Ngày hôm sau, Hoắc Phù không đưa Giản Ninh Xuyên đến trường quay được, 11h hắn có chuyến bay khứ hồi về Bắc Kinh.
Bởi lẽ khí hậu sa mạc khó đoán trước, dự báo thời tiết nhiều khi cũng chẳng chính xác, đoàn phim mỗi ngày đều phải khởi công rất sớm, bữa sáng tầm 8-9h giải quyết ngay trên phim trường, nếu thuận lợi, thì khoảng thời gian này đã quay xong được một cảnh.
9h sáng ngày hôm nay, mặt trời lại bắt đầu nắng nóng, mọi người chuẩn bị ăn lót dạ, ngoại trừ xe đưa thức ăn, bữa nay có thêm một tủ giữ lạnh, bên trong là hoa quả tươi đóng hộp và đồ uống ướp đá, do Hoắc Phù mời khách.
Cả đoàn phim đều biết phía công ty của Giản Ninh Xuyên tới, nhưng không phải ai cũng rõ “Hoắc Phù” là người nào, phần nhân tình này hiển nhiên do Giản Ninh Xuyên nhận, mỗi khi trông thấy cậu, mọi người sẽ cười nói mấy câu đại loại như “Cảm ơn Tiểu Giản”.
Cuộc thăm ban ngắn ngủi của Hoắc Phù đã nạp thêm điện cho Giản Ninh Xuyên, giúp cậu tiếp tục tập trung vào công việc đóng phim.
Giản Ninh Xuyên đã nói dối Ngô Châu và Giang Bạch Dạ, cậu không bị “hướng dẫn viên dỏm” nào lừa hết, mà là bị nữ thần Thanh Thanh kiếm chức gái ngành kia lừa.
Giấc mộng thầm mến nhiều năm vỡ nát, Giang Bạch Dạ đành phải chấp nhận sự thật.
Nhưng sau khi tiếp tục lên đường, Giản Ninh Xuyên vẫn bị hắn và Ngô Châu dùng ngôn từ chính nghĩa để giáo dục —— Mao Mao!!! Cậu còn nhỏ tuổi! Tại sao lại gọi gái ngành? Tại sao lại gọi gái ngành không rõ nguồn gốc? Tại sao đã gọi gái ngành không rõ nguồn gốc còn chẳng chịu đề phòng?
Mao Mao không còn mặt mũi nào nữa. Cậu là một thanh niên văn nghệ, trước khi bị lừa gạt, có thiện cảm với gái ngành khác hẳn các thanh niên bình thường, hơn nữa đây còn là gái ngành Đôn Hoàng đó! Có thể cứu vớt được một “Quỳnh Búp Bê” gặp nạn thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, chính là lý tưởng vĩ đại của các nam thanh niên văn nghệ.
Phim tới đoạn này, giấc mộng đẹp nhất trong lòng ba người, từng cái đều vỡ nát.
Ngô Châu cứu không được má của mình. Giang Bạch Dạ yêu sai người. Giản Ninh Xuyên ý thức được tình yêu văn nghệ tha thiết của bản thân, chỉ là cái rắm.
Một buổi chiều nhá nhem, ba người quay mặt về ánh chiều tà, mỗi người rút ra một điếu thuốc lá.
Giản Ninh Xuyên đóng vai Mao Mao không biết hút thuốc, chỉ làm màu rít vào khoang miệng rồi lại phun ra, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hai vị đại ca bên cạnh, bọn họ có thể từ từ nhả ra được vòng khói thuốc rất đẹp.
Ngô Châu nói: “Tôi không muốn đi Giang Nam nữa.”
Giang Bạch Dạ và Giản Ninh Xuyên đồng thời quay đầu nhìn hắn.
Ngô Châu nói: “Gia đình tôi đời đời kiếp kiếp đều là dân bản xứ, xưa nay chưa từng có ai rời khỏi Đôn Hoàng, tôi căn bản không thể có một người cô sinh sống ở Giang Nam được.”
Giang Bạch Dạ tỏ vẻ biết ngay mà, nói: “Mày đã nghĩ thông từ trước? Hay đến bây giờ mới đột nhiên tỉnh ra?”
