Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Quốc sư đại nhân mỉm cười nhìn ai kia đang nằm trên nhuyễn tháp, nụ cười của hắn nhìn như vô cùng bất đắc dĩ nhưng sự sủng ái nơi đáy mắt lại trái với nụ cười của hắn. Bất kỳ ai liếc nhìn sự ôn nhu của hắn thì trái tim của người đó sẽ hoá thành nước luôn.
Quốc sư đại nhân đặt mấy gốc thảo dược mà hắn đã cực khổ đào xới qua một bên, rửa tay ở hàn đàm*. Sau khi rửa sạch sẽ thì hắn mới ngồi xuống nhuyễn tháp. Mộ lâu chủ đang ngủ liền cựa quậy, nằm lên đùi hắn, kéo ống tay của hắn đặt lên mắt mình để che nắng.
(Hàn đàm: hồ lạnh như băng.)
Quốc sư đại nhân không gọi nàng nữa, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đôi mắt tràn ngập nhu tình.
Hai người đẹp tựa tranh, khiến người khác không nỡ quấy rầy họ.
Khi Lục Diễn tới gần, Quốc sư đại nhân nhíu mi, ánh mắt loé lên rồi ôm Mộ lâu chủ tựa vào ngực mình, cười cười: “Phu nhân, nàng thu nhiều bạc của Tần Việt như vậy mà không sợ lão ta phát hiện ra nàng lừa lão sao?”
Bước chân của Lục Diễn nặng hơn một chút, gã tức giận nắm chặt tay, khớp xương kêu răng rắc.
Khoé môi Quốc sư đại nhân cong cong, nếu Tần Việt đã tới thì chắc chắn sẽ hỏi rõ mọi chuyện từ Lục Diễn trước. Bây giờ, Lục Diễn chạy tới đây, hẳn là gã đã biết hết mọi chuyện.
Thực đáng tiếc, có hắn ở đây thì sẽ tuyệt đối không để Lục Diễn vịn vào cái cớ ân cứu mạng để tiếp cận Mộ lâu chủ. Hừ, tiên nữ? Dù nàng có là tiên nữ thật thì cũng là tiên nữ nhà hắn.
Mộ lâu chủ lười biếng liếc Quốc sư đại nhân một cái. Tuy trong lòng nàng vẫn còn khó chịu vì Quốc sư đại nhân thắng nàng một nước cờ nhưng bây giờ là lúc họ đồng lòng đối ngoại, nội chiến thì tính sau.
Vì vậy, Mộ lâu chủ thuận theo ý hắn: “Dù lão có phát hiện thì đã sao, lão dám làm gì Bản lâu chủ!”
Lục Diễn tự cho rằng bản thân vẫn chưa bị phát hiện, trừng mắt với hai người từ xa, cơn tức giận trong lòng vẫn chưa tiêu. Rất may, người cứu gã chính là Tang Nhu, mọi chuyện vẫn không thay đổi. Gã cho rằng bản thân sẽ cảm thấy nhẹ nhõm nhưng trên thực tế, gã vừa cảm thấy vô cùng phẫn nộ vừa có một cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.
Một câu nói của Tần Việt lại làm cho thành trì kiên cố của gã lung lay.
Lục Diễn lắc lắc đầu, gã không nên nghĩ nhiều như vậy. Sao tình cảm của gã dành cho Tang Nhu có thể tan biến chỉ vì những gợn sóng nhỏ nhoi? Gã ta âm thầm hạ quyết tâm, nhìn hai người lần cuối rồi xoay người rời đi.
Quốc sư đại nhân híp mắt nhìn về phía Lục Diễn rời đi, cười mỉa một tiếng. Tình cảm của Lục Diễn dành cho Tang Nhu dễ dao động như vậy chứng tỏ gã không thích ả nhiều như gã vẫn tưởng.
Lục Diễn vừa rời đi thì Mộ lâu chủ nằm xuống, không thèm để ý đến ai kia nữa.
