Dựa trên tình huống thực tế để phán đoán thì hắn cảm thấy người nọ rất có khả năng là kẻ thù của phụ mẫu. Thậm chí, hắn còn hoài nghi rằng mẫu thân của hắn không phải chết vì bệnh.
Thân thủ của Mộ lâu chủ ôm lấy thắt lưng của hắn, đáp lời ai kia, “Ta hiểu được.” Điều này cũng giải thích cho việc Quốc sư đại nhân luôn tỏ ra họ bằng mặt nhưng không bằng lòng.
*Bằng mặt nhưng không bằng lòng: Ngoài mặt thì có vẻ hoà hợp nhưng trong lòng lại không phải vậy.
Quốc sư đại nhân vuốt vuốt mái tóc của nàng, trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng, “Hẳn là nàng biết được vì sao Mặc Lạc quốc từ một cường quốc thống nhất thiên hạ trở thành như bây giờ đi?” Trong lịch sử, các quốc gia hưng thịnh nếu muốn suy tàn đều cần một khoảng thời gian. Nhưng Mặc Lạc quốc lại từ một cường quốc thống nhất thiên hạ đến suýt nữa là diệt vong.
Nếu không nhờ có Quốc sư đại nhân đột nhiên xuất hiện, bây giờ có lẽ đã không còn Mặc Lạc quốc.
Sắc mặt của Mộ lâu chủ không nhịn được mà trở nên nặng nề, trầm giọng nói, “Trung thần trong triều liên tiếp bị sát hại. Các hoàng tử tài giỏi trong hoàng thất cũng chết bất đắc kỳ tử.”
Mặc Thiên vốn có rất nhiều huynh đệ, ai cũng xuất sắc hơn ông ta rất nhiều. Nhưng đến cuối cùng, chỉ còn mình ông ta sống sót. Nhìn sao cũng thấy chuyện này rất kỳ quái.
Hơn nữa, lúc tiên hoàng còn tại vị, trong triều cũng có không ít trung thần. Hiện tại, lại không còn bất kỳ ai sống sót.
Lúc trước, nàng cũng không để tâm đến chuyện này lắm. Dẫu sao, toàn bộ triều đình đều nằm gọn trong tay của Quốc sư đại nhân. Vả lại, có Quốc sư đại nhân, dù Mặc Thiên không được tích sự gì nhưng Mặc Lạc quốc cũng không sợ bị mất nước.
Bây giờ nghĩ kỹ lại thì mới cảm thấy sự việc không đơn giản như nàng nghĩ.
“Ý của chàng là, tất cả đều do một người tạo ra?”
Quốc sư đại nhân gật gật đầu. Tuy bề ngoài những việc này không có liên quan gì đến nhau và vài vị huynh đệ của Mặc Thiên chết cũng là do tranh đấu vì hoàng vị nhưng hắn có thể dám chắc rằng tất cả đều do bàn tay của một người gây ra.
Mộ lâu chủ có chút đau đầu, hoài nghi nhìn hắn nói, “Đến tận bây giờ chàng mới cho ta biết, không phải là vì sợ ta biết quá sớm thì sẽ vạch rõ giới hạn với chàng đi?”
Quốc sư đại nhân nhíu mày, cũng không trả lời nàng, câu môi cười, “Phu nhân là người như vậy sao?”
Mộ lâu chủ cứng đờ, nàng có thể nói rằng nàng là người như vậy sao? Nếu trước khi nàng động tâm mà biết bên cạnh Quốc sư đại nhân có một đại phiền toái như vậy thì nàng nhất định sẽ cách hắn rất xa.
Thấy bộ dạng buồn bực của Mộ lâu chủ, Quốc sư đại nhân lập tức an ủi nàng, “Phu nhân không cần bận tâm về chuyện này, để vi phu lo liệu là tốt rồi.”
“Ân.” Mộ lâu chủ gật đầu, sau đó vỗ vai hắn, vô cùng rộng rãi nói, “Nếu chàng không chống đỡ được thì nói cho ta biết, Bản lâu chủ sẽ cho chàng tựa vào.”
