Sân bay phát loa thông báo hành khách có thể check-in, trợ lý Tiểu Quang đi qua giúp Giản Ninh Xuyên xách túi với áo khoác.
Vương Tử Diệp lại gửi tin đến cho cậu: “Tên kia đang chém gió đúng không? Cái quái gì đây?”
Giản Ninh Xuyên trả lời: “Trận ca có ở ký túc không? Bảo nó kể cho mày đi.” Sau đấy cậu nhắn tin cho Tần Trận, bảo anh nói sự thực với Vương Tử Diệp.
Lần này Hoắc Phù đến thăm ban cũng đã bàn bạc với cậu, khi ≺Loạn Giang Nam≻ bắt đầu tuyên truyền, thân phận sao-đời-hai của cậu cũng không giấu được lâu nữa; thay vì ngồi chờ mấy kẻ khó lường vạch trần, chẳng bằng tự mình bóc phốt luôn. Cậu không hiểu mấy thao tác này, Hoắc Phù bảo sao thì cậu nghe thế, chuyện đột nhiên bị blogger réo tên trong lòng cậu đã sớm dự liệu sẵn.
Chuyến bay về Bắc Kinh tiếp đất, khi đi thời tiết vẫn đang hè, bây giờ đã chuyển sang thu xạc xào.
Cậu mở di động, nhận được hàng trăm tin nhắn từ bạn học và Vương Tử Diệp. Người thì hỏi thẳng cậu, phốt kia thật hay giả; người thì bảo cậu xem blogger này blogger kia chưa, bọn họ là người trong biên chế bên cậu à ha ha ha ha; còn có người đã rất lâu không liên lạc, vòng vo tam quốc hỏi Giản Ninh Xuyên nguyên quán ở đâu.
Hơn một tiếng trước Vương Tử Diệp có gửi tin: “Giản Ninh Xuyên, tao cùng bây tuyệt giao.”
Giản Ninh Xuyên chưa biết giải thích với đám bạn học thế nào, nên tạm thời không trả lời; chỉ gửi cho Vương Tử Diệp một cái icon bán moe, nói: “Không có tuyệt giao gì hết, cả đời này cũng đừng mơ đến chuyện tuyệt giao. Chú Vương ơi, xin nhỗi mà, cháu hông phải cố ý giấu giếm chú .”
Vương Tử Diệp một giây sau trả lời: “Đừng gọi tao là chú! Tao không xứng!”
Giản Ninh Xuyên tưởng cậu ta giận thật, vừa suy nghĩ nên giải thích thế nào vừa gõ chữ, thì đột nhiên nhận được hat-trick của Vương Tử Diệp ——
“Tao nói cho bây biết! Tần Trận là cái thằng mặt dày, biết rõ chân tướng mà còn đòi làm má bây!”
“Biết đâu nó còn đang tính trèo cao, muốn ngủ cùng đại thần! Loại trai thẳng thiếu nghị lực!”
“Tao không giống nó đâu, lần trước bây đòi cưới tao nhỉ? Tao gả liền! Chồng ơi!”
Giản Ninh Xuyên suýt chút nữa cười sấp mặt.
Lần này không có nhóm Phóng Ca Nhất Khúc nhà Chu Phóng đến đón máy bay, thuận lợi ra đến ô tô, bác tài hỏi đi chỗ nào, Giản Ninh Xuyên liền đọc địa chỉ nhà Hoắc Phù.
Trên đường đi, cậu gọi điện thoại cho Hoắc Phù, là trợ lý của hắn nghe máy.
Điền Na La đã chuyển sang làm người đại diện bên Thành Quả Entertainment, Hoắc Phù đổi trợ lý mới, một người quen trước đây cậu từng gặp ở studio, tên là Thường Bình. Chàng trai này hay cười hay nói, giống hệt Điền Na La phiên bản nam cấp thấp, từ trên người anh ta có thể trông thấy được dáng vẻ của Điền Na La lúc mới theo chân Hoắc Phù.
Thường Bình nói: “Hoắc tổng đang họp với Khâu tổng, việc có gấp lắm không?”
Giản Ninh Xuyên hết cách: “Không gấp đâu ạ, chờ hắn hết bận anh chuyển lời hộ em với.”
Tới nhà Hoắc Phù, cậu không cần trợ lý Tiểu Quang đi theo, một mình kéo vali lên tầng, nhập mật mã mở cửa.
Dáng vẻ của ngôi nhà vẫn trống vắng như lần đầu tiên cậu tới, bình thường chỉ khi nào cần ngủ Hoắc Phù mới bước chân về, ngôi nhà này chẳng hề có không khí của một gia đình.