Quốc sư đại nhân buồn cười khi nhìn thấy hành động này của nàng. Thật ra, nếu không phải nàng đột nhiên nghe thấy Bích Tiêu nhắc tới bạc thì cũng sẽ không đi sai nước cờ, tất nhiên nàng cũng sẽ không thua hắn.
Hắn mới phát hiện ra nàng càng ngày càng mê tiền.
Mộ lâu chủ buồn bực như vậy là vì nàng đã quyết tâm so tài với hắn, kết quả là nàng thua. Bất kể là vì nguyên nhân gì, thua chính là thua.
Nếu nàng đấu với người khác thì nàng sẽ không bất cẩn như vậy. Nhưng mà đối thủ của nàng lại là hắn. Tuy đã dặn lòng là phải tập trung vì đây là một trận đấu nhưng khi giáp mặt với hắn, nàng vẫn vô ý thả lỏng.
Quốc sư đại nhân ôm nàng vào lòng, cười nói: “Nếu không nhờ nàng nhắc nhở thì ta cũng sẽ không thắng được.”
Mộ lâu chủ tỏ vẻ khinh thường khi nghe những lời an ủi của Quốc sư đại nhân. Hắn nghĩ nàng không biết hắn cố tình để nàng nhắc nhở hắn sao? Nàng hiểu rõ trình độ của Quốc sư đại nhân, nếu thắng thì phải thắng cho vẻ vang, để ai kia nhường thì có tính là vẻ vang không?
Mộ lâu chủ chỉ buồn bực một lát là hết ngay. Nàng vốn không phải là người đa sầu đa cảm. Huống hồ, còn có kịch hay đang đợi nàng đó!
“Đi thôi! Chắc Tần Việt sẽ tới bái phỏng nhanh thôi.”
Quốc sư đại nhân không có dị nghị gì, thuận tay đem theo mấy gốc cây thảo dược. Hết cách rồi, ai bảo phu nhân của hắn muốn mấy gốc cây này chứ?
Tuy Tần Việt luôn tận tình áp bức Lạc Tiên lâu nhưng bởi vì lợi ích nên lão ta cực kỳ xem trọng mối quan hệ hợp tác giữa phái Vô Song và Lạc Tiên lâu.
Không ngoài dự đoán của Mộ lâu chủ, hai người chưa ngồi được bao lâu thì Tần Việt đã tới bái phỏng, Lục Diễn cũng cùng đi. Chỉ là Lục Diễn không tự nguyện đến đây, mà là bị Tần Việt bắt buộc đến.
Nhìn một màn chịu đòn tạ tội sắp xảy ra này, Mộ lâu chủ nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.
Quốc sư đại nhân vẫn nhớ rõ chuyện đã đồng ý với phu nhân nhà mình, nhân lúc nàng không nói lời nào thì hắn hỏi: “Tần chưởng môn làm gì vậy?”
Tần Việt không dám lơi là cảnh giác khi nói chuyện với Quốc sư đại nhân. Chưa tính đến thân phận Quốc sư của hắn, chỉ mỗi sự giả dối của hắn đã khiến người khác phải dè chừng rồi.
Nghe vậy, Tần Việt cung kính đáp lời: “Lúc trước, nghiệt đồ bị ma xui quỷ khiến, ngu muội nên đã bất kính với Mộ lâu chủ. Bây giờ nó đã biết sai, mong Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ nể mặt lão phu mà đừng chấp nhặt với nó.”
Nếu là những người khác thì lão sẽ tỏ ra kiêu ngạo, tránh cho đối phương được voi đòi tiên. Nhưng với hai người này, lão ta phải hạ mình hết cỡ vì chuyện này không chỉ liên quan đến lợi ích của phái Vô Song mà còn sự tồn vong của cả phái nữa. Bởi vì cả Văn Nhân Dịch và Mộ Lưu Ly đều không phải là người nhân từ. Đây cũng là lý do mà Tần Việt la rầy rồi trói Lục Diễn đến đây tạ tội. Lão ta không muốn thấy đầu và thân của Lục Diễn ở hai nơi, cũng không muốn phái Vô Song bị phá huỷ chỉ trong nháy mắt.
