Đêm khuya vắng lặng, ánh trăng chiếu rọi khắp nơi. Trong phòng, vang lên tiếng rên rỉ mềm mại cùng với tiếng hơi thở đầy gấp gáp. Sau khi kết thúc “vận động”, thân thể của hai người vẫn dính chặt với nhau.
Im lặng trong chốc lát, Mộ lâu chủ nhịn không được mà phải cảnh cáo ai kia, “Văn Nhân Dịch, chàng tự có chừng mực cho ta!” Đồng thời, nàng cũng bắt lấy đôi móng vuốt còn đang lộn xộn.
Quốc sư đại nhân hôn nhẹ vào xương quai xanh của nàng, tà mị vạn phần nói, “Phu nhân, nàng bỏ đói ta một tháng. Còn có, không cần gọi cả họ lẫn tên của ta.”
Quốc sư đại nhân rất thích ăn Mộ lâu chủ. Không chỉ vì đói bụng mà còn vì thích nhìn Mộ lâu chủ ôm chặt lấy hắn, nỉ non tên của hắn. Cảm giác này giống như trong lòng hay trong mắt của nàng cũng chỉ có một mình hắn.
Nghe lời nói trơ trẽn của ai kia, Mộ lâu chủ trợn tròn mắt. Nếu không phải người nào đó không nghe lời nàng, làm sao vết thương lâu như vậy mới tốt lên? Quốc sư đại nhân còn lãng phí không ít dược tốt của nàng. Suýt nữa thì thắt lưng của hắn đã bị huỷ dung rồi.
Nói đến chuyện huỷ dung, Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Mấy ngày nay, Quốc sư đại nhân luôn dùng ánh mắt tràn đầy mị hoặc nhìn Mộ lâu chủ, mặt dày nói, “Phu nhân, thắt lưng của ta nhất định sẽ lưu lại sẹo. Thế thì không có ai sẽ để ý đến ta rồi. Phu nhân, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.” Hắn nói như thể rằng hắn được nhiều người yêu thích lắm vậy. Cho dù có đi chăng nữa, ngoại trừ Mộ lâu chủ, bất kể là ai thì hắn cũng không để vào mắt.
Chỉ có một vài quân cờ còn có giá trị lợi dụng thì mới khiến hắn tốn chút tâm tư mà thôi. Dù như vậy, sự ôn hoà đều như hư như thực.
Nghĩ như vậy, Mộ lâu chủ bĩu môi. Những người xem trọng hắn chắc đời trước đã tạo nhiều nghiệp chướng nên đời này mới xem trọng một tên yêu nghiệt như vậy. Dù hắn có mang mặt nạ, hắn vẫn thu hút không ít ong bướm.
Nếu nói cho kỹ thì nàng hẳn là nên cảm tạ Vân quý phi. Nếu không nhờ ả ta thì những hồ điệp thích bu lấy Quốc sư đại nhân đã kết thành đồng minh với nhau rồi tấn công đoá hoa này. Thủ đoạn của Vân quý phi rất cao minh, khi đuổi những ong bướm xung quanh Quốc sư đại nhân đều không chút lưu tình. Vì vậy, bên cạnh Quốc sư đại nhân chỉ còn lại một hai con hồ điệp.
Bất quá, sau khi Tang Nhu ngây ngốc tại phủ Quốc sư ba năm thì Vân quý phi mới xuống tay - điểm này rất kỳ quái.
Thấy nàng thất thần, Quốc sư đại nhân không khỏi lên tiếng hỏi, “Nàng đang nghĩ gì thế?”
Một tay Mộ lâu chủ ôm thắt lưng của ai kia, tay còn lại vòng qua sau cổ của hắn, hơi dùng sức, mái tóc trượt qua lòng bàn tay, cảm nhận cảm giác mát lạnh đó, đáp lời, “Ta đang nghĩ vì sao Tang Nhu ở phủ Quốc sư đã ba năm thì Liễu Vân Sương mới ra tay với nàng ta.”
Quốc sư đại nhân nhíu mày hỏi, “Sao nàng biết chuyện này?” Không đợi Mộ lâu chủ trả lời, hắn lại cong cong khoé môi, nói, “Có phải phu nhân lại ghen hay không?”
Mộ lâu chủ nhăn mày liễu, cái gì gọi là “lại”? Làm như nàng thường xuyên ghen vậy.
Nhìn bộ dạng trêu chọc của Quốc sư đại nhân, Mộ lâu chủ tức giận nói, “Minh Y nói.”
Quốc sư đại nhân đang chú tâm tạo ra dâu tây trên cổ nàng, cười nói, “Phu nhân, nàng không cần giấu diếm. Minh Y tuyệt đối sẽ không tự nói ra.”
Trong lòng Mộ lâu chủ cảm thấy vô cùng buồn cười, thấy nàng ghen thì hắn cảm thấy rất cao hứng sao? “Bích Tiêu hỏi Minh Y, sau đó CHỦ ĐỘNG nói cho ta nghe.” Hai từ “chủ động” được nhấn mạnh, nàng là người vô tội mà.
Dựa vào mối quan hệ mờ ám giữa Quốc sư đại nhân với Vân quý phi và sự ái muội giữa hắn và Tang Nhu, Bích Tiêu rất lo lắng Lâu chủ nhà mình đã nhìn nhầm người. Vì thế, hắn ta liền tìm hiểu về vấn đề này vô cùng kỹ càng. Ngay cả Minh Y cũng bị tra hỏi một lần. Sau khi biết được Quốc sư đại nhân không có làm ra chuyện có lỗi với Lâu chủ thì Bích Tiêu mới an lòng. Vì vậy, hắn ta không chút ngần ngại khi tỏ vẻ sùng bái với Quốc sư đại nhân.
Quốc sư đại nhân đa mưu túc trí, dù đối mặt với mỹ nhân cũng có thể tâm vững như núi, tính kế không chút lưu tình - Bích Tiêu rất rất sùng bái hắn.
Nghĩ kỹ lại thì, Quốc sư đại nhân giả dối như vậy, nếu muốn ăn đậu hũ của mỹ nhân là chuyện vô cùng dễ dàng. Ngay cả Mộ lâu chủ cũng không thoát khỏi mị lực của hắn, không phải sao? Cho nên, điều này có thể chứng minh Quốc sư đại nhân cùng Vân quý phi và hắn với Tang Nhu là trong sạch. Quốc sư đại nhân xem mỹ nhân như mây bay, chỉ có tình ý với Mộ lâu chủ. Vì thế, Bích Tiêu vô cùng yên tâm khi giao Lâu chủ nhà mình cho hắn, đồng thời chấp thuận Quốc sư đại nhân.
