Nhìn thấy hành động của Tô Việt, Lô Uyển Chi vội vàng đứng dậy đem chiếc gối của nàng ôm vào ngực, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tô Việt.
"Chúng ta ngủ chung một giường cũng được, chàng. . .", nàng nhíu mày giọng điệu lên án khiến Tô Việt lại thở dài.
"Uyển Chi, cùng giường chung gối nàng nghe đã nghe nói chưa?", Tô Việt quyết
định đêm nay phát hay tối đa sức nhẫn nại cực hạn của hắn, hướng dẫn
từng bước với nàng dâu mới cưới vào cửa này, nhưng mà mục đích cuối cùng nhất định phải đạt được.
Lô Uyển Chi gật đầu, sau đó cắn cánh môi dưới nghi hoặc nói, "Cha nương ta thường ngày đều chia nhau ra ngủ".
"Đó là vì cha nương nàng đã có vài người con là các ngươi, sau khi có con
là có thể chia nhau ra ngủ, trước đó chưa có con nhất định phải ngủ
chung một gối, đắp cùng một chăn", Tô Việt nói một cách nghiêm túc ra
dáng như một tiên sinh đang dạy học.
"Chàng đừng gạt ta", Lô Uyển Chi nói những lời này giọng điệu nghi ngờ.
"Không có, nàng cho ta mượn mấy lá gan ta cũng không dám gạt nàng, nương tử,
chúng ta đi nghỉ thôi!", Tô Việt cười trộm quay đầu thổi đèn, sau đó
xoay ngươi lập tức lấn người tiến lên kéo Lô Uyển Chi nhét vào chăn rồi
chui vào.
Trong nháy mắt khi Tô Việt chui vào chăn, cả người
Lô Uyển Chi cứng đờ, nàng chưa từng có kinh nghiệm tiếp xúc thân mật như thế bao giờ, cho dù trước kia ở nhà có ngủ chung với muội muội Lô Hà
Hoa cùng một giường nhưng hai người cũng tự ngủ riêng trong chăn của
mình cách xa nhau.
Cảm nhận được nàng dâu mới của hắn không
được tự nhiên, Tô Việt cố gắng nhịn xuống nội tâm cường đại đang thét
gào mà không chạm vào nàng, chỉ nhàn nhạt hỏi, "Uyển Chi, lúc trước khi
là cô nương trong nhà, tại sao cho tới bây giờ không thấy nàng ra khỏi
cửa, ngày thường làm ổ trong nhà làm gì?", Tô Việt hỏi như vậy vì hắn
thật sự rất muốn biết một Lô Uyển Chi chân thực, đương nhiên cũng là vì
muốn dời đi sự chú ý của nàng, để nàng thả lỏng.
"Nương nói
với ta muốn có dáng vẻ một tiểu thư khuê các nên không để ta và Hà Hoa
ra ngoài chơi đùa, cho nên từ nhỏ đã bắt ta đọc sách biết chữ, sau này
thì thêu thùa may y phục", Lô Uyển Chi cho rằng hắn rất muốn hiểu thêm
về nàng, trong lòng nhất thời cảm động, cũng trả lời rất nghiêm túc.
"Ngày thường đều do ai dạy nàng đọc sách? Thường đọc những loại sách gì?",
giọng nói của Tô Việt lúc này trầm ấm tràn ngập từ tính.
Giọng nói này gợi Lô Uyển Chi nhớ tới giọng nói ấm áp của cha mỗi khi dỗ nàng ngủ lúc còn bé, nàng cảm thấy có một cơn tê dại thổi qua trong đầu
nàng, cái loại cảm giác đầy hạnh phúc này giúp nàng thả lỏng cả người,
ngoài miệng cũng không ngừng nói chuyện đọc sách lúc nhỏ.
Nghe thấy nàng có vẻ thuộc lòng các loại Tứ Thư Ngũ Kinh đã từng khiến hắn
đau đầu muốn nứt ra, một bàn tay Tô Việt lặng lẽ đến gần chiếc thắt lưng nơi áo lót, động tác này của hắn cũng không quấy rầy tới Lô Uyển Chi
đang đắm chìm trong hồi ức.
