Lô Uyển Chi vừa đặt
lưng nằm xuống, trong lòng bỗng có một chút sợ hãi, giường lạ không
quen, hoàn cảnh xa lạ xung quanh bản thân cũng mất nửa ngày mới thích
ứng.
Nhưng, đang nghe thấy tiếng hít thở đều đều lúc trầm lúc bổng cũng là lúc lòng nàng cũng chậm rãi ổn định lại. Dù sao tối qua
ngủ không ngon, chỉ chốc lát sau nàng liền tiến vào mộng đẹp.
Mà ngay lúc này, Trương thị ở Lô gia cũng đang rất hối hận, bà. . . bà thế quà quên mất phải nói cho con gái nhà bà động phòng như thế nào.
Nhưng cũng chính lúc này, bà cũng không thể chạy thẳng tới Lô gia, chuyện
phòng the riêng biệt này mà túm lấy con gái nói thì thầm vài câu bà cũng cảm thất mất mặt.
Cũng may trước kia nghe nói Tô Việt trước
đây từng lên trấn trên ăn chơi đàng đúm cờ bạc đĩ điếm đủ loại, có lẽ
biết rõ ràng, loại chuyện này để phía nam chủ động là được rồi, phía nữ
chỉ yên lặng chịu đựng là thôi, nhưng mà tên nhóc kia nhìn qua là đứa lỗ mãng, đáng thương đứa con gái của bà phải chịu đau. Cuối cùng, Trương
thị yên lặng bất an ngủ mất.
Đến tờ mờ sáng ngày hôm sau khi
Tô Việt tỉnh lại, hắn là bị nghẹn nước tiểu mà dậy. Hắn mơ mơ màng màng
đứng dậy, có chút chao đảo nghiêng ngã híp mắt xuống giường, kéo theo
đôi giày ra khỏi phòng ngủ, bị gió đông lạnh rét bên ngoài thổi rùng
mình một cái, nhìn thấy tàn tích tiệc rượu tàn lưu lại của đêm qua, đầu
hắn bỗng chốc tỉnh hẳn, giờ mới nhớ bản thân hắn hôm qua đã thành thân.
Thế nhưng hắn ngay trong đêm động phòng hoa chúc say bí tỉ, bây giờ thấy
hối hận, hận không thể đâm đầu chết cho rồi, ảo não ngẩng đầu nhìn vầng
trăng ảm đạm trên trời, thở dài một hơi, Tô Việt bước nhanh tới gốc nhà
xí đi xả xong sau đó vội vàng trở lại phòng.
Đợi đến khi nhìn thấy vẻ mặt ngủ yên lặng của Lô Uyển Chi, trái tim nóng nảy vừa rồi của hắn dần dần ổn định hơn.
Rón ra rón rén lên giường, nhẹ nhàng xốc góc chăn của Lô Uyển Chi, Tô Việt
lập tức chui vào, hắn đợi cho đến khi khí lạnh trên người tan hết mới
chậm rãi đến gần Lô Uyển Chi.
Tô Việt đầu tiên là nhẹ nhàng
xoa chiếc eo mềm mại không xương của nàng, bị một loại mùi thơm nhàn
nhạt trên người nàng hấp dẫn, không nén nổi lòng áp sát lên dáng người
yêu kiều của nàng.
Tội nghiệp Lô Uyển Chi đang ngủ rất sâu, thế nhưng lông mi động cũng không động trở mình rồi lại ngủ tiếp.
Nhìn mái tóc dày đen nhánh như màn lụa phía sau chiếc cổ dài non mịn, hô hấp Tô Việt dần dần không còn ổn định. Lại chuyển người đến gần cơ thể Lô
Uyển Chi hơn, vùi đầu trong chiếc cổ bình ổn lại nơi nào đó đang điên
cuồng ngốc dậy. (E hèm, chỗ này tớ chém:D)
Lô Uyển Chi bị
thức tỉnh bởi vì thắt lưng của nàng bị vật gì đó đâm phải, nàng mở mắt
nhìn, nhìn thấy hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh mới nhớ tới ngày hôm qua
nàng đã thành thân. Tiếp đó, là nhìn tới cánh tay màu nâu rám nắng đang
nằm trước ngực nàng, cảm nhận được hơi thở ấm áp sau cổ nàng bất chợt
"A" một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Tuy vậy, nàng không ngồi dậy
được, bởi vì đã bị Tô Việt siết chặt, thật ra ngay khi nàng mở mắt tỉnh
trong nháy mắt đó Tô Việt đã cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể nàng,
hắn không hề lên tiếng chỉ chờ phản ứng tiếp theo của Lô Uyển Chi.
