Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Nếu không phải Lục Diễn là đệ tử lão hiểu rõ nhất thì chắc lão sẽ cười lạnh hai tiếng, trục xuất khỏi môn phái là xong sao? Không biết nên nói đứa trẻ này ngây thơ hay là ngu xuẩn nữa. Nó đắc tội với Mộ Lưu Ly, dù là phái Vô Song cũng khó bảo hộ nó, bây giờ nó còn muốn thoát khỏi sư môn?
Tình cảm thầy trò thắm thiết lại biến thành trở mặt nhau, trong lòng Tần Việt tất nhiên là oán giận Mộ lâu chủ và Quốc sư đại nhân nhưng lão là người thông minh. Đã tới bước này, lão vẫn chưa muốn cá chết lưới rách với Mộ lâu chủ, nhưng lão đã chủ động đề nghị tách ra khỏi Lạc Tiên lâu. Lý do là đệ tử của lão bất kính với Mộ lâu chủ nên lão không còn mặt mũi nào hợp tác với Lạc Tiên lâu nữa.
Đây cũng xem như là Mộ lâu chủ đã đạt được mục đích của mình.
Nhưng mà Quốc sư đại nhân hơi lo lắng khi thấy biểu hiện của Tần Việt. Tuy bây giờ lão già Tần Việt thông minh ngậm bồ hòn về chuyện này nhưng một khi có cơ hội thì chắc chắn lão sẽ tặng Lạc Tiên lâu một đòn trí mạng.
Chỉ là nhìn Mộ lâu chủ như thể đã lường trước mọi việc thì chắc nàng đã có tính toán riêng nên hắn cũng không nói gì nữa.
Khi Tần Việt về tới viện của lão thì không nhịn được mà đánh nát cái bàn, trút hết giận trong lòng ra rồi nói: “Mộ Lưu Ly đúng là khinh người quá đáng!”
Lão luôn hành xử đúng mực vì phái Vô Song dựa vào Lạc Tiên lâu. Vì vậy lão luôn khách khí với Mộ Lưu Ly. Nhưng không ngờ Mộ Lưu Ly không nể tình cũ, dùng lão xong rồi vứt đi, đúng là đáng giận!
Đây là điểm thất bại của Tần Việt. Tuy bề ngoài nể mặt Mộ lâu chủ nhưng trong tối, lão luôn âm thầm gây áp lực lên nàng. Tuy lão cực kỳ đúng mực, chiếm những món lợi mà lão nghĩ mình xứng đáng có được nhưng Mộ lâu chủ lại không nghĩ rằng lão xứng đáng có được nhiều như vậy.
Tuy phái Vô Song ủng hộ Lạc Tiên lâu nhưng chưa từng làm gì cho Lạc Tiên lâu cả. Nói thẳng ra, phái Vô Song chỉ là vật trang trí mà thôi. Tuy nhiên, có Lạc Tiên lâu làm hậu thuẫn thì cho dù là đối thủ hay kẻ thù của phái Vô Song cũng không dám ra tay với phái Vô Song. Nếu đã như vậy thì khi xong chuyện, hai bên không ai nợ ai hết.
Ai bảo Tần Việt quá tham lam, còn muốn Lạc Tiên lâu đem lại vô vàn lợi ích cho lão sau khi xong việc. Vì vậy, Mộ lâu chủ hoàn toàn không muốn dung túng cho lão nữa.
Tần Việt ngồi một lát rồi hô lên: “Người tới!”
Một người đẩy cửa bước vào phòng, cung kính hỏi: “Chưởng môn cần phân phó gì ạ?”
“Gọi Lục Diễn tới đây cho ta!”
Tuy Tần Việt rất tức giận về hành vi của Lục Diễn nhưng lão vẫn không muốn buông tay Lục Diễn. Nói sao thì hai người đã là thầy trò nhiều năm như vậy, ông không nỡ trơ mắt nhìn Lục Diễn tự tìm đường chết nên lão muốn gọi gã tới rồi khuyên bảo.