Mộ lâu chủ cũng không cố chấp nhúng tay. Tuy Lạc Tiên lâu không kém với Địa Ngục nhai nhưng Quốc sư đại nhân đã điều tra chuyện này nhiều năm, dĩ nhiên là am hiểu hơn nàng nhiều. Vì vậy, Mộ lâu chủ cảm thấy Lạc Tiên lâu sẽ không có tác dụng gì nhiều với việc này cả.
Nhưng mà, nếu có việc gì cần Lạc Tiên lâu hỗ trợ, Mộ lâu chủ quyết không chối từ. Bây giờ là phu quân nhà nàng bị người ta khi dễ đó!
“Phu nhân, phu quân nhà nàng vô dụng như vậy sao?” Tuy nói như vậy nhưng Quốc sư đại nhân lại không chút khách khí dựa vào bả vai gầy yếu của Mộ lâu chủ, sẵn tiện hà hơi vào lỗ tai của nàng hai cái mới nói tiếp, “Phu thê là một thể. Tất nhiên vi phu sẽ không khách khí với phu nhân.”
Ví dụ như, đói bụng dĩ nhiên sẽ cần Mộ lâu chủ đút đến khi nào no mới thôi. No rồi thì sẽ cần Mộ lâu chủ hỗ trợ để tiêu thực. Lúc lạnh cần Mộ lâu chủ làm ấm giường, nóng thì sẽ ôm thân thể lạnh như băng của Mộ lâu chủ để hạ nhiệt. Mệt mỏi thì sẽ để Mộ lâu chủ hầu hạ, nhàn hạ cũng cần Mộ lâu chủ kề cận. Lúc vui vẻ sẽ chia sẻ với Mộ lâu chủ. Lúc thương tâm cũng cần sự an ủi của nàng.
Tất cả những việc này đều có một điểm chung, chính là vận động trên giường.
Mộ lâu chủ đột nhiên cảm thấy rùng mình. Vì sao nàng lại có cảm giác bản thân bị người khác tính kế chứ?
Trong gian phòng của Các chủ Hướng Liên Thiên các.
Sắc mặt của Dạ các chủ vô cùng khó coi, hận không thể lột da rút gân của Mộ lâu chủ và Nhai chủ Địa Ngục nhai ngay bây giờ. Thực đáng tiếc, đây chỉ là điều ước viển vông của gã ta mà thôi.
Nha hoàn đứng đằng sau vừa thoa dược cho gã vừa đảo mắt, vẻ mặt đầy vẻ tính kế. Ả vào Hướng Liên Thiên các cũng chưa lâu lắm nhưng nhờ biết cách tận dụng ưu điểm của bản thân mà trở thành nha hoàn thiếp thân hầu hạ Dạ các chủ.
Mục đích của ả khi vào Hướng Liên Thiên các là trở thành Các chủ phu nhân. Nhưng mà, vì có Tích Ngâm mà ả vẫn chưa có cơ hội để thực hiện mục đích. Bây giờ đúng là thời cơ tốt nhất - Dạ các chủ bị đả kích, cần nữ nhân an ủi. Nếu ả làm tốt thì còn sợ mục đích không thành sao?
Phu nhân của Các chủ Hướng Liên Thiên các là danh hiệu tôn quý đến cỡ nào? Vả lại, Dạ các chủ cũng anh tuấn, năng lực xuất chúng. Nam nhân xuất sắc như vậy dĩ nhiên rất dễ khiến nữ nhân si mê.
Nghĩ vậy, đáy mắt của tiểu nha hoàn xẹt qua một chút si mê, động tác trên tay vẫn không ngừng, bắt đầu băng bó.
Lúc này, Dạ Trạch vẫn còn đang suy nghĩ chuyện giữa Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai. Gã nghĩ mãi cũng không tìm ra nguyên nhân Lạc Tiên lâu lại cấu kết với Địa Ngục nhai. Chẳng lẽ, Mộ Lưu Ly không biết hậu quả khi làm như vậy sao? Nếu không phải gã tận mắt nhìn thấy thì gã cũng không tin được.
Ngay tại lúc này, một đôi tay mềm mại mơn trớn cổ của gã, từ từ thò tay vào trong y phục của gã, xoa ngực gã.
Sau khi Dạ Trạch phục hồi tinh thần lại, cũng không có ý định ngăn cản. Tâm tình của gã ta đang không tốt, vừa đúng lúc cần phải phát tiết.