Giản Ninh Xuyên mới tách khỏi bầu không khí náo nhiệt của đoàn làm phim, còn chưa kịp thích ứng, sau khi cất hành lý, tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới, cậu vòng tới vòng lui trong nhà, cảm giác cái gì cũng thiếu. Cầm theo ví với điện thoại, xỏ giầy đi ra ngoài, đến siêu thị gần đó mua hai túi lớn nước hoa quả và đồ ăn vặt linh tinh, đem về nhồi chặt kín tủ lạnh, vẫn thấy chưa hài lòng, lại lên mạng đặt mấy bó hoa tươi. Tiệm hoa rất nhanh đã ship hàng đến, bình để không trong nhà Hoắc Phù có rất nhiều, Giản Ninh Xuyên sắp xếp trong phòng khách dưới nhà mấy bình bách hợp, cẩm tú cầu, hoa cát cánh; còn phòng ngủ trên tầng thì đặt lọ hoa hồng thật to, thỏa mãn rồi liền vùi mình trên ghế sô pha, vừa chén đồ ăn vặt vừa chờ đợi Hoắc Phù. Cảm giác ngôi nhà đã có hơi người, mức độ hạnh phúc up up up~
Hơn 4h chiều, Hoắc Phù mới gọi điện về, vừa mở miệng đã nhận lỗi ngay: “Xin lỗi em nhé Xuyên Xuyên, nay anh họp bên Thành Quả Entertainment đến giờ mới xong, để em phải chờ lâu rồi.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Mới vừa họp xong á? Vậy cả chiều nay anh không ăn gì à? Mau mau kiếm thứ gì lót dạ trước đi.”
Hoắc Phù nói: “Uống sữa rồi. Em đang ở đâu thế?”
“Em ở nhà.” Nhắc tới chữ ‘nhà’ khiến Giản Ninh Xuyên vui lắm, giọng điệu bất chợt có chút dịu êm: “Thầy Hoắc ơi, bao giờ anh mới về nhỉ?”
Hoắc Phù nói: “Bên phía anh đang…”
Có một giọng nói chen vào: “Giản Ninh Xuyên hả?”
Tiếng Hoắc Phù có hơi xa xa: “Ừ, là cậu ấy.”
Người kia nói: “Hôm nay cậu ấy về Bắc Kinh đúng không? Gọi qua đây ăn với nhau một bữa đi? Tao còn chưa được gặp cậu ấy đâu.”
Hoắc Phù nói: “Vừa quay phim xong chắc đang mệt lắm, để tao hỏi xem em ấy có đi hay không đã.”
Tiếng của hắn trong di động lại to lên, hỏi: “Buổi tối có muốn ra ngoài ăn cơm không?”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Ai ở cạnh anh vậy? Khâu tổng à?”
Hoắc Phù nói: “Ừ, không cần để ý hắn làm gì, nếu em không muốn đi, tối nay anh sẽ về nhà.”
Khâu Thực đứng bên cạnh cười mắng: “Mày không muốn kiếm cơm nữa à? Tao là ông chủ của mày đấy nhé.”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy mình không đi thì không được hay cho lắm, hơn nữa khoảng thời gian này đóng phim ở Đôn Hoàng, cơm nước mặc dù không khó nuốt, nhưng liên tục nhiều ngày đều chỉ có từng ấy món, sớm đã chán ngán rồi, cũng muốn đi ra ngoài đánh một bữa no say, thuận mồm nói: “Ra ngoài ăn đi ạ, em muốn ăn ngon thật ngon.”
Hoắc Phù chẳng thèm quan tâm Khâu Thực, cười hỏi cậu: “Được, muốn ăn gì nào?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Gì cũng được, chỉ cần không phải đồ ăn cùng Tây Bắc.”
Khâu Thực to mồm hỏi: “Món Quảng Đông ăn không?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Có!”
Khâu Thực nói: “Tao nghe thấy cậu ấy nói có rồi hén.”
Hoắc Phù nói: “Mày có biết ngại không vậy? Ra ngoài ra ngoài mau, để tao nói vài câu riêng tư với em ấy.”
Khâu Thực: “Mày định nói mấy câu mất dạy gì với trẻ nhỏ hả? Lão lưu manh.”
Hoắc Phù: “Cảm phiền ngài cút dùm.”
Khâu Thực cười ha hả chim cút.
Hoắc Phù nói với Giản Ninh Xuyên bên kia điện thoại: “Xuyên Xuyên đến đây nào, chúng mình nói vài chuyện dâm đãng.”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha ha.”
Hoắc Phù cũng cười, nói: “Về nhà nửa ngày nay rồi, làm những gì nào?”
“Đợi đến tối anh về thì biết.” Giản Ninh Xuyên nói: “Anh với Khâu tổng là bạn tốt à?”
Hoắc Phù nói: “Thường thôi, bạn bè polyme ấy mà, nói tan liền tan.”