Chậm rãi thở ra, trong tai Tô
Việt hoàn toàn không nghe rõ Lô Uyển Chi đang nói gì, chỉ nhìn hai cánh
môi đang đóng mở với hai mắt lấp lánh đang phát sáng của nàng, trong mắt hắn lộ vẻ mê say.
Lô Uyển Chi đang nói cao hứng chợt phát
hiện hơi thở Tô Việt bên cạnh càng ngày càng rối loạn, càng ngày càng
trầm trọng, một đôi mắt trong bóng đêm cũng lóe ra ánh sáng màu xanh,
tựa như muốn đem nàng lẫn xương cốt nuốt vào bụng. Nàng đột nhiên thấy
cả người đều khô nóng, trong đầu còn nghĩ tối hôm nay chắc vì giường
được sưởi có độ ấm quá cao.
Tô Việt nhìn thấy hai phiến môi
nàng đột nhiên căng ra, giống như độ cong duyên dáng mời gọi, hắn rốt
cuộc không nhịn được nữa, đến gần người trong mộng nghìn đêm - bóng
người mềm mại trong nghìn vạn nhớ nhung.
Lô Uyển Chi chỉ a một tiếng rồi lập tức đờ người.
Ngay thời khắc môi Tô Việt chạm vào môi nàng, hắn cảm thấy trong lòng đang
run rẩy, toàn bộ cảm quan trên người đang kêu gào muốn bổ nhào về phía
Lô Uyển Chi. Thừa dịp nàng há miệng, lưỡi của hắn thần tốc tiến quân vào trong miệng nhỏ thơm mát của Lô Uyển Chi, tuy rằng hắn không có kinh
nghiệm thực chiến, nhưng mà mắt thấy tai nghe không ít, dựa theo cảm
giác của con tim hắn bắt đầu nhấm nháp dòng nước bọt như tươi ngọt như
sợi tơ kia, đợi tới khi chạm tới chiếc lưỡi thơm ngọt trơn ướt run rẩy,
không nén nổi mình mời gọi nàng cùng nhập cuộc.
Lô Uyển Chi
cảm thấy bản thân nàng giờ phút này trong đầu là một mảnh mơ hồ, nàng bị động thừa nhận Tô Việt mang đến cho nàng những đợt sóng dữ dội, cảm
thấy cả trái tim gần như muốn nhảy ra ngoài, thời điểm theo môi lưỡi
truyền tới tê dại trong nháy mắt thâm nhập thật rõ ràng vào cơ thể, Tô
Việt tuy rằng cảm thấy ngay lúc này làm so với nói là quan trọng hơn
hết, nhưng khi đôi mắt say mê mở ra nhiều lần nhìn thấy một đôi mắt to
tròn mở thật lớn của Lô Uyển Chi, bên trong có chút ngượng ngùng lẫn khó tin.
Hắn không nhịn được cắn cánh môi nàng dịu dàng khuyên,
"Uyển Chi, nhắm mắt lại", vì thế Lô Uyển Chi tựa như mất đi ý thức bản
thân nghe lời hắn nhắm lại hai mắt.
Dần dần Tô Việt không
thấy thỏa mãn với tình trạng lúc này, một bàn tay to tham lam tiến vào
áo lót nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve, thăm dò tiến bước, thẳng tới đôi núi mềm mại như thỏ ngọc mới dừng lại rồi gấp rút bám vào.
Lô Uyển
Chi cảm thấy bàn tay Tô Việt như mang theo lửa nóng, mỗi nơi trên da khi bàn tay hắn xẹt qua tựa như bị ngọn lửa đốt nóng, hơn nữa dần dần bàn
tay đang di chuyển như mang một loại ma lực đang dừng lại trước ngực
nàng bắt đầu xoa nặn, nàng cảm thấy ở bụng dưới có từng dòng nước ám
xuyên qua, nàng nhịn không được phát ra tiếng thở gấp mềm mại đáng yêu,
đợi đến khi phản ứng kịp thanh âm vừa rồi không ngờ lại phát ra từ miệng mình thì khuôn mặt nhỏ nhắn của Lô Uyển Chi lần nữa nóng lên.
