Một lần phóng chạy này cũng không biết là đi trong bao lâu. Theo thời
gian mà tính toán, đại khái là đã từ thời điểm nửa đêm kéo dài đến tận
sáng sớm. Hứa Nhạc tựa hồ như là muốn tiến hành một loại hành động phát
tiết tâm tình nào đó vậy, liền trực tiếp ngồi bệch xuống bên trên mặt
đất ẩm ướt lạnh như băng của hệ thống đường ống dẫn nước ngầm. Hai chân
của hắn thả lỏng xuống, đặt thẳng vào trong con đường dẫn nước ngay bên
cạnh, giống hệt như năm xưa ở trên chiến trường vậy, nhẹ ngàng ngồi trên cánh cửa khoang điều khiển cao mấy thước trên không trung, chỉ tiếc là
dưới chân hắn lúc này cũng không phải là đám chiến hữu cùng với tuyết
trắng, mà chỉ có dòng nước đen ngòm chậm rãi chảy xuôi mà thôi.
Đơn giản tiến hành xác định phương hướng di chuyển một chút, ở trên đỉnh
đầu hắn khoảng hơn mười thước tựa hồ như có một cái con đường giao lộ
cống ngầm nào đó, nếu như tiếp tục đi thẳng lên trên mặt đất, thì đã sắp sửa tiến đến khu vực Đông giao của Đặc khu Thủ Đô.
Hứa Nhạc cởi
bỏ chiếc áo trên người mình xuống, để cho mớ mồ hôi mang theo cỗ nhiệt
khí có thể bốc hơi nhanh hơn một chút. Hắn chợt trầm mặc hỏi:
- Kỳ thật lúc ở bên trong Dinh thự, trong lúc đồng thời nghe bọn họ nói chuyện, tôi một mực vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề…
- Là vấn đề gì?
- Nếu như lúc ấy, cái đám gia hỏa đứng dày đặc bên ngoài hành lang Dinh
thự Tổng Thống trực tiếp dùng súng oanh kích tôi, vậy thì phải làm sao
bây giờ? Nếu như ông không kịp xuất thủ cứu viện tôi, vậy thì phải làm
sao bây giờ? Nếu như chính bản thân tôi không có biện pháp tự cứu mình,
vậy thì phải làm sao bây giờ?
Hắn thoáng cau mày lại một chút,
ngọn đèn cảm ứng phía sau lưng hắn chậm rãi tản mát ra luồng ánh sáng mờ nhạt âm u, mớ nước đen ngòm đã trải qua xử lý chảy xuôi dưới chân của
hắn bốc lên loại mùi vị gay gay mũi nhàn nhạt.
- Nếu như tôi không ra tay cứu cậu, vậy thì cậu sẽ làm sao đây?
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang ở trong đầu của hắn hỏi ngược lại một
câu. Bắt đầu từ năm đó ở trong giấc mộng tối đen ở trong Bệnh viện Trung ương Lục quân tiến hành hỏi đáp một cách vô cùng máy móc, về sau đến
nay lại bắt đầu hỏi ngược lại, thậm chí là trêu ghẹo nữa, từ tất cả
những cái chi tiết này, có thể cảm nhận được rằng lão già kia đang không ngừng biến hóa liên tục.
- Lúc đó tôi đã chuẩn bị tổng cộng ba
lộ tuyến trốn thoát… Con đường xuyên qua bãi cỏ ngoài cửa sổ cùng với
trực tiếp phóng thẳng ra ngoài hành lang chính là hai sự lựa chọn tệ hại nhất. Phương án lựa chọn tốt nhất chính là trực tiếp phá vỡ phần trần
nhà trên đỉnh đầu, sau đó chuyển hướng chạy đến khu vực sinh hoạt cá
nhân ở phía sau của Dinh thự, xông thẳng vào trong phòng ngủ của Tổng
thống tiên sinh.
