, bọn chúng liền hình thành một sự tương phản vô cùng
tiên minh. Vào giờ khắc này, chúng nó giống hệt như là một đám khối đá
màu đen trầm mặc sừng sững đứng tại nơi đó, có một loại cảm giá mỹ cảm
túc mục không thể nói nên lời.
Có một hình ảnh mà đám quân nhân
sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang điên cuồng bắn đạn dày
đặc kia không cách nào nhìn thấy nổi, đó chính là đám Robot MX màu đen
đang nửa quỳ làm thành một vòng tròn màu đen hoàn chỉnh, tạo thành một
góc độ vô cùng hoàn mỹ, che chắn lại hoàn toàn những viên đạn đang từ
các con đường bốn phía xung quanh không ngừng phóng tới. Mà phần chính
diện của đám Robot MX màu đen đang hướng về phía chiếc xe Thiết giáp bị
toàn diện tổn hại ở trung tâm kia, tất cả các cánh cửa khoang điều khiển của đám Robot MX màu đen kia cũng đều đã chậm rãi mở ra, hướng thẳng về phía Hứa Nhạc đang vừa mới từ trong chiếc xe Thiết giáp tổn hại mà đi
ra, giống hệt như là vô số cái ngai vàng đang đồng thời mở ra, ngênh đón vị Vương giả chuẩn bị quay trở về vậy.
Hứa Nhạc đứng ở bên cạnh
chiếc xe Thiết giáp, nhìn chằm chằm về phía đầu Robot MX màu đen ngay
trước mặt mình, lắng nghe vô số những thanh âm đạn bắn dồn dập khủng bố
phía bên ngoài. Hắn không có một chút do dự nào cả, lực lượng dồn mạnh
xuống hai chân đã hơi có chút tê dại bởi vì bị cố định trong một khoảng
thời gian khá dài, dùng sức đạp mạnh xuống một cái, nhảy thẳng lên cái
bục cửa của một con Robot gần đó, liền giống hệt như một làn khói nhẹ
bốc lên vậy, đã trực tiếp bước chân lên trên cánh cửakhoang điều khiển
Robot MX màu đen đang mở ra đợi sẵn.
Đối với Hứa Nhạc mà nói,
Robot MX vô cùng quen thuộc, tựa hồ như là đứa bé con do chính mình một
tay tạo thành cùng với nuôi nấng. Hắn biết chính mình sẽ không phạm phải bất cứ một sự sai lầm nào. Hắn biết rõ ràng chỉ cần chính mình có thể
tiến vào trong con Robot, liền có thể đạt được một sự bảo đảm an toàn
tuyệt đối. Cái gọi là sự tự tin mạnh mẽ khi có được một đầu Robot trong
tay, từ trước cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ giảm bớt một tia.
Nhưng mà ngay khi chân phải của hắn bước lên trên cái phiến cánh cửa
khoang điều khiển Robot khá dày kia, thân thể của hắn cũng không nhịn
được khẽ cứng đờ lại một cái.
Bởi vì bên trong đầu Robot mà hắn đang muốn bước vào có người!
Đó là một gã phi công lệ thuộc trực tiếp vào Sư đoàn Thiết giáp 7, lúc này đang dùng sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hắn, bàn tay trái của hắn
đang gắt gao ấn mạnh vào một cái nút nhỏ màu đỏ, còn tay phải thì đang
rất nhanh sờ vào khẩu súng lục ở bên dưới thắt lưng của hắn, bên trong
đồng tử ngơ ngẩn thất thần lại còn mang theo một tia tàn nhẫn cùng với
tuyệt vọng.
o0o
Bản thân hắn là một gã phi công vô cùng
chăm chỉ cùng với hiếu học. Tối ngày hôm nay hắn đang ở trong nhà kho
quân dụng, ngồi trong đầu Robot MX chuyên chúc quen thuộc của chính
mình, đang cố gắng làm quen với bài kiểm tra thí nghiệm chiến đấu cận
thân cấp ba. Nhưng mà khi hắn còn đang đắm chìm vào trong những tài liệu giáo án gì đó mà năm đó cái gã quân nhân sĩ quan có cặp mắt ti hí kia
đã biên soạn bên trong khu căn cứ huấn luyện cao cấp của Bộ Quốc Phòng,
thì đầu Robot MX mà hắn đang ngồi nguyên bản nên phải im lặng đợi mệnh
lệnh tiếp theo, đột nhiên lại hoạt động một cách kỳ quái.