Quốc sư đại nhân cũng không cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi mới giải thích nghi hoặc của nàng, “Hẳn là đã nhìn ra ta vô tình với Tang Nhu.” Tang Nhu đúng là có chút khác biệt với nữ khác khác - nàng ta là nữ tử đầu tiên được ở phủ Quốc sư. Đây cũng là nguyên nhân mà Liễu Vân Sương mới chờ đợi và tìm tòi mục đích của hắn mà lâu như vậy mới xuống tay với Tang Nhu.
Mộ lâu chủ nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy vẻ nghi hoặc. Trên dưới phủ Quốc sư đều cảm thấy Tang Nhu rất đặc biệt với Quốc sư đại nhân, vì sao Vân quý phi lại tin Quốc sư đại nhân vô tình với Tang Nhu?
Quốc sư đại nhân nhìn nàng cười nói, “Có lẽ Liễu Vân Sương không biết rằng, đôi khi trực giác của ả rất chuẩn.” Giống như ả cảm thấy Tang Nhu không có tính uy hiếp với ả, cũng giống như ả cảm thấy Mộ lâu chủ sẽ là một mối nguy hiểm với ả.
Tay Mộ lâu chủ bấm một cái trên lưng hắn, thản nhiên nhìn vết tích mờ mờ của vết thương, hừ lạnh hai tiếng, “Đúng là thanh mai trúc mã, thật sự là rất hiểu nhau.”
Quốc sư đại nhân ôm nàng, thấp giọng cười ra tiếng. Quả là không ngờ được, sau khi Mộ lâu chủ mở lòng với hắn thì biến thành thùng dấm chua rồi. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, đáy mắt của Quốc sư đại nhân chất chứa đầy suy nghĩ - xem ra, hắn phải cách những sinh vật giống cái xa hơn nữa mới được. Tuy hắn rất cao hứng khi Mộ lâu chủ để ý đến hắn nhưng hắn cũng không hy vọng nàng không vui vì những điều nhỏ nhặt này.
Kỳ thật, từ rất lâu, Quốc sư đại nhân đã bất tri bất giác thực hiện rồi. Nếu không, hắn cũng sẽ không để Tang Nhu dễ dàng rời khỏi phủ Quốc sư như thế.
Sau khi Tang Nhu vào ở phủ Quốc sư, hắn đã suy tính làm sao để lợi dụng nàng ta một cách triệt để nhất. Đối với Quốc sư đại nhân, dù quân cờ đã bị phế đi thì hắn cũng có thể ép ra giá trị cuối cùng. Giống như Tang Nhu vậy, nuôi dưỡng tại phủ Quốc sư đã ba năm nhưng hắn chưa lợi dụng quân cờ này đã thả nàng ta đi - đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy. Bởi vì hắn không muốn Mộ lâu chủ cảm thấy khó chịu về quân cờ này khi nàng vào ở phủ Quốc sư.
Nhìn thấy sự bất mãn nơi đáy mắt của Mộ lâu chủ, ánh mắt Quốc sư đại nhân càng thêm dịu dàng, “Nếu không hiểu rõ quân cờ thì làm sao có thể đánh cờ thắng được?”
Tuy Quốc sư đại nhân không giải thích gì về việc này nhưng những lời này cũng đã nói lên rằng hắn không có liên quan gì đến Vân quý phi cả.
Kỳ thật, trong lòng Mộ lâu chủ cũng biết rõ là Quốc sư đại nhân đang nói thật. Sự hiểu biết của Quốc sư đại nhân với Vân quý phi giống như hắn hiểu Mặc Thiên hay Mặc Diễm mà thôi. Bất quá, bởi vì Vân quý phi là nữ nhân, đồng thời còn là mỹ nhân và điều trọng yếu nhất là một mỹ nhân thương nhớ Quốc sư đại nhân nên khi nhắc đến ả thì trong lòng Mộ lâu chủ cảm thấy có chút không thoải mái.
Chỉ là, Mộ lâu chủ không phải là người càn quấy nên nàng chỉ tỏ vẻ rằng mình rất bất mãn rồi thôi. Tay nàng chọt chọt vào vết mờ trên thắt lưng của hắn, nói, “Chàng tốn nhiều dược liệu của Bản lâu chủ như vậy, nhớ phải trả tiền cho ta.”
Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ cười nói, “Phu nhân, chẳng lẽ nàng không cảm thấy đây là trách nhiệm của nàng sao?”
Mộ lâu chủ hừ lạnh nói, “Nếu không phải định lực của chàng quá kém thì làm sao vết thương có thể vỡ ra được?” Nếu không phải vết thương bị vỡ ra thì nàng cũng không cần dùng dược tốt như vậy cho hắn. Bây giờ, ai kia còn trơ trẽn nói rằng đây là trách nhiệm của nàng?
Kỳ thật, chuyện này chỉ có thể trách Quốc sư đại nhân định lực kém mà thôi. Mộ lâu chủ đã ra lệnh không cho hắn chạm vào nàng trước khi vết thương lành lại. Tuy Quốc sư đại nhân đã nhịn được vài ngày nhưng sau đó thì hắn đã không nhịn được nữa. Vì thế, ai kia dám mạnh miệng bảo rằng thương thế của bản thân đã tốt lắm rồi. Sau đó, kéo Mộ lâu chủ lên giường, chuẩn bị ăn nàng sạch sẽ. Dĩ nhiên là Mộ lâu chủ biết hắn vẫn chưa thích hợp để vận động kịch liệt nên không thuận theo hắn. Kết quả là sau khi hai người giằng co một hồi lâu thì vết thương của Quốc sư đại nhân bị vỡ ra. Thế là, quá trình dưỡng thương phải bắt đầu lại từ đầu
~Đã có ví dụ sinh động là Quốc sư đại nhân đây, Mộ lâu chủ nhất quyết không cho phép hắn làm xằng làm bậy nữa. Dù là thân mật ở mức độ bình thường nàng cũng không cho. Quốc sư đại nhân đáng thương~ Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Cứ như vậy, hắn đã bị nàng bỏ đói đúng một tháng.
Quốc sư đại nhân không cam lòng, suốt ngày kêu gào Mộ lâu chủ phải chịu trách nhiệm với hắn. Rốt cuộc, Mộ lâu chủ không chịu được mà phải phân phó Thiên Liễm tìm vài thảo dược trân quý về để chế thành cao dược bôi lên thắt lưng của hắn, khiến cho thắt lưng của hắn không bị huỷ dung. Miễn cho ai kia sau này sẽ lấy điều này làm cái cớ, chiếm hết tiện nghi của nàng.
Bây giờ, Quốc sư đại nhân rất vất vả mới được giải thoát, tất nhiên là sẽ không buông tha cho Mộ lâu chủ. Bất quá, người nào đó thật sự là rất phóng túng, khiến cho Mộ lâu chủ không tài nào nhịn được nữa.