"Chàng. . . chàng buông ta ra", cả khuôn mặt Lô Uyển Chi đỏ bừng nghiêm túc ra
lệnh, thế nhưng lời nói của nàng không có chút uy thế nào. Ngược lại bị
Tô Việt ôm chặt hơn nữa.
"Uyển Chi, Uyển Chi. . .", Tô Việt chỉ nỉ non gọi tên nàng. Tay cũng từ bụng nàng bắt đầu thám hiểm lên vùng phía trên.
Lô Uyển Chi bị dọa bỗng chốc nhảy lên, lần này thật sự là nhảy lên, nhân
lúc Tô Việt đang ý loạn tình mê nàng mới có thể tránh thoát.
Ngồi dậy xong, Lô Uyển Chi không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, lập tức đứng dậy mặc quần áo, nhớ tới trước đó vài ngày Trương thị dạy
nàng phải làm dâu như thế nào, chuyện thứ nhất là buổi sáng nên thức dậy sớm, nấu cơm cho cả nhà. Mà Trương thị nhiều năm như vậy đều làm gương
tốt.
Khi Lô Uyển Chi đang mặc quần áo đã hoàn toàn quên việc
chọc ghẹo vừa rồi Tô Việt đối với nàng như thế nào, trong đầu chỉ nghĩ
tới việc sáng nay phải làm cơm như thế nào. Tuy mấy ngày trước Trương
thị còn đích thân dạy nàng nấu ăn, có thể là thật sự thiếu nền tảng, cơm nấu xong đến cả nàng còn không ăn được.
Nhìn thấy Lô Uyển
Chi luống cuống tay chân mặt y phục còn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn
nhó, lại cúi đầu nhìn thoáng qua phần dưới đang sừng sững của hắn, giờ
phút này trong lòng chỉ có ảo não và buồn bực.
Vì sao đêm qua hắn lại say rượu, còn say mèm như vậy.
"Uyển Chi, trời còn sớm, chúng ta nằm thêm một lát nữa", Tô Việt lười nhác dụ dỗ nàng.
"Ta. . . ta muốn làm điểm tâm", Lô Uyên Chi cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Nương sẽ làm, hôm qua nàng đã mệt rồi, vẫn nên nghỉ ngơi một chút!", Tô Việt
nói xong đẩy chăn đứng dậy đến trước mặt nàng nhẹ nhàng kéo cánh tay
nàng đi về phía giường.
Bỏ tay ra khỏi bàn tay Tô Việt, Lô
Uyển Chi ngẩng đầu nhìn Tô Việt dẻo mồm dẻo miệng, "Mẹ ta nói con dâu
mới phải nấu cơm cho cả nhà ăn", nói xong cúi đầu cài áo.
"Nhà chúng ta không cần như vậy, thật đó, nương ta nàng đã gặp qua rồi, bà
ấy là người khá nóng tính, bà sẽ không để ý đến chuyện này đâu", Tô Việt ôn tồn hướng dẫn từng bước khuyên nhủ Lô Uyển Chi.
Nào ngờ
Lô Uyển Chi căn bản không nghe lời hắn, lúc này quần áo đã mặc xong,
xoay đầu đi ra khỏi phòng. Để lại một mình Tô Việt ngu ngơ đứng trước
giường oán trách.
Hắn chỉ biết Lô Uyển Chi là người hay thẹn thùng, hôm nay mới phát hiện nàng còn là một người bướng bỉnh như vậy.
Nhưng mà không bao lâu sau, Lô Uyển Chi đã cúi đầu trở lại, Tô Việt vừa nhìn
thấy nhất thời mở cờ trong bụng, ai biết nàng đỏ mặt ngẩng đầu áy náy
nói, "Ta. . . chàng. . . nhà chàng buổi sáng ăn điểm tâm gì?"