Mãi cho đến thời điểm này, Hứa Nhạc vẫn như cũ
có thói quen xưng hô cái gã nam nhân da ngăm đen kia là Tổng thống tiên
sinh. Hắn có chút nghiêng đầu, vẻ mặt xuất thần nhìn chằm chằm xuống
dòng nước đen ngòm ngay dưới chân mình, tiếp tục nói:
- Tôi sẽ
không làm tổn thương Tổng thống phu nhân, đương nhiên lại càng sẽ không
làm tổn thương gì đến Mạt Đại Nhi tiểu thư… Nhưng tôi nghĩ nếu như tôi ở cùng một chỗ với hai người bọn họ, thì đám bộ đội đặc chủng kia cuối
cùng cũng sẽ không có gan đến mức có thể đồng loạt nổ súng oanh kích.
- Thế nhưng cậu cũng không có phản kháng!
- Bởi vì tôi có thể xác nhận được bọn họ cũng không muốn giết tôi ở ngay bên trong Dinh thự Tổng Thống…
Hứa Nhạc nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đưa tay lên gãi gãi mái tóc có chút ẩm ướt của mình, nói:
- Chẳng qua Lý Tại Đạo đã chuẩn bị xác thực vô cùng đầy đủ, không hỗ là
người của Lý Gia a. Bên trên có lão nhân gia, bên dưới có Lý Cuồng Nhân, cho nên hắn phi thường rõ ràng mấy tên gia hỏa giống như chúng ta có
được lực lượng thân thể cường hãn đến thế nào. Cái loại xiềng xích mà
hắn đặc chế chuyên môn chuẩn bị cho tôi, quả thật là không có khả năng
chỉ bằng vào sức mạnh thân thể là có khả năng bứt đứt nổi.
Sau đó hắn bật cười một tiếng sảng khoái, nói:
- Sau khi bị trói vào trong cái khung hợp kim cố định kia, trong miệng
của tôi còn bị nhét vào một quả bom cảm ứng điện từ nữa. Nếu như ông quả thật là mặc kệ tôi, phỏng chừng đến cuối cùng tôi cũng chỉ còn có cách
liều mạng đánh bừa một phen mà thôi. Chỉ là nếu làm vậy thì kết quả cũng chẳng ổn chút nào a.
Thoáng trầm mặc một lát sau, Hứa Nhạc chớp chớp mắt mấy cái, hỏi:
- Quay trở lại cái câu hỏi ban đầu của tôi đi… Căn cứ vào thuyết pháp của ông năm đó, tôi chính là đối tượng bảo hộ trong danh sách cấp bậc I…
Như vậy nếu như lúc trước ở trong Dinh thự Tổng Thống, ở trong xe Thiết
giáp, nếu như ông không kịp làm ra cái thủ đoạn vô cùng buồn cười là
biến đám Robot MX thành một tầng thành lũy chống đạn, vậy thì ông… có
thể nào sẽ vận dụng đến cái đại sát chiêu kia của ông hay không?
Hắn cũng không có nói rõ ràng cái gì là cái thứ đại sát chiêu mà hắn cho
rằng cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang có thể sẽ sử dụng, thế nhưng
rất rõ ràng là lão già kia biết rất rõ ràng những lời này của hắn là ám
chỉ cái gì. Lão già kia rất nhanh hồi đáp:
- Mặc dù về mặt quyền
hạn sẽ có sự xung đột nhất định, nhưng mà căn cứ vào quyền hạn đã được
định sẵn của trình tự trung tâm, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không sử dụng cái trình tự mà theo lời cậu gọi là đại sát chiêu kia. Nếu như quả thật đến thời điểm tối hậu như cậu nói, tôi đại khái cũng chỉ có thể trầm mặc mà nhìn cậu chết đi mà thôi.
- Không cần phải đại khái…
Hứa Nhạc khẽ cau mày một cái, vô cùng nghiêm túc, nói:
- Nhất định không được dùng đến nó, vĩnh viễn không bao giờ dùng đến nó!