Chỉ là Lục Diễn vô cùng ương bướng. Khi Tần Việt cho người đi gọi Lục Diễn thì không thấy gã đâu cả, cũng không tìm được gã.
Đêm khuya thanh vắng.
Mộ lâu chủ nằm trong lòng Quốc sư đại nhân, khi thấy hắn suy tư thì không khỏi lên tiếng: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Quốc sư đại nhân vuốt vuốt lưng nàng, ung dung trả lời: “Trong triều có động tĩnh.” Có vài người là chó cùng rứt giậu.
Mộ lâu chủ không chú ý đến chuyện trong triều nên nàng không biết triều đình đã thay đổi đến mức nào, bây giờ nghe hắn nói như vậy thì chỉ hỏi đúng một câu: “Chúng ta cần về kinh thành gấp không?”
Quốc sư đại nhân hôn nàng một cái: “Không sao, hai ngày nữa trở về cũng chưa muộn, nàng đừng lo lắng.”
Nàng biết hắn cho nàng hai ngày để xử lý mấy chuyện lộn xộn này. Nhìn hắn tự tin như vậy nên nàng cũng không từ chối ý tốt của hắn nhưng không còn tâm trạng để chơi đùa nữa, nàng thầm nghĩ phải giải quyết chuyện này thật nhanh mới được.
Vào lúc này, Lục Diễn chơi trò mất tích nguyên ngày đã chịu xuất hiện. Chỉ là bây giờ gã đã say mèm nhưng cũng không về phòng của mình.
“Rầm...”
Cánh cửa phát ra một tiếng cực kỳ lớn khi đập vào vách tường, đánh thức Tang Nhu đang ngủ. Dưới ánh trăng, ả chỉ nhìn thấy được một bóng người mờ mờ nơi cửa, sợ hãi hỏi: “Ai đó?”
Người đứng bên cửa không trả lời, bước thẳng vào phòng, Tang Nhu siết chặt hai tay bên trong chăn, run rẩy hỏi lại một lần: “Ngươi là ai?”
Ai mà không sợ khi đột nhiên có một người xuất hiện ở phòng mình vào lúc nửa đêm chứ, huống chi ả chỉ là một cô nương yếu ớt. Vả lại Tang Nhu đã lăn lộn trong chốn giang hồ trong một khoảng thời gian không ngắn, tất nhiên là ả biết Mộ lâu chủ không dễ chọc. Vì vậy, dù ả muốn giành người từ tay Mộ lâu chủ thì cũng chưa từng làm chuyện gì quá khích cả. Ý nghĩ đầu tiên của ả khi người này xông vào phòng của mình chính là, không biết đây có phải là người Mộ lâu chủ phái tới để giết nàng không.
Trái tim của Tang Nhu đập nhanh theo mỗi bước chân của người nọ. Ả đang suy nghĩ rằng, nếu mình kêu cứu thì các vị đại hiệp có thể kịp thời chạy tới đây cứu ả không?
Lúc người đó cách ả hai bước thì ả đã thấy diện mạo của người đó, thở phào nhẹ nhõm: “Lục đại ca, đã trễ thế này huynh còn có việc gì ư?”
Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ ở chung một phòng khó tránh lời đàm tiếu. Ả chợt nghĩ đến việc Quốc sư đại nhân sẽ hiểu lầm, nhíu mày nói: “Lục đại ca, bây giờ đã khuya, có việc gì thì mai hẵng tính!”
Lục Diễn giống như không nghe thấy lời của ả, tiếp tục đến gần giường, mùi rượu nồng nặc bay vào cánh mũi của Tang Nhu, ả nhăn mày: “Lục đại ca...A...”
Đột nhiên bị té trên giường, Tang Nhu sợ hãi kêu lên. Sau đó, ả chưa kịp phản ứng thì Lục Diễn đã tàn bạo hôn ả, làm đôi môi của ả đau vô cùng.