Nha hoàn thấy gã không có ngăn cản, trong lòng vui vẻ, động tác càng thêm càn rỡ. Ả bước ra trước người của Các chủ, chu đôi môi đỏ mọng lên, một tay cởi thắt lưng của gã ta, tay còn lại chạy dọc theo bụng của gã. Chưa đợi ả kịp chạm được mục tiêu thì sắc mặt của Dạ các chủ đột nhiên trở nên khó coi, đẩy ả ta ra, thái dương nổi lên gân xanh, mồ hôi vã ra như mưa. Bộ dạng của Các chủ hệt như đang chịu đựng thống khổ tột độ, đôi mắt chứa đầy phẫn nộ.
Nha hoàn bị gã ta đẩy ngã xuống đất, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, bị bộ dạng bây giờ của gã doạ, thật cẩn thận kêu, “Các chủ...”
Dạ Trạch hung tợn đem ấm trà và chén trà ở trên bàn quăng xuống người ả, giận dữ hét, “Cút!”
Sau khi nha hoàn đó bị đập trúng, sợ hãi hét lên, trong lòng cũng tràn đầy sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, tâm tư cẩn thận của ả cũng đã vứt lên chín tầng mây rồi.
“A!!!” Dạ Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, một quyền đấm chiếc bàn gỗ rắn chắc. Bàn gỗ đáng thương lập tức tan thành từng mảnh.
Dạ Trạch siết chặt nắm đấm, sát khí giăng đầy đôi mắt. Lạc Tiên lâu, Địa Ngục nhai, dám hại gã ta ra nông nỗi này!
Chỉ là, hoạ vô đơn chí. Lúc này, có một gã thị vệ vội vã chạy vào bẩm báo, vẻ mặt lo lắng nói to, “Các chủ, không xong rồi. Không thấy Phá Thiên đao phổ ở đâu cả!”
Cảnh này gần như giống hệt sáng nay nhưng bây giờ Dạ Trạch không thể nào bình tĩnh được. Gã ta túm lấy thị vệ nọ, cả giận nói, “Ngươi lặp lại lần nữa xem!”
Thị vệ nọ bị gã nắm quá chặt, không thể hô hấp như bình thường được, đứt quãng lập lại, “Các chủ... Thật sự... Thật sự không thấy Đao phổ nữa...”
Chuyện Đao phổ bị mất trộm vào sáng nay đúng là Dạ Trạch bày ra.
Tiết mục mà sáng nay gã đã chuẩn bị chính là Phá Thiên đao phổ bị trộm. Hôm qua, trong rừng đào, “Mộ lâu chủ” cự tuyệt Dạ các chủ thì Đao phổ bị trộm vào sáng nay là điều hợp tình hợp lí.
Gã ta đã nghĩ mọi việc quá mức tốt đẹp. Không những không hãm hại được Lạc tiên lâu mà còn khiến mọi người nghi ngờ rằng Hướng Liên Thiên các tự trộm. Bây giờ, còn bỡn quá hoá thật, Đao phổ thật sự đã bị trộm.
Thật ra, nơi giấu Phá Thiên đao phổ thủ vệ sâm nghiêm, cơ quan trùng trùng điệp điệp. Nhưng bởi vì Phá Thiên đao phổ bị trộm không phải là chuyện nhỏ, khẳng định sẽ có rất nhiều người điều tra nên gã ta đành phải cất Đao phổ ở nơi khác. Sau đó, liền bố trí hiện trường thành trạng thái bị trộm.
Bây giờ, Thương Ngao hẳn là đang truy tìm manh mối đi!
Dạ Trạch đúng là quá mức ngu ngốc rồi. Gã ta cũng không nghĩ đến việc dời đao phổ ra khỏi nơi an toàn kia thì sẽ tạo cơ hội cho những người mơ ước đao phổ. Chẳng lẽ, gã ta rất tin tưởng vào thực lực của Hướng Liên Thiên các?
Đây là ví dụ điển hình cho việc ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Không đề cập đến việc gã có luyện thành Phá Thiên đao phổ hay không, nếu đao phổ đó lọt vào tay của người khác, chỉ cần có thêm một người luyện thành thì gã sẽ có thêm một kình địch. Nếu có người muốn phá giải đao pháp của Phá Thiên đao phổ thì chỉ cần có đao phổ thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Dạ Trạch sao có thể không nóng nảy cơ chứ?