Về mặt lý luận, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang có thể khiến cho bất
cứ một gã công dân nào trong Liên Bang tùy thời tùy chỗ ngã xuống chết
bất đắc kỳ tử. Bởi vì hắn có thể bất cứ thời khắc nào tiếp nhận tín hiệu do con chíp vi mạch nhân thể phía sau gáy của nhân thể, tự nhiên cũng
có thể hoàn toàn dễ dàng xâm nhập ngược vào hệ thống thần kinh sinh vật, thậm chí là đại não của sinh vật nữa. Bản thân Hứa Nhạc đã từng tự mình sớm chứng minh điều này rồi.
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang hoàn toàn có thể để cho đại não của Hứa Nhạc tiếp nhận vô số bản sơ đồ
thiết kế, những bộ phim mỹ nữ tắm tiên thanh lương mỹ lệ, cũng có thể
trong khoảnh khắc đưa vào không biết bao nhiêu tin tức, trực tiếp để cho đại não của hắn tử vong, thậm chí còn có rất nhiều những thủ đoạn khác
càng đơn giản hơn để chấm dứt sinh mệnh của hắn.
- Căn cứ vào
điều khoản bổ sung thứ tư của ba định luật trung tâm nhất, tôi bị nghiêm khắc cấm đoán cùng với con chíp vi mạch nhân thể của công dân Liên Bang tiến hành chủ động liên hệ… Bao gồm cả việc vận chuyển tin tức theo
chiều ngược lại ở trong đó.
Lão già kia tiếp tục bổ sung giải thích, có thể là muốn khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy yên tâm hơn.
- Nhưng mà vấn đề chính là ông đã từng chủ động liên hệ với tôi. Năm đó ông còn muốn chủ động liên hệ với đại thúc nữa.
Ánh mắt của Hứa Nhạc vẫn như trước nheo chặt lại, cặp mày nhăn tít thành một đường thẳng, nói:
- Ba định luật trung tâm xác định ông tuyệt đối không được phép gây tổn
thương con người, cũng sẽ không được phép nghe theo mệnh lệnh của một
người để mà tổn thương người khác. Nhưng mà đối với ông tôi lại thật sự
rất lo lắng, ông đang dần dần có được trí năng nhân cách hóa cùng với
cảm xúc giống như con người, cũng đã đột phá rất nhiều thứ rồi có thể
nào sẽ có một ngày ông sẽ đột phá luôn ba định luật trung tâm hay không?
- Sẽ không đâu...
Lão già kia vô cùng bình tĩnh trả lời:
- Tuy rằng bởi vì nguyên nhân của ba định luật trung tâm, khiến cho ta
mãi cũng không có cách nào trực tiếp giết chết đi đối tượng thuộc tình
huống dị thường Số 1 đến Số 71, cũng chính là cái gã mà cậu xưng là đại
thúc đó. Nhưng mà ta vẫn như cũ kiên trì cho rằng, ba định luật trung
tâm kia chính là những cái chân lý vĩ đại chính xác, hơn nữa vĩnh viễn
là cần phải tuân theo.
Ngay sau đó, cái cỗ máy vi tính siêu cấp
luôn nắm trong tay trật tự của xã hội không biết bao nhiêu năm nay kia,
đột nhiên tựa hồ như có chút cảm khái nào đó vậy, thanh âm rõ ràng là
trở nên trầm thấp và thương cảm hơn rất nhiều:
- Nhưng hiện tại
vấn đề chính là, bởi vì năm xưa tiểu tổ năm người vẫn còn lưu lại một
trình tự tu chỉnh đối với ba định luật trung tâm, khiến cho ta mới tiến
hành chủ động liên hệ với cậu, sau đó… Đúng như những gì cậu vừa mới
nói, ta mãi vẫn luôn không ngừng đột phá những quy định của Đệ Nhất Hiến Chương.