"Bánh bột ngô", Tô Việt thất vọng bất đắc dĩ trả lời, hắn còn tưởng Lô Uyển
Chi nghĩ thông suốt muốn ngủ bù một lúc hay gì đó. Nói xong hắn uể oải
xoay người đi tìm quần áo, cũng chuẩn bị xuống giường.
Lô
Uyển CHi nghe xong ngây ngẩn cả người, lúc ở nhà một năm bốn mùa điểm
tâm buổi sáng lúc nào cũng là cháo trắng hoặc là cháo bát bảo phối với
bốn phần ăn sáng, mỗi người một trứng gà.
Trương thị dạy nàng làm món ăn cũng mấy món này, nghe Tô Việt nói bánh bột ngô nàng sửng
sốt, trong một năm nàng ăn món này nhiều nhất là hai ba lần, càng không
biết làm như thế nào.
"Ta sẽ không làm món kia, vậy, ăn cháo trắng thì sao?", Lô Uyển Chi thương lượng nói.
Tô Việt nghe xong vui vẻ, hắn một bên mặc quần áo, một bên nói, "Chúng ta
không có gạo, để lúc nữa ta với nàng đi phòng bếp, trong khoảng thời
gian này ta sẽ len lén giúp nàng nấu cơm, mấy ngày nữa chúng ta ở riêng
với cha nương nàng không cần phải nấu cơm, ta sẽ làm".
"Chàng biết nấu ăn?", Lô Uyển Chi buồn bực hỏi.
Tô Việt gật đầu, "Cũng biết chút ít, chẳng qua là dầu, tương, muối, dấm
dùng hợp lý một chút. Chúng ta đi ra ngoài thôi, đừng chờ khi nương ta
tỉnh nhìn thấy ta trong nhà bếp sẽ mất hứng", nói xong hắn liền bước
chân ra khỏi cửa tới phòng bếp.
Lô Uyển Chi theo sau lưng như kiểu nàng dâu nhỏ lẽo đẽo theo sau, nhìn bóng lưng cao ngất của Tô
Việt, trong lòng Lô Uyển Chi hạ quyết tâm, may mà hắn biết nấu ăn. Nhưng mà một người đàn ông nấu cơm? Nghe có vẻ rất quái dị, không phải là
quân tử không xuống phòng bếp hay sao?
Tô Việt đầu tiên là
nhanh chóng nhào nặn bột ngô, sau đó lại vội vàng chạy tới bếp lò bỏ
thêm củi, trở lại phía trước rồi bắt đầu viền nhỏ bột bỏ vào trong nồi
bánh, sau đó chạy trở lại bếp lò chăm thêm lửa.
Lúc hắn làm
những động tác đó tay chân có chút luống cuống, bởi vì trước kia hắn
chưa từng làm qua, chỉ thấy Vương thị làm mẫu nhiều lần như vậy.
Lô Uyển Chi ngơ ngác đứng một bên nhìn hắn bận trước bận sau, nàng bỗng
nhiên hiểu rõ lời nói của Trương thị "Tìm được người yêu thương con thì
con chịu khổ ít hơn" rồi. Gả cho một người nông dân là chuyện trước kia
nàng chưa từng nghĩ tới, bởi vì nàng biết bản thân sẽ không sống được.
Nhưng mà hiện tại, nàng cảm thấy gả cho Tô Việt - một người nông dân - thế này cũng không tệ lắm.
"Uyển Chi, ngươi có trong phòng bếp không?", Tô Việt vừa ngồi trước bếp lò
nóng hừng hực, chợt nghe thấy tiếng Vương thị từ phòng chính đẩy cửa ra, nhìn thấy phòng bếp có hơi nước bốc lên không nhịn được cao giọng hỏi.
Tô Việt vèo một cái đứng bật dậy, kéo tay Lô Uyển Chi đến ngồi chỗ hắn vừa ngồi xong, sau đó thấp giọng nói, "Ôi nương của ta ơi, mau trả lời đi".