Nhưng mà, đối với Quốc sư đại nhân dầu muối không thấm, Mộ lâu chủ cũng không có tâm tư hành hung hắn, chỉ còn lại cảm giác bất đắc dĩ, tay bắt lấy đôi móng vuốt sói đang chuẩn bị rục rịch kia, Mộ lâu chủ mệt mỏi nói, “Ta mệt mỏi...”
Quốc sư đại nhân nhíu mày, nhìn sắc mặt của Mộ lâu chủ, suy đoán tính chân thật của việc này. Cuối cùng, bất đắc dĩ thở dài, ôm Mộ lâu chủ đi tắm rửa. Điều ngạc nhiên là hắn vẫn rất thành thật, không sờ mó lung tung nữa.
Chỉ là, đôi môi của người nào đó vẫn không rời môi đỏ mọng của Mộ lâu chủ, từ từ dịch xuống xương quai xanh - nơi có hồ điệp. Đợi sau khi hồ điệp biến mất, Mộ lâu chủ lại không nhịn được mà nhíu mày. Nếu không phải hồ điệp mới xuất hiện sau này thì nàng rất hoài nghi rằng có phải Quốc sư đại nhân thích nàng là vì hồ điệp đó hay không.
Sau khi Quốc sư đại nhân ôm nàng lên giường, Mộ lâu chủ vùi mình vào lòng hắn, miễn cưỡng hỏi, “Trong triều không xảy ra việc gì à?”
Quốc sư đại nhân vỗ nhẹ lưng nàng, giống như đang dỗ tiểu hài tử ngủ, lên tiếng đáp lời, “Không có việc gì. Mặc Diễm tâm tư cẩn thận, hành động luôn có suy tính.”
Mộ lâu chủ ngẫm nghĩ, Quốc sư đại nhân hẳn là thời thời khắc khắc chú ý mọi việc trong triều, nàng cũng không lo lắng nữa, nhắm mắt lại, vùi đầu vào lòng hắn mà ngủ.
Đối với chuyện Phá Thiên đao bị trộm, tuy mọi người đều có vẻ nôn nóng nhưng đã tròn một tháng mà vẫn không tìm được đao phổ. Về phần ai là người đã trộm đao phổ, không ai dám kết luận cả.
Bởi vì nơi đao phổ bị trộm không có để lại bất cứ dấu vết nào. Về điểm này, Dạ Trạch có vẻ đã thông minh lên được chút ít. Gã ta biết rất rõ, nếu lưu lại dấu vết quá mức lộ liễu thì chỉ sợ sẽ khiến người khác cảm thấy Lạc Tiên lâu bị người ta hãm hại.
Phải biết rằng, bản lĩnh của Kinh Thiên đạo tặc rất cao, làm sao lại có thể không cẩn thận mà lưu lại dấu vết?
Nơi bị trộm không tìm được manh mối, mọi người cũng chỉ có thể chú ý đến các Võ lâm đồng đạo. Thủ vệ của Hướng Liên Thiên vốn đã sâm nghiêm, sau khi bị trộm càng thêm nghiêm ngặt. Thậm chí, vì đề phòng việc Hướng Liên Thiên các tư lợi, Thương Ngao còn điều động nhân thủ từ Kình Thiên điện và Phiêu Miểu Trang làm thủ vệ. Người của Kình Thiên điện là người của Võ lâm Minh chủ. Người của Phiêu Miểu Trang là người của Ngọc công tử. Vì thế, mọi người rất chắc chắn rằng người trộm đao phổ vẫn còn ở trong Hướng Liên Thiên các.
Trong khoảng thời gian này, không chỉ Hướng Liên Thiên các và Lạc Tiên lâu, các môn phái khác cũng trở thành người bị hiềm nghi. Những môn phái đó khi gặp nhau nhất định sẽ không nói một lời mà giao đấu với nhau.
Còn hai môn phái bị hiềm nghi nhiều nhất - Hướng Liên Thiên các và Lạc Tiên lâu lại có vẻ thanh tĩnh.
Bởi vì Quốc sư đại nhân đang bị thương, Mộ lâu chủ kiên quyết ép buộc hắn dưỡng thương cho tốt, không cần để ý đến việc này. Về phần Mộ lâu chủ của chúng ta, nàng cũng không có tâm tư mà để ý. Có lẽ đã bị Quốc sư đại nhân lây bệnh lười, Mộ lâu chủ cũng không định tốc chiến tốc thắng hay là ra mặt giải quyết chuyện này. Hai người nhàn nhã bị “nhốt” tại Hướng Liên Thiên các, cả ngày đều dính lấy nhau. Mọi người còn tưởng rằng Nhai chủ Địa Ngục nhai vẫn luôn ở trong phòng, không hề bước chân ra khỏi cửa nửa bước.
Sáng hôm sau, Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vừa mới rời giường thì một nữ tử xinh đẹp, mặc y phục màu vàng nhạt, đằng đằng sát khí đá cửa vào, giọng nói thanh thuý mang theo phẫn nộ, “Chủ thượng, người thật quá đáng!”
Thời điểm Quốc sư đại nhân ở riêng với Mộ lâu chủ, hắn rất thích để lộ ra khuôn mặt mị hoặc chúng sinh. Bây giờ Minh Nguyệt đột nhiên xông vào, dĩ nhiên hắn không kịp dịch dung, đành phải dùng mặt nạ đã bị bỏ rơi từ lâu.
Tuy rằng Minh Nguyệt là thuộc hạ thân tín nhưng hắn phải cẩn thận với thân phận của bản thân. Hắn hoài nghi rằng đối thủ của hắn là địch nhân của phụ mẫu. Hơn nữa, người nọ hẳn là đã sớm biết hắn là nhi tử của Văn Nhân Hoằng. Vì vậy, hắn không cần phải giấu diếm thân phận Quốc sư đại nhân. Về phần thân phận Nhai chủ Địa Ngục nhai, hắn phải cắt đứt mọi mối quan hệ với Quốc sư đại nhân hay nói đúng hơn là Văn Nhân Dịch. Thân phận này là con át chủ bài của hắn.
Thân phận của hắn càng ít người biết thì càng tốt. Bởi vì càng có nhiều người biết thì càng nguy hiểm. Tứ đại đường chủ và Tả hữu hộ pháp biết Quốc sư đại nhân là Nhai chủ Địa Ngục nhai đã đủ rồi. Còn dung mạo của hắn, tạm thời hắn không muốn cho bất kỳ ai thấy ngoại trừ Mộ lâu chủ. Khi là Quốc sư đại nhân, hắn không thể lộ mặt là vì dung mạo “đã bị huỷ“. Còn khi là Nhai chủ Địa Ngục nhai, hắn không thể lộ mặt là vì không muốn để cho người nọ biết hắn là Văn Nhân Dịch. Dù sao, làm gì có hài tử nào mà lại không giống phụ mẫu chứ.