Dùng một tay ném thị vệ mà gã đang túm chặt, lửa giận trong lòng Dạ Trạch không thể kiềm nén được, thầm nghĩ muốn tính sổ với Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai nhưng nhớ đến giáo huấn của lúc trước, gã ta chỉ có thể không ngừng nhắc nhở bản thân trăm ngàn lần không thể xúc động.
Lần giao phong trước đó đã khiến gã nhận thức được một điều rằng, Mộ Lưu Ly đã tiến bộ hơn rất nhiều, cũng khó đối phó hơn nhiều. Bây giờ còn thêm một Nhai chủ Địa Ngục nhai. Nếu gã xốc nổi làm ra việc gì đó thì nhất định sẽ rơi vào cạm bẫy của họ.
Thực hiển nhiên, trong lòng gã đã nhận định rằng người trộm đao phổ chính là Lạc Tiên lâu cùng Địa Ngục nhai. Nhưng gã lại không có chứng cứ xác thực thì rất khó để đối phó với Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai, gã chỉ có thể suy nghĩ kỹ càng hơn.
Bất quá, lần này gã đã đoán sai rồi. Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân đang bận tâm tình với nhau, làm gì có thời gian mà đi trộm đao phổ chứ? Về phần Kinh Thiên tiểu tặc thì không biết đã bị Minh Y xách đi đến chỗ nào rồi.
Bích Tiêu tràn đầy vẻ vui sướng khi người gặp hoạ, thêm mắm thêm muối thông báo tin tức này cho Mộ lâu chủ thì nàng có chút kinh ngạc nói, “Dạ Trạch cư nhiên ngu xuẩn đến mức này?” Gã ta biết rõ có rất nhiều người mơ ước Phá Thiên đao phổ, vì hãm hại nàng mà gã lại lấy Phá Thiên đao phổ ra khỏi nơi an toàn.
Chẳng lẽ gã không biết bố trí nơi khác thành hiện trường sao? Dẫu sao, cũng không có ai biết nơi gã để Phá Thiên đao phổ.
Tuy nơi giấu đao phổ quá mức đơn sơ sẽ khiến người khác hoài nghi nhưng không phải có câu nói - Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất sao? Dù cho có người hoài nghi thì có chứng cứ chứng minh rằng đây không phải là nơi đặt đao phổ không?
Nghe vậy, Thanh Long cười nói, “Chủ mẫu, người ở chung với Chủ thượng lâu rồi, tất nhiên sẽ cảm thấy người khác ngu xuẩn.”
Bích Tiêu cũng gật đầu, “Quốc sư đại nhân trí tuệ vô song.” Chẳng lẽ, danh hiệu Mặc Lạc song tài là nói suông sao?
Mộ lâu chủ nhìn hai người kẻ xướng người hoạ, không khỏi nhíu mày nói, “Quan hệ của các ngươi tốt lắm sao?” Từ khi nào mà thuộc hạ của nàng lại sùng bái Quốc sư đại nhân như vậy? Còn nói là trí tuệ vô song nữa chứ.
Đến lúc này, Bích Tiêu mới ý thức được bản thân có chút giống phản đồ, nhanh chóng bổ sung, “Lâu chủ chính là trí tuệ độc song.”
Mộ lâu chủ buồn cười nói, “Nếu không thêm vào thì Quốc sư đại nhân vẫn là trí tuệ vô song phải không?”
Ách... Bích Tiêu không biết nên nói gì. Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà. Nếu bây giờ hắn ta nâng Lâu chủ lên, chẳng phải là đắc tội Quốc sư đại nhân sao? Nói không chừng còn có thể đắc tội Lâu chủ thêm một lần. Quốc sư đại nhân là phu quân của Lâu chủ đó!
Quốc sư đại nhân ôm lấy thắt lưng của nàng, lười biếng cười nói, “Đều là người một nhà, quan hệ dĩ nhiên là tốt rồi. Miễn sao không có tốt như ta với phu nhân là được.” Vấn đề trí tuệ vô song hay là trí tuệ độc song trực tiếp bị bỏ qua.
Nghe vậy, Thanh Long và Bích Tiêu không khỏi rút rút khoé miệng. Nếu bọn họ có quan hệ tốt như Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ thì mới không được bình thường đó!