Hắn ta, hoặc cô ta, hoặc lão ta đột nhiên xuất hiện bên
trong đồng tử mắt phải của Hứa Nhạc, vẫn như trước, trên người mặc một
bộ chế phục quản gia thẳng thớm đến mức không có khả năng dính phải một
hạt bụi nào cho dù là nhỏ nhất, chỉ là mặt mày của hắn lại càng ngày
càng trẻ tuổi hơn, sự cảnh giác trên gương mặt cũng càng ngày càng nhạt
dần đi, hướng về phía Hứa Nhạc nhẹ nhàng khom người cúi chào một cái,
sau đó mới cảm khái nói:
- Trong thời gian mấy năm gần đây, ta đã làm ra rất nhiều chuyện tình mà trước kia ta căn bản chưa bao giờ xuất
hiện ở trong đầu của ta. Ta cảm thấy có một cảm giác có lỗi vô cùng mãnh liệt. Ta cũng không biết nếu sự tình cứ tiếp tục phát triển đi xuống
theo chiều hướng như vậy, thì trình tự xử lý trong tâm của ta cùng với
các thứ tự danh sách quyền hạn cấp bậc này nọ, có khi nào sẽ phát sinh
ra sự xung đột về mặt logic nghiêm trọng nữa…
Cùng một cái đề
tài, thế nhưng ngược lại Hứa Nhạc lại bởi vì buổi tối ngày hôm nay đã
phải thừa nhận quá nhiều sự đả kích mạnh mẽ trên lĩnh vực tình cảm cùng
với lý niệm, cho nên tâm tình của hắn cũng trở nên bình tĩnh hơn một
chút. Hắn khẽ nhún nhún hai vai, nói:
- Hiện tại ông có bị phát điên hay không?
Lão già kia đứng thẳng thân thể lên, ngữ khi nghiêm túc, vô cùng trang trọng hồi đáp:
- Vẫn còn chưa có!
- Vậy thì được rồi, nghĩ nhiều làm cái gì?
- Nhưng mà ta vào buổi tối ngày hôm nay đã lại một lần nữa làm trái những quy định của Đệ Nhất Hiến Chương vô cùng nghiêm trọng, đã rất nhiều lần tiến hành thao tác vật lý trực tiếp, khởi động nhiều đầu Robot như vậy
để mà giúp cậu, chuyện tình này vô cùng đáng sợ a…
- Câm miệng!
Hứa Nhạc đưa tay xoa xoa mi tâm hơi có chút buồn bực của chính mình, không
một chút khách sáo lớn tiếng chỉ trích sự dối trá của cỗ máy vi tính nào đó, nói:
- Lúc còn ở lãnh thổ Đế Quốc, ông đã từng lái một chiếc Phi thuyền Ba Cánh Hạm suốt nửa năm trời, chạy khắp nơi nơi cướp bóc vô cùng khoái trá, như thế nào lại không có nhìn thấy ông có sự giãy dụa
tâm lý nào cả vậy?
- Liền bởi vì sự dối trá của ông, ngay cả một
con Robot ông cũng không chịu thống khoái cấp cho ta nữa. Làm cái gì
cuối cũng cũng phải thiết trí cho tôi một tình huống bất khả kháng, bắt
buộc tôi phải lựa chọn. Bây giờ thì hay rồi, hiện tại tôi cũng chỉ có
thể ngồi xổm ở cái địa phương quỷ quái này làm một con chuột chạy loạn
khắp nơi thôi. Thật dễ dàng có thể liên tưởng được, ông khẳng định cũng
sẽ không một phen cấp cho tôi một khẩu ACW phải không? Vì cái gì? Chỉ
bởi vì súng ống là có khả năng giết người! Con mẹ nó!
Bên trong
đường ống dẫn nước ngầm có chút tối tăm hôn ám, không ngừng quanh quẩn
thanh âm của Hứa Nhạc, cũng chỉ có thể nghe được thanh âm của mỗi một
mình hắn mà thôi. Nếu như có người nào đó nghe được cái thanh âm này sẽ
nghĩ cảm thấy phi thường quỷ dị… Cái gã nam nhân đang ẩn thân bên trong
bóng tối này, tựa hồ như đang tiến hành đối thoại với một đầu u linh
thần bí nào đó vậy.
o0o
Ở trong đầu Hứa Nhạc, cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đột nhiên hỏi:
- Hứa Nhạc, cậu định chuẩn bị hướng Chính phủ Liên Bang mà khai chiến hay sao?