Chỉ tiếc là Lục Diễn không biết nỗi khổ của lão. Tuy bây giờ Lục Diễn không nói gì nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của gã là biết ngay gã không cam lòng tới cỡ nào. Có lẽ, trong lòng gã đã gieo xuống hạt giống nghi ngờ và chán ghét Tần Việt.
Mọi chuyện rõ ràng là do Mộ Lưu Ly tác oai tác quái, nhưng sư phụ thà tin nữ nhân xấu xa kia cũng không chịu tin mình. Người không quan tâm đến việc gã không đồng ý, ép buộc gã tới đây, thậm chí còn dùng Tang Nhu uy hiếp gã ta. Sau tất cả, sao gã có thể không oán hận sư phụ được đây?
Quốc sư đại nhân nhíu mày lười biếng nhìn Lục Diễn và Tần Việt, chậm rãi nói: “Hử? Sao Bổn toạ cảm thấy Lục thiếu hiệp vẫn chưa bản thân đã sai nhỉ?”
Sắc mặt Tần Việt cứng đờ, đá mạnh vào đùi của Lục Diễn, quát lớn: “Quỳ xuống!”
Lục Diễn không phòng bị, đầu gối cong xuống, quỳ xuống đất, sắc mặt của gã ta liền trở nên rất khó nhìn. Gã là Đại đệ tử của phái Vô Song, luôn được Tần Việt xem trọng, cũng khá nổi trong chốn giang hồ, chưa bao giờ bị đối xử như này cả. Cho nên gã liền cảm thấy không cam lòng pha lẫn với khuất nhục và oán hận.
Thật ra Tần Việt cũng thương Lục Diễn lắm. Nếu không phải Lục Diễn kiên quyết không đi tạ tội thì lão sẽ không trói nó lại.
Nhưng sau khi tới đây, Tần Việt không còn lòng dạ nào mà để tâm đến cảm xúc của Lục Diễn, lòng lão đang tâm tâm niệm niệm nghĩ cách cứu vãn chuyện này.
Sau khi suy tính kỹ càng, lão cảm thấy chuyện này không thể hoàn toàn trách Lục Diễn. Hẳn là Lạc Tiên lâu đã muốn tách ra khỏi phái Vô Song từ lâu. Tuy hành động Lục Diễn không đúng nhưng chắc chắn đã bị người khác lợi dụng.
Tần Việt biết rõ, nếu Lạc Tiên lâu muốn tách khỏi phái Vô Song thì lão không thể ngăn được. Chí ít, lão có thể bảo vệ phái Vô Song. Lão biết Mộ Lưu Ly là người thích ghi thù, Lục Diễn đã làm sai, tất nhiên phải tạ tội.
Ngay từ đầu, Quốc sư đại nhân đã không thích Lục Diễn, cũng không ưa những người có liên quan đến gã như Tần Việt. Vì vậy khi nhìn một màn này, hắn thở dài nói: “Tần chưởng môn làm gì vậy? Tuy Lục thiếu hiệp có sai nhưng chung quy vẫn là đệ tử của ngươi, sao Tần chưởng môn nỡ ra tay được vậy?”
Tuy lời này không có vấn đề gì nhưng vào tai Lục Diễn thì ý nghĩa lại khác hẳn.
Nếu Tần Việt tốt với gã thật thì sao lại không tin gã? Sao có thể để gã phải nhục nhã như này?
Nhìn Quốc sư đại nhân tỉnh bơ châm ngòi ly gián, ý cười trong mắt Mộ lâu chủ chợt loé lên, mở miệng nói: “Tần chưởng môn yên tâm, Bản lâu chủ là người phân biệt rạch ròi giữa ân và oán. Tuy Lục Diễn bất kính với Bản lâu chủ nhưng ta sẽ không giận cá chém thớt lên phái Vô Song.”
Mấy câu này đã làm cho ý nghĩa của Lục Diễn càng bay xa hơn. Những lời này rõ ràng là đang nói với gã rằng Tần Việt đối xử với gã như vậy là vì sợ phái Vô Song bị liên luỵ nên mới hy sinh gã ta.