Nếu người phía sau là địch nhân của phụ mẫu của hắn thì người nọ rất quen thuộc với phụ mẫu của hắn, hắn không dám mạo hiểm.
Mộ lâu chủ đang ngồi trước gương, nhìn thấy hình bóng của người đã tùy ý đi vào, cảm thấy biểu cảm của nha đầu kia rất sinh động.
Không thể trách Mộ lâu chủ gọi Minh Nguyệt là nha đầu. Bởi vì nàng ấy khiến người khác cảm thấy nàng ấy là một tiểu nha đầu hoạt bát.
Quốc sư đại nhân lại tựa hồ như không nghe thấy giọng nói đầy phẫn nộ của Minh Nguyệt, giống như không nhìn thấy trong phòng có thêm một người. Ngón tay thon dài giữ chặt lược gỗ trong tay, nâng mắt nhìn về gương, ôn nhu hỏi, “Phu nhân cảm thấy thế nào?”
Mộ lâu chủ nhìn hắn đầy xem thường, chỉ là chải tóc mà thôi, nàng có thể có cảm giác gì? Lúc sáng sớm, hắn và nàng vừa mới rời giường thì Quốc sư đại nhân đột nhiên kích động muốn chải tóc cho nàng, còn đuổi Thiên Liễm khéo tay đi mất. Kết quả là, người nào đó chỉ biết chải tóc cho nàng thật lâu.
Thấy Quốc sư đại nhân không để ý đến mình, Minh Nguyệt tức giận đi xung quanh phòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Đúng là đáng giận, thật sự là đáng giận. Ta nhất định phải phản kháng, ta nhất định phải xúi giục Minh Y, Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ bỏ nhà đi bụi!” Chủ thượng đúng là rất đáng giận! Cư nhiên lại bỏ lại một mình nàng ấy, còn người lại đi tìm Chủ mẫu để chàng chàng thiếp thiếp.
Vậy mà lúc trước nàng ấy còn lo lắng rằng Chủ mẫu sẽ bị cướp đi đó! Kết quả là khi vừa ra khỏi kinh thành, Chủ thượng liền vô thanh vô thức quay đầu, để một mình nàng ấy đi Ninh thành. Lúc đó, nàng ấy mới suy nghĩ cẩn thận thì cảm thấy bề ngoài Chủ thượng giả vờ đi Ninh thành, trong lòng người đã dự tính tham gia Đại hội Võ lâm. Lúc trước, nàng ấy còn cảm thấy vô cùng kỳ quái khi Chủ thượng dẫn nàng ấy theo. Tuy thuật dịch dung của nàng ấy gần như sánh bằng với Yến Kinh Thiên nhưng để đề phòng xảy ra chuyện nguy hiểm gì, nàng ấy rất ít khi hành động chung với Quốc sư đại nhân.
Về phần Minh Y, y hầu như luôn dùng thân phận ám vệ đi theo Quốc sư đại nhân, rất ít khi xuất hiện với thân phận là Tả sứ hộ pháp của Địa Ngục nhai.
Khi đi Ninh thành, Quốc sư đại nhân đột nhiên mang Minh Nguyệt theo. Minh Nguyệt đã tưởng rằng là do Minh Y đã đi theo Chủ mẫu nên Chủ thượng mới mang nàng ấy theo. Nhưng mà, dựa vào chuyện đã xảy ra sau đó, nàng ấy có thể chắc chắn là Quốc sư đại nhân đã sớm xem trọng thuật dịch dung của nàng ấy.
Thân là một trong những thuộc hạ đắc lực của Quốc sư đại nhân, nếu Minh Nguyệt muốn cải trang thành Quốc sư đại nhân để qua mắt được người khác đúng là rất dễ dàng. Dù sao, ở trong Ninh thành cũng không có ai rất thân thuộc với Quốc sư đại nhân.
Vì vậy, lần này Minh Nguyệt đi Ninh thành xử lý sự việc cũng xem như là thuận lợi. Ít nhất thì không có ai nhận ra nàng ấy cả. Chỉ là, bị Chủ thượng vứt bỏ không thương tình đúng là rất buồn bực. Vả lại, nàng ấy suýt nữa là đã đồng vu quy tận với tên hái hoa tặc đó rồi.
Nếu nàng ấy chết không minh bạch như vậy thì thật sự là rất nghẹn khuất.
Đương nhiên là sự việc không có nghiêm trọng như vậy.
Nhìn thấy đôi mắt hoa đào đầy vẻ mong chờ của Quốc sư đại nhân ở trong gương, Mộ lâu chủ nuốt xuống những lời nói mang tính đả kích Quốc sư đại nhân, gật đầu khen hắn, “Không tệ.”
Được phu nhân nhà mình khen, khoé môi Quốc sư đại nhân cong lên, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, câu hồn đoạt phách, sự sủng nịch vẫn không hề thay đổi.
Khoé miệng của Mộ lâu chủ hơi hơi cong lên, bàn tay cầm lấy dây buột tóc, buộc mái tóc đen dài lại, đứng dậy, xoay người, kéo vạt áo của Quốc sư đại nhân, ngửa đầu hôn môi của hắn.
Minh Nguyệt đi vài vòng trong phòng, rốt cuộc cũng phát hiện ra Quốc sư đại nhân không để ý đến mình, giương mắt nhìn về Quốc sư đại nhân, lời nói đang chuẩn bị thốt ra thì bị hình ảnh hai người đang hôn nhau làm cho giật mình, sau đó, xoay người lại, lấy bàn tay che mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Phi lễ chớ nhìn... Phi lễ chớ nhìn... Người ta vẫn còn là hồng hoa khuê nữ...” Trong lòng lại hồi tưởng lại hình ảnh ban nãy, khoé miệng cong cong như trăng tròn. Chủ mẫu thật là đẹp mắt!
*Hồng hoa khuê nữ: là thiếu nữ chưa lấy chồng và chưa làm chuyện đó *che miệng ho*.
Trong khoảng thời gian này, Thanh Long và Bích Tiêu cũng không rảnh rỗi. Bởi vì, bây giờ Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai đã là người một nhà, tất nhiên là không thể thù hằn nhau như trước được. Tiểu đánh tiểu nháo thì không sao, xem như là luyện tập với nhau. Nhưng mà, nếu như gây ra đại hoạ thì sẽ không tốt lắm. Vì vậy, họ cần phải đặt ra chuẩn mực cho việc này.
Cho nên, gần đây Thanh Long và Bích Tiêu vẫn luôn trao đổi sự việc lớn nhỏ bên trong Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai. Họ phát hiện ra họ không hiểu biết đối phương kỹ càng. Và Lạc Tiên lâu với Địa Ngục nhai cũng không đơn giản như bên ngoài.