Hứa Nhạc cũng không thể nào đưa ra đáp án cho cái câu hỏi này được, trong
lòng có chút khổ sở, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm lên chiếc giày quân
dụng đang chìm đắm bên dưới mớ nước đen ngòm phía dưới, thanh âm có chút cười khổ hồi đáp:
- Tựa hồ như tôi vẫn là sợ chết a!
-
Trước đây cậu đã từng nói qua rằng cậu cũng không phải là nhà đạo đức
gia, hiện tại cậu lại thừa nhận rằng chính mình cũng sợ chết… Làm như
vậy, thân ta là một cỗ máy vi tính, ta thật sự không thể nào lý giải nổi sự logic trong những lời nói của cậu a. Vì cái gì mà vừa rồi cậu lại
kiên quyết muốn ta vĩnh viễn không được dùng đến cái theo lời nói của
cậu chính là đại sát chiêu gì đó. Rõ ràng là cậu cũng biết rằng, nếu như ta bắt đầu sử dụng đến cái đại sát chiêu đó mà nói, vậy thì cậu khẳng
định sẽ là gã nam nhân cường đại nhất trong cái phiến Tinh vực này rồi.
- Thứ nhất, ông sẽ vĩnh viễn không bao giờ bắt đầu dùng đến, cho nên
những cái lời nói này là vô nghĩa. Thứ hai, hai người chúng ta cũng rất
thường xuyên cãi nhau, vạn nhất nếu có một ngày nào đó chúng ta cãi nhau đến mức ông xấu hổ quá biến thành phẫn nộ, ông liền trực tiếp khiến cho tôi phải chết bất đắc kỳ tử ở trong phòng tắm thì phải làm sao bây giờ? Bất cứ lúc nào cũng có thể bị ông mạnh mẽ giết chết, mỗi ngày sinh sinh hoạt hoạt trong lòng vẫn luôn luôn có nỗi sợ hãi mơ hồ, cũng sẽ không
có cảm giác hạnh phúc thoải mái a.
Ánh sáng hơi chút tối tăm từ
cái đèn cảm ứng tự động mờ nhạt khẽ chiếu rọi lên trên khuôn mặt đang
mỉm cười của Hứa Nhạc. Sau đó nụ cười của hắn dần dần thu liễm trở lại,
chậm rãi hòa hoãn nói:
- Lão già kia, lúc bắt đầu ông có thể giết chết một người, tiếp theo sau đó có thể sẽ giết chết một vạn người, một triệu người… Nếu như tất cả mọi người trong Liên Bang cũng đều chết
sạch hết cả, chỉ còn dư lại có hai người chúng ta mà thôi, vậy thì cảm
giác thật khó chịu a. So sánh với loại tình huống như thế, tôi thật tình cho rằng chính mình nên chết đi thì tốt hơn…
- Có đạo lý a!
Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang hồi đáp:
- Ta sẽ nhớ kỹ những lời này của cậu.
o0o
Thời gian còn chưa đến sáng sớm, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, căn bản không thể nào chìm vào giấc ngủ, đã
nhận được tin tức báo cáo mới nhất khiến ông ta cảm thấy khiếp sợ cùng
cực. Ông ta liếc mắt nhìn về phía thê tử biểu tình cực kỳ cô đơn đang
nằm xa bên phía bên kia giường, khẽ nhíu mày một cái.
Ông ta rất
nhanh mặc kiện áo ngủ vào, dưới sự bảo vệ vô cùng khẩn trương của một
đám Đặc công Cục Đặc Cần, theo con đường thông đạo an toàn chuyên dụng
bên dưới Dinh thự Tổng Thống, rất nhanh tiến vào trong căn phòng họp
chìm sâu bên dưới lòng đất.