Còn chưa kịp mở miệng ngăn cản Tô Việt cả người đang dời xuống thân dưới,
nàng phát hiện tay Tô Việt đã tới vị trí ở giữa hai chân nàng, nơi ấy
ngày thường tắm rửa bản thân cũng xấu hổ khi chạm vào, mà giờ phút này
bên dưới người đàn ông này để hắn chạm vào, chạm vào một cahcs đầy
thương tiếc, sau đó nàng cảm thấy thân thể mình phảng phất như như đang
bay lên không trung, choáng váng nhẹ nhàng lại vui sướng, trên môi Lô
Uyển Chi không ngớt phát ra từng đợt thở dốc.
Những âm thanh
này lọt vào tai Tô Việt, cảm giác tựa như cơn gió mùa xuân thắng trận
đấu, như cổ vũ bản thân hắn đấu tranh anh dũng.
"Uyển Chi, Uyển Chi, Uyển Chi của ta. . .", Tô Việt thì thào tự nói, liên tiếp lập lại tên Lô Uyển Chi.
Lô Uyển Chi cảm thấy nơi ấy dưới sự âu yếm của Tô Việt, thậm chí có chút
ẩm ướt, thế nhưng sự đau đớn mơ hồ trước ngực vừa tới càng làm suy nghĩ
rong ruổi từ bên dưới kéo trở về, nàng cúi đầu vừa thấy Tô Việt vậy mà
đang bất chấp tất cả gặm lấy nơi non mềm của mình, một thoáng run rẩy
bởi khoái cảm nhanh chóng đẩy nàng vào giữa không trung hư ảo vô tận.
Bàn tay của Tô Việt nói cho hắn biết Lô Uyển Chi đã chuẩn bị tốt, sẵn sàng
nghênh đón bản thân, hắn nhanh chóng lột bỏ quần áo chính mình và Lô
Uyển Chi, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau.
"Uyển Chi,
Uyển Chi, nhìn ta, ta là ai?", Tô Việt đỡ lấy côn thịt đã nóng rực cứng
rắn nhắm ngay cửa khẩu mềm mại bên dưới, hai mắt nhìn chăm chú Lô Uyển
Chi hỏi.
"Tô Việt, Tô Việt, hu hu. . .", Lô Uyển Chi vô thức gọi tên hắn.
"Gọi ta là A Việt!", Tô Việt ngang ngược nói.
"A Việt, A Việt, a. . . ", Lô Uyển Chi cảm thấy một cơn đau như muối xát
đau đớn từ bắp đùi truyền đến, vừa kêu A một tiếng khỏi miệng liền cắt
chặt đôi môi, thế nhưng dường như đã sớm đoán được phản ứng này của
nàng, Tô Việt lập tức ngã xuống người nàng, nâng đầu nàng lên bả vai
hắn, "Đau thì cắn ta! Uyển Chi".
Lô Uyển Chi không đợi hắn
nói xong lập tức cúi xuống cắt lên vai hắn, Tô Việt hét lớn một tiếng,
cảm thấy bản thân hắn bị sự khẩn trương của nàng nhanh chóng làm vật
nóng của hắn vừa vào cửa huyệt đã oanh oanh liệt liệt căng phồng mạnh
mẽ, chỉ sợ bị nghẹn một hơi ở đây, đành phải nhịn xuống.
Sau
đó, đột nhiên nghe thấy lời lên án đầy nước mắt của Lô Uyển Chi, "Tô
Việt, Tô Việt, chàng là đồ trứng thối, chàng khi dễ ta! Chàng mau đi ra
đi, đi ra ngoài!"
Tô Việt cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng của nàng, thấp giọng áy náy, "Đều là ta không tốt, Uyển Chi, chờ một chút,
một chút là tốt rồi", vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ phía sau lưng, nhẹ
nhàng vỗ về.