Giản Ninh Xuyên nửa tin nửa ngờ, hỏi tiếp: “Vậy em có cần mặc quần áo nghiêm chỉnh chút không?”
Hoắc Phù nói: “Không cần, ăn bữa cơm rau dưa ấy mà, hắn cũng đưa vợ đi cùng, lúc gặp em nhớ khen nữ sĩ ấy xinh đẹp có khí chất là được.”
Giản Ninh Xuyên ghi nhớ, nói: “Hôm nay có rất nhiều bạn học hỏi em về vụ bóc phốt, em đều chưa trả lời lại, có thể nói thật cho bọn họ không?”
Hoắc Phù nói: “Được, bây giờ em trả lời ngay đi, để muộn quá thì không hay. Với thầy cô và bạn bè có thể kể thật, nhưng đừng phô trương, từ ngữ bình thản một chút, nhớ là không được nói quan hệ giữa em và ba em không tốt. Chuyện của ba mẹ em cứ GOOGLE là tra ra được, bọn họ khắc tự biết trong lòng, sẽ chẳng hỏi nhiều đâu.”
Giản Ninh Xuyên đáp: “Vâng.”
Hoắc Phù dặn tiếp: “Còn nữa, số di động của em kiểu gì cũng bị lộ, sẽ có phóng viên gọi điện cho em, mặc kệ đối phương có nói hay hỏi cái gì, em cũng không được trả lời, bảo bọn họ liên hệ với phòng làm việc. Người trong đoàn làm phim ≺Thành Phố Tội Ác≻ và ≺Loạn Giang Nam≻ cũng sẽ tới hỏi em, không cần trả lời lại. Chờ mấy ngày nữa thì đổi số khác, người nào cần thì mới thông báo.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Nếu Chu Phóng hỏi em thì sao? Phương Hạo Hãn? Giang Bạch Dạ hoặc Ngô Châu chẳng hạn? Cũng không nói hết ạ?”
Hoắc Phù nói: “Bọn họ sẽ không hỏi đâu, vào nghề nhiều năm như thế rồi, chẳng ai làm mấy chuyện thiếu muối này.”
Giản Ninh Xuyên chiếu theo lời hắn nói, trả lời lại từng bạn học một, thừa nhận quan hệ cha con giữa mình và Giản Hoa, đồng thời biểu đạt sự áy náy vì đã giấu mọi người trong thời gian dài. Nhóm bạn học rất nhanh đã đáp lại, bày tỏ rằng bản thân có thể thông cảm cho cậu.
Quả nhiên chỉ một lát sau, có số điện thoại lạ gọi tới, tự giới thiệu là phóng viên báo giải trí ABC nào đó, muốn phỏng vấn cậu mấy vấn đề. Giản Ninh Xuyên nói cảm ơn tử tế, sau đó mời phóng viên hãy liên hệ với Studio Hoắc Phù, rồi ngắt máy. Cứ chốc chốc lại có số lạ gọi đến, còn có người add wechat của cậu, Giản Ninh Xuyên hơi căng thẳng, để điện thoại ở chế độ máy bay, chỉ bật mỗi wifi, yêu cầu kết bạn đều không quan tâm, mở weibo ra xem thử.
Bài bóc phốt cậu là con nhà siêu sao đã lọt top như dự kiến, bức ảnh đầu tiên là ghép hình cậu với Giản Hoa chung một chỗ, nói “giống nhau y sì đúc, không phải cha con lại phí quá”. Những cmt nhận được nhiều like nhất đều bàn đến nhan trị của cậu, không có mấy câu khó nghe, đại loại là đánh giá cậu “dáng vẻ không tồi, diễn xuất thì phải chờ bàn tiếp”. Cậu nhấn vào ava, đều là weibo thật, không phải thủy quân, vậy thủy quân do studio sắp xếp là số người like cho mấy cmt này hiện lên đầu à? Kéo tiếp xuống phía dưới, hầu như toàn bộ cmt đều khen cậu đẹp trai, hoặc đơn giản chỉ xem trò vui chứ không có ác ý. Trước kia hóng hớt weibo của mấy ngôi sao lưu lượng, thấy fan khống chế bình luận thì chẳng có cảm giác gì, đến khi tận mắt chứng kiến “tin nóng” của mình được khống chế bình luận, liền thấy vi diệu quá chừng, cậu chưa đào đâu ra fan, chỉ có thể là thủy quân của Hoắc Phù mua cho cậu.
(khống chế bình luận, nghĩa là like cho mấy bình luận tốt hoặc lời hay ý đẹp được lên top, còn mấy bình luận tiêu cực thì không quan tâm hoặc nhấn báo cáo)
Fan cũng được, thủy quân cũng thế, nếu chỉ là tin tức giải trí đơn thuần, không liên quan đến thị phi thiện ác, phía sau không có ekip nhúng tay vào dẫn dắt dư luận, thì đống bình luận sẽ chẳng nghiêng rõ ràng về một phía khen ngợi hoặc chê bai.