Lúc này, Thanh Long đúng lúc có việc cần tìm Quốc sư đại nhân, Bích Tiêu cũng có việc muốn thông báo cho Mộ lâu chủ.
Thấy người bị dư ra ở trong phòng, Thanh Long cười nói, “Minh Nguyệt, đã trở lại rồi à?”
Minh Nguyệt nghe được giọng nói của Thanh Long, trong nháy mắt liền bổ nhào vào lòng hắn ta, níu lấy tay áo của hắn ta, vừa khóc vừa kể, “Thanh Long ca ca, ca không biết Chủ thượng quá đáng đến thế nào đâu. Người bỏ một nữ hài tử như muội ở giữa đường không chút quan tâm, suýt chút nữa là muội đã bị hái hoa tặc hái rồi, còn kém nước đồng vu quy tận với tên hái hoa tặc đó thôi. Không biết tên hái hoa tặc đó luyện tà công gì, vô cùng quỷ dị, đánh không lại muội còn muốn tự bạo, hại muội suýt nữa là không về được nữa... Thanh Long ca ca, số của muội thật khổ...”
Nói xong, nâng tay lên như muốn lau nước mắt vốn không hề tồn tại, tiếp tục nói, “Thanh Long ca ca, chúng ta bỏ trốn với nhau đi! Không cần ở cạnh Chủ thượng để bị áp bức, chúng ta phải phản kháng!”
Nhìn nàng ấy trong chốc lát thương tâm, một chốc lại phẫn nộ, cuối cùng là biểu tình quyết tuyệt, Thanh Long bật cười, xoa xoa đầu nàng ấy, cười nói, “Tiểu nha đầu, sao muội lại luôn ngại thiên hạ chưa đủ loạn chứ?” Minh Nguyệt là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ. Vì vậy, Minh Y và Tứ đại đường chủ đều xem nàng như tiểu muội muội. Nhưng mà, thủ đoạn của nàng ấy tuyệt đối không kém bọn họ.
Minh Nguyệt nhíu hai mắt lại, khoé môi cong cong, hơi thở trên người đột nhiên lộ ra một chút nguy hiểm, tiếng nói thanh thuý chậm rãi vang lên, “Thanh Long ca ca, muội nhớ hình như Chu Tước tỷ tỷ có nói là...”
Sắc mặt của Thanh Long cứng đờ, không đợi nàng ấy nói tiếp liền bất đắc dĩ nói, “Coi như ta sợ muội. Nếu muội có thể thuyết phục Minh Y cùng bỏ trốn, ta cũng sẽ tạo phản, muội thấy thế nào?”
Nghe vậy, khoé môi của Minh Nguyệt cong cong, lay lay ống tay áo của hắn ta, “Thanh Long ca ca là tốt nhất.” Sao nàng ấy lại không biết Thanh Long đang quăng củ khoai bỏng này cho Minh Y chứ? Bất quá, nàng ấy chỉ muốn để Chủ thượng biết là nếu người còn áp bức bọn họ như thế thì họ sẽ tạo phản.
Bích Tiêu đang đứng một bên nhìn chằm chằm vào hai người họ, khoanh tay trước ngực, nhìn một hồi lâu thì đột nhiên chậc chậc với Minh Nguyệt, “Đồi phong bại tục!”
Minh Nguyệt đang lay lay ống tay áo của Thanh Long cứng người, sau đó, quay đầu nhìn về phía Bích Tiêu, hung tợn nói, “Người quái dị, ngươi còn không có cơ hội đồi phong bại tục đâu!”
Khoé miệng của Bích Tiêu co rút, người quái dị? Tuy rằng hắn ta không tuấn mỹ như Ngọc công tử hay yêu nghiệt như Quốc sư đại nhân nhưng cũng khôi ngô tuấn tú, từ khi nào mà hắn ta đã trở thành người quái dị rồi?
Hai người đấu mắt với nhau, tia lửa xẹt qua, chuẩn bị đánh nhau.
Cuối cùng, Quốc sư đại nhân mới mở miệng, “Minh Nguyệt, đừng ức hiếp Bích Tiêu.”
Khoé miệng Bích Tiêu run rẩy, vì sao lại là tiểu nha đầu này ức hiếp hắn ta mà không phải là hắn ta ức hiếp nàng ấy? Chẳng lẽ, hắn ta còn không đấu lại một tiểu nha đầu? Lời này của Quốc sư đại nhân chính là trắng trợn vũ nhục hắn ta!
Mộ lâu chủ hơi hơi nhíu mày, hờ hững lên tiếng, “Bích Tiêu, tận tình ức hiếp Minh Nguyệt.”
Nghe vậy, Minh Nguyệt ai oán nhìn Mộ lâu chủ, Chủ mẫu nhìn như tiên nữ giáng trần sao lại có thể tàn nhẫn như vậy với nàng ấy?
“Khụ khụ...” Dưới bầu không khí quỷ dị này, rốt cục Thanh Long nhịn không được mà lên tiếng, “Chủ thượng, Thương Ngao muốn gặp người.”
Quốc sư đại nhân nhíu mày, nhẹ nhàng câu môi, có chút lười nhác đáp, “Ta đã biết.” Biểu cảm của hắn hiển nhiên là không đặt chuyện này trong lòng nhưng dáng vẻ lại giống như chuẩn bị đi gặp Thương Ngao, khiến cho người khác không tài nào đoán được hắn đang nghĩ gì.
Sau khi Thanh Long nhận được ba chữ này liền tự giác ly khai, sẵn tiện kéo đôi oan gia - Minh Nguyệt và Bích Tiêu đi. Đợi sau khi Quốc sư đại nhân đã hoá thân thành Nhai chủ Địa Ngục nhai, Thanh Long mới xuất hiện, “Chủ thượng, người thật sự muốn đi gặp Thương Ngao?”
Không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân mà Thương Ngao muốn gặp Nhai chủ Địa Ngục nhai - dĩ nhiên là lo lắng quan hệ giữa Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai. Hắn ta muốn tự mình gặp mặt Nhai chủ Địa Ngục nhai để tìm hiểu sự thật.
Khuôn mặt của Quốc sư đại nhân vẫn lạnh lùng, nghe thấy câu hỏi của Thanh Long thì trả lời, “Đã ra ngoài lâu lắm rồi, nên về Địa Ngục nhai.” Còn Thương Ngao, ai rảnh mà để ý đến hắn ta chứ?
Sau khi Mộ lâu chủ dùng xong đồ ăn sáng, nàng liền tản bộ trong hoa viên. Ở chung lâu ngày với Quốc sư đại nhân, nàng giống như bị lây bệnh lười của Quốc sư đại nhân, thời thời khắc khắc đều muốn nằm. Đây thật sự không phải là một thói quen tốt.