Gã phi
công đang chìm trong sự khó hiểu kỳ diệu, ngay lập tức có ý đồ ra mệnh
lệnh cho đầu Robot MX mà mình đang ngồi ngay lập tức đình chỉ hoạt động. Nhưng mà hắn cực kỳ hoảng sợ khi phát hiện ra, tất cả các thao tác của
chính mình cũng đều đã mất đi hiệu lực. Tiếp theo đó hắn lại càng thêm
sợ hãi phát hiện ra, hắn đã không có bất cứ biện pháp gì cùng với bên
ngoài tiến hành liên lạc nữa. Thậm chí hắn cũng không thể mở ra hệ thống biến điện năng thành thanh âm ở bên ngoài đầu Robot, nhằm cảnh báo cho
đám quân nhân binh lính hậu cần đang không có bất cứ sự cảnh giác nào
cả!
Hắn cũng đành chỉ có thể trợn tròn hai mắt, ngơ ngẩn cùng với bất an nhìn chằm chằm cảnh đầu Robot mà mình đang ngồi cùng với một đám Robot MX màu đen khác, cứ như vậy mà nhẹ nhàng lưu loát chạy thẳng ra
khỏi gian nhà kho quân dụng, theo con đường quốc lộ chuyên dụng hướng về phía khu đô thị đằng xa kia mà phóng chạy tới. Hắn cũng chỉ có thẻ cảm
nhận cái loại hơi thở quỷ dị như thế này, nhưng lại cũng không có bất cứ biện pháp nào cả.
Đám Robot MX màu đen sau khi tiến vào trong
khu thành bị, ẩn nấp vào bên trong màn đêm dày đặc, sau đó đột nhiên lại khởi xướng công kích. Gã phi công này có thể phân biệt ra được chi bộ
đội Thiết giáp phía trước kia chính là bộ đội của Sư đoàn chính mình.
Hắn kinh hoảng thất thố rống lớn lên một tiếng, muốn tiến hành cảnh báo
cho sĩ quan chỉ huy cao nhất của chi bộ đội kia. Nhưng mà hắn căn bản
không có cách nào làm cho thanh âm của chính mình có thể tiến ra ngoài
con Robot cả. Hắn đứng thẳng người lên, bối rối cùng với phẫn nộ đập
liên hồi vào trong cánh cửa khoang điều khiển vô cùng nặng nề kia, thế
nhưng lại chỉ có thể thu được kết quả phí công tuyệt vọng vô ích mà
thôi.
Trơ mắt nhìn thấy cảnh tập kích khủng bố phát sinh, nhìn
thấy đầu Robot MX màu đen mà chính mình đã không thể nào khống chế được
nữa này, đột nhiên giống như là có được linh hồn của chính bản thân mình vậy, vô cùng quỷ dị bắt đầu tự động phát sinh công kích, sắc mặt của gã phi công vô cùng tái nhợt, cả người đã bị mồ hôi lạnh tươm ra ướt đẫm
toàn thân.
Đầu Robot MX mà gã phi công đang ngồi thừa nhận những
hỏa lực công kích vô cùng mãnh liệt, phát ra thanh âm ba ba ba ba liên
tiếp giống hệt như là ngồi bên dưới mái nhà mà lắng nghe mưa to giã
xuống vậy. Gã phi công không ngừng hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm về phía cánh cửa khoang điều khiển đang chậm rãi mở ra, nhìn thấy cái gã nam
nhân đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt của chính mình. Hắn dùng ý chí
vô cùng cường hãn cố gắng khống chế lại hệ thống thần kinh đang điên
cuồng muốn vượt khỏi sự khống chế của chính mình, tay phải rất nhanh sờ
về phía khẩu súng lục nằm dưới thắt lưng của chính mình, đồng thời chuẩn bị ngay sau đó dùng ngón tay trái mãi vẫn luôn run rẩy của chính mình
nhấn vào nútbạo của Robot!