Ngô Châu nói: “Không biết nữa.”
Ban đầu trong ba tên này, Giản Ninh Xuyên là người nghi ngờ đống di sản kếch xù kia nhất, nhưng bây giờ lại biến thành người tin tưởng nhất, cậu nói: “Trong thư có nói chỉ cần anh tới được đó thì sẽ biết nguyên nhân mà? Là thật hay giả, phải đến rồi mới kết luận được, còn có thời hạn quy định đúng không? Chúng ta chạy tới Giang Nam trước lúc đó là được.”
Ngô Châu lấy phong thư từ túi áo trước ngực, đưa cho Giản Ninh Xuyên, nói: “Cậu xem thử đi.”
Giản Ninh Xuyên nghi hoắc nhận lấy bức thư, nhanh chóng xem xong, kinh ngạc hỏi: “Tháng 12 năm 2008?”
Ngô Châu nói: “Đúng vậy, người ‘cô’ để lại đống di sản kia, muốn tôi chạy tới Giang Nam từ 10 năm trước.”
Giản Ninh Xuyên gấp gọn bức thư, nhét trở lại lồng ngực của Ngô Châu.
Giang Bạch Dạ rít một hơi thuốc lá.
Ánh tà dương cuối chân trời đỏ quạnh như máu.
Cảnh này được quay ở công viên địa chất Nhã Đan, nơi năm đó Trương Nghệ Mưu dùng làm bối cảnh phim ≺Anh Hùng≻, ánh tịch dương vô cùng xinh đẹp.
Chặng đường cuối của cố sự, các nhân vật từ bỏ dự định đi Giang Nam, Ngô Châu và Giang Bạch Dạ đưa Giản Ninh Xuyên đi ngắm Hồ Nguyệt Nha mà cậu tâm tâm niệm niệm. Giản Ninh Xuyên vừa xuống xe liền cao hứng phát điên, hướng về phía ốc đảo sa mạc chạy như bay, giống một chàng trai gặp được người con gái mình thương.
Giang Bạch Dạ và Ngô Châu bước xuống xe, đứng nhìn Mao Mao đang phát cuồng ở phía đằng xa.
Ngô Châu ghen tị: “Tao muốn nói cho cậu ta biết, rằng nước trong hồ là do hệ thống cung cấp nước uống chảy vào.”
Giang Bạch Dạ đáp: “Được thôi, mày nói nhé.”
Chỉ chốc lát sau, Giản Ninh Xuyên chạy một vòng trở lại, vui vẻ nói: “Các bạn tốt ơi! Tôi yêu các bạn lắm!”
Hai người mỉm cười nhìn cậu. Mao Mao lại tung tăng chạy đi.
Giang Bạch Dạ hỏi: “Sao mày không nói?”
Ngô Châu đáp: “Không muốn nói.”
Phong cảnh hồ Nguyệt Nha chính là cảnh quay cuối cùng. ≺Loạn Giang Nam≻ chính thức đóng máy.
[1] Công viên địa chất Nhã Đan – Đôn Hoàng.
[2] Tây An: là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, có lịch sử hơn 3100 với tên gọi Trường An, là điểm kết thúc phía đông của Con đường tơ lụa huyền thoại.
Tất cả người trong đoàn phim đều sướng phát điên, đám đàn ông con trai giống hệt Giản Ninh Xuyên ban nãy, vui vẻ chạy như điên quanh ốc đảo. Sau đấy một nhóm người xông về phía Phương Hạo Hãn, tóm lấy chàng đạo diễn không kịp trốn, tung lên cao cao, thế nhưng không thèm đỡ. Đạo diễn kêu gào thảm thiết ngã vào trong sa mạc, đau thì không đau lắm, nhưng người ngợm toàn cát là cát, mặt mày xám xịt đầu óc choáng váng. Tiếp đó là đợt tấn công của cánh chị em phụ nữ, mấy cô nàng đào hố cát chôn Phương Hạo Hãn xuống, đương nhiên không chôn thật, chỉ đùa giỡn chút thôi. Chờ tới khi Phương Hạo Hãn như người cát bò lên, mọi người đã sớm ha hả chạy mất hút, hắn cũng chỉ đành đứng ở đó, vừa nhổ cát vừa cười bất đắc dĩ.