Bích Tiêu và Thiên Liễm cũng không có việc gì làm, dứt khoát đi theo nàng. Những người không biết còn tưởng rằng Mộ lâu chủ đang đi làm đại sự đó!
Thiên Liễm vẫn ít nói như vậy, chỉ cố gắng chiếu cố Mộ lâu chủ cho thật tốt, Bích Tiêu thì nói nhiều hơn, “Lâu chủ, một tháng này, chúng ta thật sự mặc kệ việc này sao? Nếu người muốn thì hãy sai Yến Kinh Thiên đi điều tra mọi việc nhé!” Đều là trộm, hẳn là hiểu biết nhau hơn.
Cước bộ của Mộ lâu chủ vẫn không ngừng, tầm mắt thản nhiên đảo qua hoa mẫu đơn kiêu sa trong vườn, ngữ khí hờ hững như gió xuân thổi qua lại mang theo một tia trong trẻo lạnh lùng của một dòng suối, “Không vội.” Chỉ cần Quốc sư đại nhân không phải trở về Kinh thành gấp, nàng cũng không cần phải vội vàng.
Dù là phủ Quốc sư hay là chỗ nào thì họ vẫn ở cạnh nhau nên chẳng có việc gì to tát cả. Nàng thật muốn nhìn xem, dưới tình huống Địa Ngục nhai và Lạc Tiên lâu không nhúng tay vào thì chuyện này sẽ có kết quả như thế nào. Dẫu sao, năng lực của Thương Ngao không phải chỉ có vậy thôi.
Hắn ta kéo dài chuyện này, cũng không ra tay ngăn cản các môn phái tranh đấu là vì muốn nhân sự hỗn loạn này mà quan sát Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai. Điều hắn ta muốn biết là nàng và Nhai chủ Địa Ngục nhai có thật sự cấu kết với nhau hay không mà thôi.
Thực đáng tiếc là, dưới mí mắt của hắn ta, Nhai chủ Địa Ngục nhai vẫn không chút thu liễm, suốt ngày đều trèo lên giường của Mộ lâu chủ. Nếu Thương Ngao biết chuyện này, không biết tâm tình của hắn sẽ như thế nào đây?
Thấy Thanh Long mặt mày rạng rỡ, Mộ lâu chủ không khỏi lên tiếng hỏi, “Thanh Long, Chủ thượng nhà ngươi đâu rồi?”
Lúc trước, khi Quốc sư đại nhân rời đi, nàng cũng không hỏi han gì. Nhưng mà, nàng không biết Nhai chủ Địa Ngục nhai tuỳ tâm sở dục cũng sẽ thành thật đi gặp Thương Ngao. Phải biết là, Nhai chủ Địa Ngục nhai rất không thích giao thiệp với Thương Ngao - vị Minh chủ Võ lâm tượng trưng cho chánh đạo.
Nụ cười trên mặt của Thanh Long vẫn không thay đổi, đáy mắt lại xẹt qua một tia đùa dai, nói, “Chủ mẫu, Chủ thượng có việc nên đã về Địa Ngục nhai trước.”
Mộ lâu chủ ngẩn người, về Địa Ngục nhai? Vì sao Quốc sư đại nhân không nói cho nàng biết? “Địa Ngục nhai đã xảy ra việc lớn gì?” Khiến hắn phải ra đi không từ biệt.
“Không có việc gì cả. Chỉ là, Chủ thượng cảm thấy người đã ra ngoài lâu lắm rồi.” Tuy rằng đây là nguyên văn những gì Quốc sư đại nhân nói nhưng giọng nói tràn đầy sự ám muội của Thanh Long khiến người khác rất dễ liên tưởng đến việc Quốc sư đại nhân kim ốc tàng kiều ở Địa Ngục nhai.
*Kim ốc tàng kiều: nhà đẹp cất giấu giai nhân hoặc tình nhân.
Rốt cục Mộ lâu chủ cũng đã phát giác được nàng bị người ta đùa giỡn, tầm mắt hờ hững nhìn lướt qua Thanh Long tận hai lần. Sau đó, nàng thản nhiên thu hồi tầm mắt, gật nhẹ đầu, tiếp tục tản bộ.
Nụ cười trên mặt Thanh Long cứng đờ, trong lòng có dự cảm không may. Có phải hắn ta đã đắc tội Chủ mẫu hay không? Hắn ta chỉ đùa một chút thôi mà. Hẳn là Chủ mẫu sẽ không nhỏ nhen đến vậy đi?
Bích Tiêu nhìn hắn ta, cười lạnh hai tiếng, “Xem ra ngươi chưa ý thực được việc đắc tội Lâu chủ nghiêm trọng bao nhiêu.”
Nghe vậy, Thanh Long không khỏi ủ rũ như chiếc lá sắp lìa cành, “Ta chỉ nói đùa một chút thôi mà.” Vì sao Chủ thượng và Chủ mẫu suốt ngày ân ái, khiến cho người khác nhìn đến đau mắt?
Ngữ khí của Thanh Long thập phần ngây thơ nhưng cũng không thể chối bỏ được sự thật về việc hắn ta đã đắc tội Mộ lâu chủ.
Không lâu sau đó, Thanh Long cũng biến mất, Minh Nguyệt cũng biệt tăm vô tích. Chỉ còn Minh Y vẫn đang tẫn trách, đi theo Mộ lâu chủ.
Giữa trưa, Mộ lâu chủ đang vô cùng nhàm chán vì không có Quốc sư đại nhân kề cận liền nhận được tin tức Hải Dương đang đánh nhau với người của phái Không Động, nàng quyết định đi xem náo nhiệt.
Tranh đấu giữa các môn phái đã trở thành chuyện bình thường. Lúc đầu, mọi người thập phần hứng thú đến xem, đến bây giờ thì cũng không còn mấy ai có hứng thú.
Bên trong võ đường chỉ có mười người vây xem.
Mộ lâu chủ lẳng lặng đứng một bên, thinh thoảng nâng mắt nhìn một chút. Bạch y phiêu phiêu, hờ hững như thần tiên, khí chất như thần. Nàng hệt như tiên nữ giáng trần, không chút nào hợp với nhân gian khói lửa này.
Đương lúc Hải Dương và người của phái Không Động đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên có một cái kiệu màu tím lăng không, bay vào võ đường, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Sau đó, bốn hắc y nhân chợt loé rồi biến mất, chỉ để lại một mình cái kiệu đứng đó.
Những người đang đánh nhau cũng lập tức dừng lại, nhìn về cái kiệu tôn quý mà đẹp đẽ kia.
Mộ lâu chủ trừng mắt nhìn cái kiệu đó, phương thức xuất hiện độc đáo như vậy, không cần nói thì nàng cũng biết là ai.