o0o
Ngay trong khoảnh khắc thời điểm nhìn thấy gã phi công với sắc mặt tái nhợt đang ngồi bên trong
khoang điều khiển, Hứa Nhạc liền có thể tìm ra được vô số các loại
phương pháp để mà giết chết đối phương, sau đó tiến vào bên trong khoang điều khiển, chân chính có được quyền khống chế đối với đầu Robot MX màu đen này. Thậm chí hắn có thể khẳng định một cách tự tin rằng, cho dù
cái gã phi công này trước khi tử vong còn có thể kịp thời ấn xuống nút
tự bạo Robot, hắn cũng có mười phần nắm chắc có thể dễ dàng thoát đi
được.
Trình tự tự bạo Robot này chính là một hệ thống trình tự
nội bộ khép kín nhất của toàn bộ hệ thống trong con Robot, dưới điều
kiện tiên quyết được tiến hành điều khiển bằng tay, thì tất cả các hệ
thống tự động tầm xa khác cũng đều không thể nào ngăn cản nổi. Thậm chí
ngay cả cái sự tồn tại vô cùng vĩ đại giống hệt như một đầu u linh khủng bố đang tiến hành thao tác hơn mười đầu Robot MX màu đen này, cũng
không cách nào ngăn cản được cái trình tự này được.
Cần phải mạo
hiểm đặt cược một trận hay sao? Dù sao bản thân mình cũng sẽ không dễ
dàng chết như vậy… Ở trong khoảng thời gian khoảnh khắc ngắn ngủi như
thế này, có lẽ trong đầu Hứa Nhạc đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng
cũng có lẽ căn bản chẳng hề suy nghĩ cái gì cả. Hắn chỉ là dựa theo bản
năng của chính mình mà hành động. Thân thể của hắn mạnh mẽ hất ngược về
phía sau một chút, trực tiếp từ trên chỗ cánh cửa của khoang điều khiển
Robot lộn mèo một vòng nhảy thẳng xuống đất.
Cơ hồ là đồng thời
ngay tại khoảnh khắc hai chân của Hứa Nhạc giẫm thẳng xuống mặt đường
cứng rắn bên dưới, hai đầu Robot MX màu đen ở hai bên trái phải của hắn
cũng đồng thời huy động cánh tay máy móc hợp kim nặng nề của mình lên,
hung hăng đập thẳng xuống mặt đất trong phạm vi khoảng một thước ngay
phía trước địa phương hắn đặt chân xuống. Cánh tay máy móc hợp kim cùng
với mặt đường kịch liệt va chạm mạnh mẽ với nhau một cái, chấn lên một
đám đất đá cùng với bụi mù tung bay đầy trời. Trong khoảnh khắc đó, đúng là một cú đấm này đã hoàn toàn một phen đem những thanh âm pháo đạn
bùng nổ dữ dằng ở phía sau hoàn toàn đè nén đi xuống.
Phần mặt đường vốn vô cùng cứng rắn lúc này cũng theo hai cú đấm khủng bố kia mà vỡ nát ra, sau đó sụp nhanh xuống dưới.
Đám quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 ở hai bên đường
chứng kiến một màn như thế, liền ngay lập tức mạnh mẽ cường hãn không sợ chết mà phóng vọt tới. Bọn họ biết rất rõ ràng, nếu như ngày hôm nay để cho Hứa Nhạc thành công đào tẩu, vậy thì sẽ mang đến những hậu quả đáng sợ như thế nào. Cho bên bọn họ căn bản không hề để ý đến uy lực khủng
bố của hơn mười đầu Robot MX màu đen ở trung tâm quảng trường, gần như
dùng phương thức liều mạng tự sát ôm chặt súng ống phóng thẳng tới,
xuyên qua những cái chân máy móc cứng rắn to lớn như những gốc đại thụ
sắt thép trước mặt chính mình, phóng vọt tới khu vực mặt đất ngay tại
trung tâm của cái quảng trường nhỏ kia, hướng về phía đám bụi mù đang
chấn lên đầy trời kia, không một chút do dự chỉa súng vào mà bắn phá
điên cuồng.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu sau, những tiếng
súng bắn nặng nề vang dội rốt cuộc cũng đã hoàn toàn đình chỉ lại. Đám
quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 vẫn như cũ ôm chặt
súng ống, khẩn trương chờ đợi khoảnh khắc mà đám bụi mù trước mặt mình
dần dần tản đi.