Tang Nhu vô cùng sợ hãi, hai tay liên tục đánh Lục Diễn nhưng gã đã nắm cổ tay của ả, bắt chéo ra sau lưng rồi kéo mạnh y phục của ả.
Chỉ nghe một tiếng “Xoẹt”, trung y màu trắng của Tang Nhu đã bị xé ra làm đôi, gã tiện tay lấy mảnh vải này trói hai tay đang giãy dụa của Tang Nhu.
Tang Nhu điên cuồng vùng vẫy để thoát khỏi kiềm chế của Lục Diễn, nước mắt tràn ra. Ả chưa bao giờ thấy một Lục Diễn như thế, gã làm ả sợ quá: “Lục đại ca, huynh tỉnh lại đi, muội là Tang Nhu mà!”
Nhưng dù ả khóc lóc ra sao cũng không khiến gã động lòng, gã nhanh tay cởi hết y phục của ả, hai mắt đỏ bừng nhìn thân thể mềm mại ở dưới thân. Cuối cùng, Tang Nhu cũng đoán ra được chuyện sắp xảy ra, ả cực kỳ sợ hãi, vừa giãy dụa vừa kêu to: “Cứu...”
Tang Nhu vừa mới nói một chữ thì đã bị Lục Diễn điểm á huyệt.
(*Á huyệt: Huyệt câm.)
“Ồn ào muốn chết!”
Lục Diễn cảm nhận được người dưới thân gã đang run rẩy không ngừng, duỗi tay sờ sờ gương mặt của ả, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ...”
Ngữ khí nhỏ nhẹ giống hệt như bình thường gã nói với Tang Nhu nên đã giảm bớt sự sợ hãi trong lòng ả. Ả mở miệng muốn nói nhưng không nói thành tiếng, vô cùng sốt ruột, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Lục Diễn nhíu mày, lại nói một câu: “Đừng khóc...”
Tang Nhu thấy gã không có hành động nào nữa, đoán rằng tuy gã uống rượu nhưng vẫn đau lòng khi ả khóc. Nghĩ vậy, nước mắt tuôn như mưa, trong lòng thầm nghĩ rằng làm vậy thì gã sẽ buông tha cho mình.
Lục Diễn nhăn mặt, dùng hai tay che mắt của Tang Nhu.
Tang Nhu sửng sốt, không biết gã định làm gì, ả chợt cảm giác được mắt cá chân bị nắm. Tang Nhu run rẩy, theo bản năng muốn tránh ra nhưng ả quá yếu ớt, không thể làm được gì.
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn như bị xé nát truyền tới, làm cho khuôn mặt của Tang Nhu trắng bệch. Ả mở miệng theo thói quen nhưng không thể kêu thành tiếng, nước mắt tuôn ra ào ạt.
Tang Nhu cắn môi, không có sức lực để giãy dụa. Cả người đều đau, chỗ đó cũng đau, hai tay bị bắt chéo ra sau lưng cũng đau không kém. Nhưng bây giờ Lục Diễn không tỉnh táo nên không quan tâm đến cảm xúc của ả, trong đầu gã chỉ có mỗi việc hung hăng làm ả.
Sau khi xong xuôi, Lục Diễn xoay người, nằm xuống cạnh ả, tức giận nhìn khuôn mặt tái nhợt của ả, vừa giống như đang hỏi ả cũng giống như đang hỏi bản thân: “Vì sao không yêu ta?”
Tuy Lục Diễn luôn tỏ vẻ chỉ cần Tang Nhu hạnh phúc là đủ rồi nhưng trong lòng vô cùng khổ sở. Ban nãy lại bị Tần Việt “bỏ rơi”, nỗi buồn chồng chất nên gã chạy đi uống rượu để giải sầu. Sau khi gã say thì những buồn bực trong lòng cũng được giải thoát.
Tang Nhu run rẩy vì sợ hãi, rất sợ sẽ bị gã làm thêm một lần nữa.
May là Lục Diễn không làm gì nữa, nhìn ả trong chốc lát rồi cắn răng nói ba chữ: “Mộ Lưu Ly!”