Quả nhiên, ngay sau đó, tiếng nói trầm thấp của Quốc sư đại nhân truyền đến, “Nghe nói phu nhân muốn hồng hạnh vượt tường?” Cùng lúc ấy, một bàn tay thon dài, các khớp xương rõ ràng vén mành sa lên, người nọ vẫn lười biếng như cũ, xuất hiện trước mắt mọi người.
Khi nhìn thấy mặt nạ đặc biệt đó, dù là người trong giang hồ cũng đoán được thân phận của người chất vấn Mộ lâu chủ lại cười đến vô cùng ôn hoà.
Quốc sư của Mặc Lạc quốc - Văn Nhân Dịch!
Xem ra, Quốc sư đại nhân đại giá quang lâm là tới khởi binh vấn tội rồi. Nhai chủ Địa Ngục nhai đúng là quá kiêu ngạo, cư nhiên dám kinh động đến Quốc sư đại nhân. Đáng tiếc là Quốc sư đại nhân đã tới chậm một bước, Nhai chủ Địa Ngục nhai đã ly khai. Nếu không, mọi người đã có thể xem được một màn kịch hay.
Mộ lâu chủ thản nhiên nhìn hắn, nhíu mày nói, “Quốc sư đại nhân đang chất vấn Bản lâu chủ sao?””
Bởi vì câu nói này của Mộ lâu chủ, mùi hoả dược lan tràn trong không khí. Mọi người bất giác tin tưởng lời đồn rằng Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ bằng mặt không bằng lòng. Xem ra, lời khen của Mộ lâu chủ dành cho Quốc sư đại nhân chỉ là để cự tuyệt Nhai chủ Địa Ngục nhai mà thôi.
Quốc sư đại nhân đi đến chỗ Mộ lâu chủ đang đứng, thân thủ ôm lấy thắt lưng của nàng, rũ mắt nhìn nàng, không chút để ý nói, “Sao phu nhân lại nói như vậy? Bổn toạ chỉ là lo lắng phu nhân sẽ bị người khác khi dễ mà thôi.”
“Vậy Bản lâu chủ có phải là nên cảm tạ Quốc sư đại nhân hay không?” Trong giọng nói của Mộ lâu chủ tràn đầy châm chọc. Quốc sư đại nhân giả vờ cũng thật giống mà!
“Phu nhân...” Trong giọng nói của Quốc sư đại nhân mang theo một chút chậm rãi, ôn nhu nói, “Chúng ta đã lâu không gặp, tìm nơi vắng vẻ nói chuyện một chút có được không?”
Trong mắt mọi người, Quốc sư đại nhân của chúng ta lúc này là người phải nhân nhượng vì lợi ích của toàn cục. Chuyện Nhai chủ Địa Ngục nhai theo đuổi Mộ lâu chủ, mọi người trong giang hồ đều biết. Bây giờ, Quốc sư đại nhân lo lắng đến xem, không những không dám khởi binh vấn tội mà còn phải nhìn sắc mặt của Mộ lâu chủ để nói chuyện nữa.
Đáy mắt của Mộ lâu chủ tràn đầy hàn ý, không dấu vết kháp trên lưng của hắn. Hay lắm Văn Nhân Dịch, dám biến nàng thành phụ nhân điêu ngoa! Thanh danh của nàng nhất định sẽ bị huỷ hoại trong tay hắn.
Quốc sư đại nhân cười thầm trong lòng, huỷ hết đi mới tốt. Sẽ không có ai giành nàng với hắn cả!
Vì không để Quốc sư đại nhân tiếp tục khiến mọi người cảm thông, Mộ lâu chủ lôi kéo Quốc sư đại nhân bỏ chạy, chỉ để lại những người đã quên rằng bản thân mình tới là để đánh nhau hoặc là quan sát trận đấu.
“Không thể ngờ rằng Mộ lâu chủ bưu hãn như vậy. Ngay cả Quốc sư đại nhân còn phải chịu thua nàng.”
“Bởi vì Mộ lâu chủ không thích Quốc sư đại nhân. Bình thường, Mộ lâu chủ rất ôn hoà với mọi người.”
“Ta nghĩ Quốc sư đại nhân không uỷ khuất như hắn bộc lộ ra ngoài đâu. Quốc sư đại nhân là loại người nào, làm sao có thể uỷ khuất bản thân chỉ vì một nữ nhân. Quốc sư đại nhân nhất định là có mục đích riêng.”
“Nghe nói, hình như Mộ lâu chủ đứng về phía Thái tử điện hạ. Thái độ của Quốc sư đại nhân với Mộ lâu chủ rất đáng để suy ngẫm.”
Kết quả của những lời của mọi người chỉ có một - Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ bằng mặt không bằng lòng.
Sau khi hai người đã về đến viện của Mộ lâu chủ, cảnh tượng đã đổi thay.
Quốc sư đại nhân ôm Mộ lâu chủ, chôn đầu ở trong gáy của nàng, “Phu nhân, nàng có nhớ ta hay không?”
Mộ lâu chủ nghiêng đầu, tức giận đáp, “Chỉ là nửa ngày không gặp nhau mà thôi.”
Tay Quốc sư đại nhân nâng cằm của nàng, nhìn nàng rồi nhíu mày, “Chỉ là nửa ngày không gặp nhau thôi? Chẳng lẽ phu nhân không có cảm giác khi xa cách với vi phu thì giống như ba thu sao?”
Mộ lâu chủ hất bàn tay của ai kia ra, không để ý đến câu một ngày xa cách như ba thu, nhíu mày nói, “Không phải chàng nói về Địa Ngục nhai sao?”
Quốc sư đại nhân cũng không ép nàng, nghe xong lời của nàng, hơi hơi nhíu mày nói, “Về Địa Ngục nhai là Nhai chủ Địa Ngục nhai. Nhưng mà, việc đó có liên quan gì đến Bổn toạ sao?”
Mộ lâu chủ cư nhiên gật đầu phụ hoạ, “Đúng là không có liên quan gì cả.”
Sau đó, thân thủ đột nhiên ôm lấy cổ của Quốc sư đại nhân, hôn lên đôi môi của hắn, thấp giọng nói, “Quốc sư đại nhân, Bản lâu chủ đột nhiên phát hiện đúng là ta có chút nhớ chàng.”
Dĩ nhiên, Quốc sư đại nhân đã phát hiện trên mặt của Mộ lâu chủ viết rõ rành rành hai chữ - âm mưu. Bất quá, hắn vẫn không cự tuyệt sự chủ động của Mộ lâu chủ.