Toàn bộ phần mặt đường đã sụp đổ xuống dưới mặt
đất, lộ ra một cái động khẩu đen ngòm rộng lớn mà hai người có khả năng
đồng thời chạy qua. Nhưng mà lúc này đã có một đầu Robot MX màu đen vô
cùng nặng nề, không biết từ lúc nào đã ngã sấp xuống bên dưới, dùng thân thể máy móc kim loại vô cùng nặng nề của chính mình một phen đem cái
động khẩu kia che lại, chỉ để lại một vài khe hở nhỏ bé mà thôi. Một màn hình ảnh này nhìn qua giống hệt như là một gã quân nhân binh sĩ vô cùng dũng cảm nào đó, ở trên chiến trường dùng toàn thân của mình che lại lỗ châu mai của quân địch vậy, cũng đã hoàn toàn ngăn chặn con đường truy
kích Hứa Nhạc của đám người Sư đoàn Thiết giáp 7.
Sắc mặt của
Thường Thiếu tá đã là một mảnh tái nhợt. Hắn nhìn chằm chằm vào cái động khẩu đen ngòm kia, thấp giọng yêu cầu về phía Sư Bộ điều Robot công
trình tiến đến đây hỗ trợ. Sau đó hắn nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đám Robot MX màu đen nặng nề trầm mặc giống hệt một đám
pho tượng sắt thép màu đen trên đỉnh đầu của chính mình, đột nhiên nghĩ
thấy thân thể của mình phi thường rét lạnh.
o0o
Bên trong
hệ thống ống dẫn nước ngầm vô cùng u tĩnh bên dưới lòng đất của Đặc khu
Thủ Đô, hệ thống cảm ứng tự động vô cùng chuẩn xác, thành công cảm ứng
được có một vật thể to lớn mang theo thân nhiệt đang tiến vào, liền tự
động phát ra những ngọn đèn ngầm có chút tăm tối bên dưới hệ thống đường ống dẫn. Theo những sự sáng lên cùng với tắt đi của những ngọn đèn cảm
ứng tự động, có thể nhìn thấy một gã quân nhân sĩ quan Liên Bang đang
trầm mặc tiến nhanh về phía trước.
Một con chuột cống to lớn rất
nhanh từ bên chân của gã quân nhân sĩ quan kia phóng chạy qua. Đại khái
nguyên nhân là do quá nhiều năm tháng rồi cũng chưa từng gặp qua nhân
loại bao giờ, cho nên cái loại động vật có vú có khả năng sinh tồn mạnh
mẽ cường hãn nhất trên toàn thế giới này, cũng không có thể hiện qua sự
sợ hãi gì cả.
Hứa Nhạc vừa mới thành công đào thoát khỏi hiểm
cảnh, thế nhưng bên trong cặp mắt lại cũng chẳng hề có bất cứ loại tình
tự gì tựa như là nỗi khiếp sợ này nọ. Ánh mắt của hắn chỉ là nhìn chăm
chú về phía con đường trước mặt mình, những bước chân phóng đi có vẻ đặc biệt ổn định mạnh mẽ. Chỉ là có đôi khi hắn lại theo bản năng vươn tay
kiểm tra một chút cái bản đồ bên trong vòng tay kim loại trên cổ tay
trái của chính mình.