Đợi đến khi biểu cảm trên mặt Lô Uyển Chi hòa
hoãn một chút, buông lỏng cảnh giác, Tô Việt đột nhiên bắt đầu chuyển
động, vừa mới bắt đầu thì chậm rãi di chuyển, hắn dùng chính môi mình
ngăn lời kháng nghị lẫn tiếng nức nở của nàng. Đến khi di chuyển được
vài cái sau đó mới rời khỏi miệng nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng,
"Uyển Chi, mới bắt đầu có chút đau, qua một lần thì tốt rồi, tin tưởng
ta".
Nhìn thấy một đầu đầy mồ hôi của Tô Việt, bỗng nhiên lúc này Lô Uyển Chi không kháng cự nữa, bàn tay ngăn trước ngực hắn chậm
rãi buông ra, cảm giác được sự dao động của nàng, Tô Việt đột nhiên khởi động, hai tay đỡ lấy thắt lưng của nàng rồi liên tiếp chuyển động điên
cuồng. Lúc mới bắt đầu, Lô Uyển Chi thấy có hơi đau sau đó là mỏi nhừ,
cuối cùng là bị từng cơn tê dại truyền đến che giấu.
Đợi tới
khi Tô Việt phát ra một tiếng gầm nhẹ, sau đó nằm sấp lên người Lô Uyển
Chi bất động, Lô Uyển Chi cảm thấy bụng dưới có một hơi nóng phóng tới,
nàng cũng có chút tê liệt, lẳng lặng nằm trên giường không nhúc nhích.
Đến khi cả người cảm nhận khó chịu vì bị Tô Việt đè nặng, nàng muốn nâng
tay đẩy hắn một cái, lại phát hiện cánh tay dài của chính mình không thể nâng lên, không có đạo lý chút nào, rõ ràng là chính nàng không làm gì
hết, đều một mình Tô Việt lăn qua lăn lại, tại sao nàng lại giống như đã làm một việc rất tốn sức không còn chút sức lực nào.
Cảm
nhận được động tác của người dưới thân mình, Tô Việt đầu tiên là khởi
động hai cánh tay mình, sau đó mĩm cười gõ nhẹ xuống cánh môi nàng, xoay người nằm cạnh ôm chặt người Lô Uyển Chi.
Lô Uyển Chi lúc
này đang nửa mê nửa tỉnh, đối với mấy hành động gì kế tiếp của hắn đều
không có chút cảm giác nào, mà Tô Việt thì cười ngu ngốc ôm Lô Uyển Chi
đã ngủ, đồng thời hắn còn cắn nháo loạn một lúc mới chịu. Trong lòng
thầm nghĩ, quả nhiên là vậy, giống như đám bạn hổ bằng cẩu hữu nói đúng
điểm ấy, cảm giác làm chuyện này thật sự là sánh với thần tiên.
Ngày hôm sau, tinh thần Tô Việt cựa kỳ phấn chấn tỉnh dậy từ sớm, nhìn thấy
Lô Uyển Chi trong lòng mình đang ngủ rất say, nhịn không được hôn vài
cái rồi nhẹ nhàng bước xuống giường mặc quần áo, đi tới phòng bếp làm
điểm tâm. Từ phòng bếp đi ra đúng lúc gặp Vương thị vừa rời giường.
Vương thị thấy hắn lại tiếp tục dậy sớm, không nhịn được nhíu mày, "Hai ngày nay dậy sớm như vậy làm gì?"
Tô Việt chỉ hắc hắc cười không nói, Vương thị nhìn không được, lại càng
khó nhịn mở miệng khuyên nhủ hắn, "A Việt, ngươi là một đại nam nhân mỗi ngày dậy sớm như vậy làm gì? Có phải nấu cơm cho vợ của ngươi không?
Ngươi xem trong thôn có người chồng nào chui vào phòng bếp không? Con
dâu mới cưới về tuy nói là muốn yêu thương, nhưng cũng không thể quá
nuông chiều", Vương thị nhịn không nổi tận tâm chỉ bảo.