Cậu lại sợt tên mình, bài đăng liên quan đến từ khóa “Giản Ninh Xuyên” phong phú hơn rất nhiều. Fan của Giản Hoa tỏ vẻ nghi ngờ “Chưa từng nghe nói đại thần có con ở trong nước, ăn vạ cút xéo”. Antifan đáp trả lại bằng cách bới móc chuyện hôn nhân năm đó của Giản Hoa, ngỏ ý đồng tình với Giản Ninh Xuyên. Có mấy kẻ thì sắc xéo “Lại một đứa đua cha, tương lai không biết sẽ vào đội hút ma túy hay đội cưỡng dâm đây ha ha ha ha ha”. Còn có kẻ nhân cơ hội dìm hàng Phương Hạo Hãn “Giản Hoa làm trò gì thế? Để con mình đi đóng mấy phim kiểu này à? PHH rác rưởi”… Tin tức kỳ lạ quái gở của mỗi người một khác, như nhìn thế giới qua lăng kính vạn hoa.
Cậu lượn weibo đến mê say, chẳng chú ý rằng trời đã sắp tối, mãi đến tận khi Hoắc Phù không gọi điện được cho cậu nên gửi wechat: “Phiền quá nên tắt máy rồi à? Xuống lầu đi, có xe chờ em ở dưới đó, Alphard màu đen, biển số là xx-xxxxx.”
Lúc này Giản Ninh Xuyên mới vội vàng bò dậy, sửa sang lại đầu tóc, đi xuống lầu.
Đến nhà hàng, đại ca tài xế hết sức tận tụy với công việc, hộ tống cậu đến tận phòng ăn riêng. Trong phòng chỉ có Hoắc Phù và vợ chồng Khâu Thực, Giản Ninh Xuyên đã từng nhìn thấy ảnh của Khâu Thực ở trên mạng, ngoài đời béo hơn một chút, tuổi tác xấp xỉ Hoắc Phù, khoảng 37-38, người trông khá thành thật, không ‘ăn thịt Đường Tăng’ giống Hoắc Phù, nhưng cũng coi như đẹp trai. Vợ của gã lại trông quá đỗi bình thường, không trang điểm, da dẻ có chút tàn nhang, tóc rất ngắn, khí chất giỏi giang và già giặn.
Bọn họ chắc đang nói đến chuyện gì buồn cười lắm, lúc Giản Ninh Xuyên tiến vào, dáng vẻ của ba người trông như mới vừa cười hơ hớ xong.
Hoắc Phù ra hiệu cho Giản Ninh Xuyên đến ngồi cạnh mình, nói: “Xuyên Xuyên, qua đây anh giới thiệu, vị nữ sĩ xinh đẹp này là Khâu phu nhân, còn vị bên cạnh là con lợn mà Khâu phu nhân nuôi.”
Khâu Thực ha ha ha: “Lợn như tao còn có vợ nuôi, nên Hoắc Đại Phúc mày đố kị hả?”
Giản Ninh Xuyên: “Hoắc? Đại? Phúc?”
Hoắc Phù nói: “Mày im ngay Khâu Thực Thụ.”
Khâu Thực lắc đầu nguây nguẩy, chẳng có điểm nào giống một nhân sĩ thành công.
Khâu phu nhân cười bắt chuyện với Giản Ninh Xuyên: “Cậu đừng để ý tới bọn họ, mau ngồi xuống đi. Hai tên này là bạn từ hồi trung học, ngày nào không dìm nhau là lại khó chịu.”
Khâu Thực kêu oan: “Chuyện này sao gọi là dìm nhau được? Tên trước đây của anh là Khâu Thực Thụ-邱植树, đi xem bói người ta bảo số mệnh quá nhiều mộc-木 nên anh mới phải sửa, việc này anh không nói dối, có người đến phỏng vấn anh đều khai thật, tra GOOGLE cũng ra. Còn thằng Hoắc Phù này tệ lắm, quá giả tạo, tuổi tác trên wikipedia là giả, tên cũng giả luôn! Thời anh mới quen nó, rõ ràng nó tên là Hoắc Đại Phúc. Tiểu Giản, không tin cậu hỏi nó đi.”
Giản Ninh Xuyên nghi ngờ nhìn Hoắc Phù, hai cái tên này khác nhau nhiều thế.
Vẻ mặt của Hoắc Phù lúng túng lắm: “Đừng nghe nó nói bừa, Đại Phúc là nhũ danh thôi, mẹ anh mong anh lớn lên có nhiều phúc khí.”
Giản Ninh Xuyên càng thêm hoài nghi, vì sao á? Vì lưu-manh-ngõ-hẻm hợp cạ với Hoắc Đại Phúc hơn.