Ngô Châu còn vướng phim khác, địa điểm quay chụp cũng ở miền Tây, xế chiều hôm đóng máy liền chào tạm biệt mọi người, vội vã chạy tới đoàn phim tiếp theo.
Tối đến mở tiệc mừng sát thanh, cả đoàn phim đều vui vẻ liên hoan, trong lúc đóng phim bị cấm rượu, bây giờ thì một đám người trẻ tuổi phất tay, nhậu nhẹt thả ga chơi bời tới bến.
Giang Bạch Dạ suy cho cùng vẫn là bậc tiền bối lâu năm, người khác chẳng dám nhây với hắn, nhưng sẽ không buông tha cho Giản Ninh Xuyên, hơi tí lại gọi “Mao Mao ơi” rồi mời rượu cậu. Giản Ninh Xuyên tửu lượng không tốt, mới được mấy chén đã đỏ mặt, đầu cũng hơi quay quay. Nhóm nhân viên nữ không nhịn nổi nữa, có người đến mời rượu cậu, các chị lớn đều rất nghĩa khí cản giúp. Đám đàn ông chẳng thể ép con gái uống rượu được, nên dần dần không tới nhây cậu nữa.
Giản Ninh Xuyên có chút chóng mặt, nhưng chưa say, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ dùng bữa.
Vốn dĩ có một phó đạo diễn ngồi giữa cậu và Giang Bạch Dạ, nhưng cô gái này đã chạy đi chơi rồi, Giang Bạch Dạ nhìn thấy mặt cậu đỏ hây hẩy, nhích qua hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Không sao hết ạ.”
Giang Bạch Dạ: “Còn dám nói không sao? Ai bảo người nào mời cậu cũng uống, phải từ chối khéo chứ Mao Mao.”
Hắn vẫn gọi Giản Ninh Xuyên bằng tên nhân vật, nhất thời khiến cậu cảm thấy mình vẫn còn đang đóng phim, vươn tay vỗ vai hắn: “Tiểu Giang, sa rang hae (tôi yêu bạn).”
Giang Bạch Dạ dở khóc dở cười: “Tiểu Giang cái gì? Gọi là anh.”
Giản Ninh Xuyên kính rượu hắn, hỏi: “Giang đại ca, có vẻ ban đầu anh không thích em lắm nhỉ?”
Giang Bạch Dạ nói: “Cậu ngốc à? Ai lại đi hỏi thẳng chuyện này bao giờ?”
Giản Ninh Xuyên vỗ ngực: “Em nè.”
“Thế nên tôi mới bảo cậu ngốc.” Giang Bạch Dạ tự rót cho mình nửa chén rượu, nói: “Tôi bảo này, lăn lộn trong giới Cbiz mà cậu cứ đơn thuần như thế, sớm muộn gì cũng bị ăn thiệt.”
Giản Ninh Xuyên không phục, nói: “Em không đơn thuần chút nào đâu, em rất phức tạp đó, anh còn chưa hiểu em thôi.”
Tiếng cười đùa nhốn nháo khắp nơi, Giang Bạch Dạ nhích lại gần hơn, nói: “Lúc tôi mới bước chân vào sự nghiệp diễn xuất, cũng giống như cậu bây giờ, cảm giác cái gì cần hiểu mình đều hiểu cả, sau cùng vẫn bị dòng đời xô đẩy dạy cho cách làm người.”
Hắn kể hai bài học đắt giá nhất đời mình, chuyện đầu tiên là về người đại diện trước đây, bóc lột cắt xén thù lao đã đành, còn ép hắn đi ăn cơm với một ông sếp gay. Chuyện thứ hai, hắn oán giận vụ việc này với kẻ tưởng đâu là bạn tốt, ai ngờ vừa quay đầu, tên kia liền thêm mắm dặm muối, chạy đi mách lẻo với người đại diện, còn nhân cơ hội cướp mất vai diễn rất có tiềm năng của hắn; cũng may sau đấy nhân vật này không hot như mong đợi, tên kia dã tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì.