Sau một nụ hôn nóng bỏng, khoé miệng Mộ lâu chủ cong cong, “Quốc sư đại nhân, Chu tước đường chủ là một nữ nhân, làm việc đôi lúc rất bất tiện. Hay là, chàng điều Thanh Long đi giúp nàng ấy? “
Quốc sư đại nhân câu môi cười, thì ra là việc này. Xem ra, Thanh Long đã đắc tội Mộ lâu chủ rồi. Giữa Mộ lâu chủ và Thanh Long - dĩ nhiên Quốc sư đại nhân sẽ giúp Mộ lâu chủ.
Nhưng mà, đáp ứng thỉnh cầu của Mộ lâu chủ quá mức nhanh chóng sẽ mất rất nhiều phúc lợi.
Vì thế, Quốc sư đại nhân ra vẻ thở dài, “Phu nhân, nàng cũng biết Thanh Long và Chu Tước bất hoà với nhau. Nếu Bổn toạ để bọn họ ở chung một chỗ, vạn nhất bọn họ đấu đến một mất một còn thì Địa Ngục nhai sẽ bị tổn thất to lớn lắm.”
Khoé miệng của Mộ lâu chủ cong lên, nụ cười xinh đẹp tựa như hoa anh túc, lời nói lại tràn đầy uy hiếp, “Quốc sư đại nhân, chàng đã nhận hối lộ của Bản lâu chủ lại không chịu làm việc, có biết sẽ có hậu quả gì không?”
Quốc sư đại nhân lười biếng hỏi, “Hậu quả gì?”
Mộ lâu chủ cười càng thêm ôn nhu, “Chúng ta phân giường ngủ thì như thế nào?”
Quốc sư đại nhân lập tức xin hàng, “Vẫn là không cần. Ta sẽ lập tức điều Thanh Long đi giúp Chu Tước.”
Cứ như vậy, Quốc sư đại nhân vì tính phúc của bản thân mà đem Thanh Long đi bán.
Mộ lâu chủ vừa lòng, lúc này mới hỏi, “Sao chàng đột nhiên đổi thân phận thế?”
Quốc sư đại nhân cười nói, “Để Mặc Diễm biết tường tận hành tung của ta có phải là càng khiến hắn ta có thể yên tâm hành động không?”
Vả lại, tuy Nhai chủ Địa Ngục nhai có thể quấn quít lấy Mộ lâu chủ nhưng cũng không phải là danh chính ngôn thuận, cũng không thể càn quấy quá mức. Nếu không thì sẽ tổn hại đến thanh danh của Mộ lâu chủ. Tuy rằng Quốc sư đại nhân là phu quân danh chính ngôn thuận của Mộ lâu chủ nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài mặt là hắn rất để ý đến Mộ lâu chủ. Hư hư thực thực, mờ mờ ảo ảo thì mới khiến người ta không tài nào đoán ra được.
Dù là thân phận nào thì cũng không thể khiến hắn thoả mãn được. Vì vậy, hắn chỉ có thể luân phiên thay đổi thân phận để đến đây.
Mộ lâu chủ gật gật đầu, khó trách hắn rêu rao như vậy. Bất quá, Mặc Diễm vừa đa nghi vừa cẩn thận, Quốc sư đại nhân càng như vậy thì hắn ta càng không dám hành động đi?
Nghĩ vậy, Mộ lâu chủ không khỏi hoài nghi nhìn về phía Quốc sư đại nhân. Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ cười. Quả nhiên, việc gì cũng không qua được mắt của Mộ lâu chủ mà. “Ta thật sự để Mặc Diễm hành động mà.” Dẫu sao, Mặc Lạc quốc đã yên bình lâu lắm rồi. Đây là thời điểm hắn cần phải đập tan sự bình yên này.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn châm ngòi cuộc chiến giữa Mặc Diễm và Vân quý phi. Hắn không quan tâm đến quá trình, chỉ cần kết quả có thể đập tan sự yên bình mà không ảnh hưởng đến toàn cục là tốt rồi.
Nhưng một tháng đã trôi qua, Mặc Diễm vẫn chậm chạp không hành động, hắn cũng không hành động mà Vân quý phi vì địa vị của bản thân, vội vã chữa bệnh cho Mặc Thiên nên tạm thời không rảnh để đi đối nghịch với hắn. Vì thế, Quốc sư đại nhân cực kỳ ung dung ly khai Kinh thành mà Kinh thành vẫn yên bình như cũ.
Đối với tình huống như vậy, Quốc sư đại nhân cũng đã đoán được. Hắn còn biết khi Mặc Diễm hành động, không cần hắn ra tay thì Vân quý phi có thù tất báo sẽ mượn cơ hội này để phế truất Thái tử. Nếu hai người đã giao phong, triều đình nhất định sẽ dậy sóng. Đến lúc đó, Quốc sư đại nhân chỉ cần đứng xa xa quan sát, đợi hai người họ lưỡng bại câu thương là được rồi.
Bất quá, Quốc sư đại nhân định lực kinh người sau khi lén lén lút lút ở chung với nhau tại viện của Mộ lâu chủ thì bắt đầu mất kiên nhẫn. Quốc sư đại nhân vì muốn quang minh chính đại cùng Mộ lâu chủ chàng chàng thiếp thiếp mà đã thay đổi kế hoạch.
Vì thế, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý. Nếu Mặc Diễm và Vân quý phi đã chậm chạp không muốn hành động thì đừng trách hắn ra tay trước.
Lưu quang nơi đáy mắt của Quốc sư đại nhân lưu chuyển, nguy hiểm tột cùng lại hết sức mê hoặc, hệt như bông hoa ăn thịt người, khiến người khác không thể nào thoát khỏi được sự cám dỗ chí mạng của hắn.
Tin tức Quốc sư đại nhân đến Hướng Liên Thiên các rất nhanh đã truyền khắp mọi ngóc ngách của Hướng Liên Thiên các. Mọi người quan tâm Phá Thiên đao phổ cũng không quên nghị luận về quan hệ giữa Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ.
Ngoại trừ những lời nghị luận này, Tô Hân còn nghe được Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân đang bất hoà với nhau, còn biết được lúc trước là Mộ lâu chủ bị ép phải gả cho Quốc sư đại nhân. Nàng ta còn nghe nói, trước khi Mộ lâu chủ xuất giá, binh lính bên ngoài Lạc Tiên lâu cũng không phải vì bảo hộ Mộ lâu chủ mà là vì phòng ngừa Mộ lâu chủ đào hôn.
Vì thế, Tô Hân luôn cảm thấy tiếc nuối vì sư huynh của mình đã bỏ lỡ Mộ lâu chủ lập tức bắt đầu cổ vũ sư huynh theo đuổi Mộ lâu chủ. Nếu thành công, không chỉ Mộ lâu chủ có thể thoát khỏi ma trảo của Quốc sư đại nhân mà sư huynh cũng có thể được hạnh phúc, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?