Sau đó, gã giống như đã mệt rồi, nhắm hai mắt lại, ngủ thiếp đi.
Thấy thế, Tang Nhu mới cẩn thận ngồi dậy, sự đau đớn từ cơ thể làm khuôn mặt của ả càng thêm tái nhợt, hai bên thái dương cũng toát mồ hôi. Sau một hồi giãy dụa thì ả cũng cởi trói được, á huyệt cũng đã hết hiệu lực.
Ả thẫn thờ nhìn ga trải giường bị nhuộm đỏ, hai tay ôm đầu gối khóc nức nở, đôi mắt ngập tràn tuyệt vọng. Dịch vốn không thích ả, bây giờ chàng sẽ càng có lý do không thích ả. Dẫu ả muốn lừa chàng chuyện này thì chắc chắn chàng sẽ phát hiện ra thôi, chàng khôn khéo vậy mà.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Ả không cam lòng!
Khi nghĩ đến chuyện gì đó, hai mắt mờ mịt của ả sáng bừng lên, quyết tâm muốn làm ngọc đá cùng tan!
Tang Nhu oán hận nhìn Lục Diễn đang nằm trên giường, ả bò xuống giường, tiện tay mặc vào một bộ y phục, nâng cơ thể đau đớn ra ngoài.
Quốc sư đại nhân đang ngủ chợt mở mắt ra, đáy mắt không chút mơ màng, hoàn toàn không giống như người mới tỉnh ngủ. Hắn nghe ám vệ bẩm báo, hai mắt loé lên vẻ lạnh lẽo.
Hắn dùng truyền âm nhập mật phân phó cho ám vệ ngăn ả ở bên ngoài viện. Sau khi làm xong chuyện này thì hắn mới nhẹ nhàng buông người trong lòng ra, mặc vội một bộ y phục rồi đi ra ngoài.
Tang Nhu không cam lòng khi bị ngăn ngoài viện, muốn la hét om sòm nhưng không thành công. Thật không may cho ả khi ám vệ ngăn ả là Minh Y. Thân là thủ hạ đắc lực của Quốc sư đại nhân, y cũng hiểu đôi chút về tình cảm của Quốc sư đại nhân. Y hiểu rất rõ thái độ của Quốc sư đại nhân dành cho Tang Nhu là gì nên không sợ đụng chạm ả thì sẽ bị trách tội.
Không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân Quốc sư đại nhân ngăn Tang Nhu ở ngoài viện, tất nhiên là vì sợ ả làm ồn đến Mộ lâu chủ, sẽ đánh thức nàng dậy. Bây giờ, nữ nhân này còn muốn la hét ỏm tỏi, Minh Y sẽ không khách khí với ả nữa. Y lấy ra một cái bánh bao thịt, thẳng tay ném vào miệng của Tang Nhu.
Đừng coi thường cái bánh bao thịt này, cũng đừng xem thường cú ném tuỳ ý của Minh Y nhé. Người ném là ai? Là Minh Y đó. Kỹ thuật ném bánh bao thịt của Minh Y rất tốt đó, cái bánh bao này vừa khít với miệng của Tang Nhu, ả không thể phun ra hay nuốt cái bánh bao này, chỉ có thể banh miệng ra. Vả lại, bánh bao này có thể ngăn được tiếng la sắp thành tiếng của ả nữa.
Tiểu tặc Kinh Thiên khó khăn lắm mới chạy tới được đây vô tình chứng kiến cảnh này, gã liền trượt chân, lăn xuống từ trên tường cao. Sau đó, gã đứng lên, vỗ vỗ bụi bặm dưới mông, trừng mắt với Minh Y, khóe miệng run rẩy, không biết nói gì hơn: “Lão đại Minh Y, thì ra lúc nào huynh cũng mang theo bánh bao thịt à!”
Nhìn từ góc độ nào thì chuyện này cũng không phù hợp với Minh Y mặt lạnh luôn!