Sao Lục Diễn có thể là đối thủ của Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ được chứ?
Nhìn sắc mặt đen thui của Lục Diễn, cả Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ vẫn vô cảm nhưng khuôn mặt già nua của Tần Việt đã đỏ bừng vì tức giận. Lục Diễn không hiểu mưu đồ của hai người họ nhưng lão thì khác, sao có thể không biết hai người đang châm ngòi ly gián?
Điều khiến trái tim lão lạnh lẽo là Lục Diễn đã bị châm ngòi. Uổng cho bình thường lão luôn thương Lục Diễn nhất, kết quả lại nuôi một con sói mắt trắng!
Nhưng dù là tức giận hay trái tim lạnh lẽo thì cũng phải giải quyết chuyện này trước đã.
“Phải làm sao thì Mộ lâu chủ mới chịu tha thứ cho Lục Diễn?” Tuy rằng Tần Việt đã cố gắng kìm lại nhưng giọng điệu của lão vẫn không tốt chút nào.
Mộ lâu chủ cũng không để ý đến giọng điệu của lão, thản nhiên đáp lời: “Không phải Bản lâu chủ muốn gây khó dễ cho Lục thiếu hiệp nhưng Lục thiếu hiệp vì ý trung nhân mà năm lần bảy lượt bày cách chia rẽ tình cảm của Bản lâu chủ và Quốc sư đại nhân, chuyện này có phải là hơi quá không?”
Rốt cuộc Lục Diễn không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Mộ Lưu Ly, ngươi không được đổi trắng thay đen, ai muốn chia rẽ các người? Tiểu Nhu không cầu danh phận, chỉ muốn ở bên cạnh Quốc sư đại nhân, rõ ràng là ngươi ghen tị còn bắt nạt tiểu Nhu...”
Câu nói kế tiếp còn chưa bật ra thì gã đã bị Tần Việt đá một cú, quỳ xuống đất: “Con câm miệng lại cho ta! Theo ta thấy, con đã bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi, không phân biệt được đúng sai!”
Cú đá này của Tần Việt nhìn qua thì có vẻ mạnh nhưng chẳng thể làm bị thương Lục Diễn được. Lão ta không nỡ làm tổn thương Lục Diễn nhưng đã vô cùng thất vọng về đứa đệ tử này. Người vừa không có đầu óc vừa trầm mê sắc đẹp thì dù võ công cao cường cách mấy cũng không thể tồn tại được trong chốn giang hồ được. Xem ra, lão không thể truyền chức vị chưởng môn cho Lục Diễn được rồi.
Bất mãn trong lòng Lục Diễn dành cho Tần Việt đã đầy, một cú này làm giọt nước tràn ly. Gã đứng dậy, giựt phăng dây thừng ra.
Tần Việt chỉ giả vờ dẫn theo Lục Diễn để tạ tội mà thôi, mục đích của lão là cầu sự tha thứ từ Mộ lâu chủ chứ không phải hy sinh Lục Diễn. Vì thế, mặc dù lão trói Lục Diễn lại nhưng không phong bế nội lực của gã. Lúc trước, Lục Diễn vẫn luôn nhẫn nhịn là vì tôn sư trọng đạo. Chỉ là, bây giờ thì sự tức giận đã lấn át lý trí, gã không thèm để ý đến mấy vấn đề đó nữa.
Lục Diễn nhìn Tần Việt, gằn giọng: “Nếu sư phụ sợ phái Vô Song bị liên luỵ thì trục xuất đệ tử là được rồi!”
Gã vừa dứt lời, không màng tới phản ứng của Tần Việt, xoay người đi luôn.
Ngón tay Tần Việt run rẩy vì tức giận, chỉ vào Lục Diễn nhưng lại không nói nên lời. Lão đã hoàn toàn thất vọng về Lục Diễn rồi.
Lời tác giả: o(︶︿︶)o Haizz, không có cảm hứng để viết, cũng chả biết bản thân đang viết gì nữa. Toàn thân đều nhức mỏi, không ngồi dậy được, thay đổi môi trường sống đúng là quá khó mà~