“Cậu hiện tại ít nhiều cũng có một ưu điểm lớn, đấy là người đại diện của cậu rất lợi hại, kẻ khác muốn cướp nhân vật của cậu không phải chuyện dễ.” Giang Bạch Dạ nói: “Hắn cũng không đánh chủ ý lên cát xê của cậu, người ta căn bản chẳng thèm chút tiền lẻ kia. Cậu không biết đâu, tôi từng có lúc rất thảm, debut hơn 5 năm mà trong thẻ chỉ vỏn vẹn tầm 30 triệu đồng, tết đến muốn về quê, còn phải chặn đường đòi tiền cái gã đại diện ăn tàn phá hoại kia. Nông dân đi đòi nợ ông chủ bất lương, toàn gióng trống khua chiêng giơ biển biểu tình; tôi thì lại sợ người đời biết được, phải làm lén la lén lút.”
Giản Ninh Xuyên có chút đồng tình với Giang Bạch Dạ, thật lòng mong hắn có thể lội ngược dòng như nam chính sảng văn, nói: “Chờ phim này được công chiếu, biết đâu anh có thể bùng nổ thành siêu sao hạng A. Cái kẻ cướp vai của anh và gã đại diện kia, chỉ có nước đỏ mắt tức chết.”
Giang Bạch Dạ cười nói: “Cậu đúng là tâm tư con nít. Nếu thật sự trở thành siêu sao hạng A rồi, ai lại thèm quan tâm đến mấy kẻ qua đường vô danh ấy? Những người luôn tự nhủ phải lội ngược dòng hoặc la hét đòi chứng minh bản thân với người khác, một là kiểu lăn lộn cũng chẳng ra gì giống tôi, hai là chó ngáp phải ruồi hot nhờ lăng xê tin tức. Loại người này nội tâm căn bản không vững vàng, nên nhất định phải tỏ vẻ hình tượng, chỉ giỏi hô mấy câu khẩu hiệu ba lăng nhăng mà thôi.”
Giản Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói vừa hay vừa chuẩn. Nếu đã được lên bảng phong thần giống như ba của cậu, thì sẽ chẳng mấy khi tiếp nhận phỏng vấn, cũng không dùng mạng xã hội để tỏ vẻ hình tượng, căn bản chẳng thèm để tâm xem người khác nghĩ gì về mình.
Một ngày sau bữa tiệc sát thanh, Giản Ninh Xuyên phải về Bắc Kinh. Phương Hạo Hãn thì lưu lại đây, dẫn theo vài người đi quay bổ sung phong cảnh. Giang Bạch Dạ đi Tây An công tác, buổi chiều nay sẽ bay. Đoàn người tạm biệt nhau tại khách sạn, Giản Ninh Xuyên ra sân bay cùng với hai người trợ lý dẫn theo từ Bắc Kinh.
Tối hôm qua uống hơi nhiều rượu, hoa mắt chóng mặt, lúc ngồi chờ máy bay, bọn họ không ai nói câu nào, mỗi người ngồi một chỗ cúi đầu ôm di động.
Giản Ninh Xuyên hàn huyên vài câu với Vương Tử Diệp, bộ phim điệp chiến mà Hoắc Phù nói, Vương Tử Diệp đã đi casting, đoàn phim rất hài lòng với cậu ta, đã ký hợp đồng xong, mấy ngày nữa sẽ tới gia nhập đoàn phim.
Đang trò chuyện, Vương Tử Diệp đột nhiên thốt lên: “Xuyên Xuyên! Trận ca nói trên weibo có đứa réo tên mày!”
Giản Ninh Xuyên mở weibo ra nhìn thử, có một blogger đăng tin rằng: Nghi ngờ cậu diễn viên trẻ trong tác phẩm mới ≺Loạn Giang Nam≻ của Phương Hạo Hãn, là con nhà siêu sao nổi tiếng.