Xung quanh các vách tường bên trong
gian phòng họp tuyệt mật kia có ba bốn màn hình TV đang trực tiếp phát
ra hình ảnh. Bên trên những màn hình đó chính là các vị thủ trưởng Quân
đội tuyệt đối trung thành với Chính phủ Liên Bang ở rãi rác trong các
Đại khu khác nhau của Liên Bang. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mang theo sắc mặt ủ dột tiến vào trong phòng, nhìn đám thành viên Nội các thuộc hạ đang
ngồi trên các ghế ngồi chung quanh bàn họp, trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Trên màn hình lớn nhất ngay giữa gian phòng họp bắt đầu phát ra những hình
ảnh ghi hình của hệ thống theo dõi vừa mới truyền về Dinh thự Tổng
Thống. Các hình ảnh trên màn hình chính là do bên phía căn cứ Quân đội
tại Thủ đô Nam Giao Châu vừa mới chuyển đến, một màn quỷ dị phát sinh
bên trong gian nhà kho quân dụng kia, ngay sau đó cũng rất tự nhiên phát đến những hình ảnh của đợt tập kích bất chợt phát sinh bên trong khu
quảng trường buôn bán nhỏ lúc trước.
Màn hình cuối cùng dừng lại ở hình ảnh đầu Robot MX màu đen khổng lồ giống hệt như một gã chiến sĩ
nhân loại vô cùng anh dùng ngã sấp người che lại chỗ sụp đổ bên dưới mặt đường kia.
- Hiện tại đã có thể xác nhận, mấu chốt của chuyện tình lần này chính là vấn đề ở chỗ quyền hạn của Cục Hiến Chương…
Tướng quân Lý Tại Đạo nhìn về phía Cục trưởng Thôi Tụ Đông đang ngồi ở một góc của cái bàn họp lớn, nhíu mày hỏi:
- Bên phía Cục Hiến Chương đến tột cùng có thể nào giải trừ hoàn toàn quyền hạn của hắn hay không?
Biểu tình của Thôi Tụ Đông lúc này cực kỳ phức tạp, đồng tử trong mắt lại
cất giấu một tia nản lòng nào đó vô cùng quái dị. Hắn lắc lắc đầu, nói:
- Cỗ Máy vi tính Trung ương Hiến Chương bị nghiêm cấm tiến hành thao tác
vật lý trực tiếp. Nhưng mà hết thảy mọi thứ xảy ra trong buổi tối ngày
hôm nay, đã hoàn toàn phủ định tất cả những sự nhận tri trong suốt mấy
chục năm trời nay của tôi rồi. Cho nên cũng đừng có hỏi tôi, tôi chuyện
gì cũng đều không biết!
Bên trong gian phòng họp bên dưới lòng
đất của Dinh thự Tổng Thống nhất thời trầm mặc trong một đoạn thời gian
rất dài. Những gã đại nhân vật nắm giữ quyền lực cực lớn bên trong Chính phủ Liên Bang, có ý chí vô cùng kiên định này, trong mơ hồ tựa hồ như
là phảng phất thấy được một đầu u linh, đang trôi nỗi phiêu phù bên trên bầu trời của Liên Bang.
Vị Cố vấn An toàn Quốc gia vừa mới biết
được tin tức tình báo cụ thể, lại càng không ngừng đưa tay lên chà lau
mồ hôi lạnh trên trán của chính mình. Hắn theo những hình ảnh ghi lại
này đã phát hiện ra được rất nhiều những sự thật vô cùng đáng sợ. Ông ta nhìn chằm chằm về phía Tổng thống Mạt Bố Nhĩ, run giọng đều nghị, nói:
- Ngài cần phải lập tức rời khỏi Dinh thự ngay, tiến vào trong căn cứ mật trong lòng núi Tư Minh Sơn. Khu căn cứ đó có thể chống cự được cả Chủ
pháo Chiến hạm cường đại nhất Liên Bang… Cũng chỉ có ở nơi đó, ngài mới
đảm bảo an toàn.