Cái hệ thống đường ống dẫn nước ngầm dày đặc như mạng nhện bên dưới khu đô thị rộng lớn như thế này, đối với bản
thân Hứa Nhạc mà nói cũng không có gì lạ lẫm cả. Năm xưa lúc còn ở trên
Thiên Kinh Tinh Đế Quốc bên kia, hắn chính là nương theo hệ thống những
con đường quốc lộ tốc độ cao của vương quốc loài chuột này mà thành công tránh thoát khỏi sự đuổi giết điên cuồng của Hoài Thảo Thi. Chỉ có điều khi đó hắn cần phải mượn dùng hệ thống bản đồ điện tử bên trong cái
vòng tay kim loại mà tiến hành định vị, còn ngày hôm nay ở trong lãnh
thổ Liên Bang, hắn lại chỉ cần nhìn vào những tấm bản đồ biểu hiện bên
trong đồng tử mắt phải của mình, liền đảm bảo được sự chính xác tức thời đến cực điểm từng mỗi bước chân của chính mình.
- Chuyện bên
trong đầu Robot kia có người, có phải là do ngay thời điểm hành động ban đầu, ông liền không muốn đưa cho tôi một đầu Robot chiến đấu mạnh mẽ
hoàn hảo không một chút tổn hao gì hay không? Bởi vì nếu làm như vậy, có thể tại thành tình cảnh tôi đi giết hại những người khác?
Không
biết trầm mặc bước đi bao nhiêu lâu sau đó, Hứa Nhạc đột nhiên thấp
giọng nói một câu. Thanh âm của hắn ở bên trong không gian u tĩnh rộng
lớn này không ngừng quanh quẩn lay chuyển liên hồi, sau đó lại trở nên
có chút hàm hồ không rõ ràng.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên
Bang, thứ tồn tại mà tốc độ giải toán của nó được ca ngợi hoàn toàn có
thể so sánh với tốc độ ánh sáng, đối với cái câu hỏi này lại tựa hồ nghĩ thấy hơi có chút phiền toái. Hắn thoáng tạm dừng, suy ngẫm đại khái
khoảng hai giây đồng hồ sau đó, mớ ở trong đầu Hứa Nhạc tiến hành hồi
đáp:
- Ta cũng không thể xác nhận đây là trình tự ngoài ý muốn…
Nhưng mà trên thực tế, cậu có thể dễ dàng giết chết hắn mà cướp lấy đầu
Robot kia mà!
- Đúng vậy, tôi có thể dễ dàng giết chết hắn!
Hứa Nhạc có chút máy móc lặp lại một lần nữa câu nói của lão già kia.
- Nhưng mà cậu cũng không có làm như vậy…
Thanh âm của lão già kia đột nhiên thay đổi, giống như là mang theo một tia đồng tình cùng với an ủi nhàn nhạt:
- Có phải là bởi vì buổi tối ngày hôm nay đã nghe được những lời nói kia
của Tổng thống tiên sinh, khiến cho cậu sinh ra những loại cảm xúc nào
đó?
Hứa Nhạc trầm mặc trong một khoảng thời gian khá dài, sau đó mới trả lời:
- Có lẽ là như thế. Tôi không phải là Đấng Sáng Thế, có lẽ tôi cũng không có tư cách để mà đi phán định sự sinh tử của người khác. Không nói đến
vấn đề này nữa, tôi còn cần phải có chút thời gian tự hỏi lại mới được.
- Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu đây?
- Không biết nữa, chỉ cần là địa phương nào đó mà bọn họ không có khả năng giết chết tôi là được.
- Thế nhưng vì cái gì mà tôi lại cảm giác được rằng cậu đã chết?
Bên trong con đường thông đạo ngầm dưới lòng đất có chút tối tăm, những
ngọn đèn khi sáng khi tối không ngừng lóe lên, giống hệt như là những
hiệu ứng ánh sáng trên sân khấu, biểu hiện cho kiếp sống nhân sinh không ngừng thay đổi vậy. Hứa Nhạc cũng không có trả lời cái câu hỏi rõ ràng
ẩn chứa vô số tình cảm sắc thái màu sắc triết học quái dị của lão già
kia, mà hắn chỉ là tiếp tục cúi đầu trầm mặc chạy đi, bóng dáng nhìn qua phi thường cô đơn.