Đầu tiên là cố cử động miệng, cuối cùng không gọi được 'nương' kiểu xưng hô này, Lô Uyển Chi đành phải dùng giọng cao nhất từ trước đến nay của
nàng trả lời lại, "Là con".
Tuy vậy nhưng vẫn chưa đủ lớn,
Vương thị không nghe rõ, cũng may bà đã bước nhanh tới, nhìn thấy tình
hình trong phòng bếp, sửng sốt một chút. Chỉ liếc mắt nhìn Tô Việt một
cái còn chưa nói gì thêm.
Ăn xong điểm tâm, cả nhà đại ca Tô
Sở cũng đến, Lô Uyển Chi kính trà cho bọn họ, nàng thận trọng bưng ly
trà lần lượt dâng trà, ngại ngùng gọi cha nương, người trong thôn cũng
không có quy định lại mặt gì đó, hai ông bà già chỉ đơn giản nói mấy lời chúc đại khái như về sau vợ chồng hòa thuận vui vẻ, Tô Sở thì chúc đệ
đệ muội muội trăm năm hảo hợp, còn Triệu thị lúc này chỉ cong miệng nói, "Đệ muội, muội khỏe".
Nghe mấy lời này, Tô Việt thiệt muốn
giậm chân, Lô Uyển Chi đến đây không mang theo gì, trả lễ cho nhóc con
Tô Đại Hà vội vàng chạy tới hành lễ với nàng một chiếc vòng bạc, Triệu
thị nhìn thấy hai mắt tỏa sáng, nghĩ thầm Lô gia quả nhiên giàu có, xem
ra chính nàng ta về sau còn phải chạy trở về nhà này nhiều lần hơn nữa.
Đợi làm xong mấy lễ tiết, Tô Căn liền chậm rãi mở miệng, "A Việt, bây giờ
ngươi cũng thành thân rồi, lúc trước đại ca ngươi khi ở riêng đã nói rất rõ ràng, các ngươi sau khi thành thân liền tách ra ở riêng, vợ chồng
già chúng ta ai cũng không ở cùng, chỉ sống một mình. Đợi đến khi ba
ngày lại mặt của hai đứa khi trở về sân của chúng ta sẽ xây tường rào,
bên hai đứa không có phòng bếp, vừa đúng lúc chỉ còn mấy ngày nữa là hết năm, chúng ta tranh thủ làm chắc cũng không có vấn đề gì, trong năm nay khi tới giờ cơm các ngươi cứ qua bên này mà ăn. Khi đất vụ xuân kết
thúc chúng ta lúc đó đã ổn định rồi, sau này ba mẫu đất là của các
ngươi, hai đứa về sau hằng năm đưa chúng ta hai túi lương thực là được,
hoặc có thể đổi ra bạc cũng được.
Lời nói của Tô Căn không phải là giọng điệu thương lượng, mà là tự thuật quyết định của ông.
Tô Việt nghe xong, gật đầu nói đã biết. Tô Sở cũng không có ý kiến gì. Chuyện này ngay khi hắn thành thân đã được quyết định.
Mọi người giải tán xong thì có một số hàng xóm thân thiết ghé thăm, đều là
mấy phụ nhân, mấy người này phần lớn tới là muốn nhìn thấy cô dâu mới,
vì hôm qua đặc biệt nghe Tô Việt khoe vợ mới cưới của hắn xinh đẹp như
thế nào.
Vì thế, cả một ngày đều là đám người kết bè kết lũ
thẩm, đại nương, tẩu tử, muội muội tới nhà, giữa trưa và buổi tối cơm
đều do Trương thị nấu, Lô Uyển Chi vì chuyện này mà thở ra một hơi dài.
Người tới nàng cũng không trốn, chỉ cúi đầu nghe họ nói chuyện, đôi lúc bị người ta hỏi thì chỉ trả lời mấy chữ.
Ăn xong cơm chiều, Tô Việt thần bí nói, "Uyển Chi, ta nấu nước cho nàng, nàng đi tắm đi".
Vì thế Lô Uyển Chi bị hắn đẩy tới thùng nước tắm ấm đã được chuẩn bị chu
đáo ngay sát vách, Lô Uyển Chi thật sự muốn tắm rửa, ngày hôm qua bôi
nhiều phấn lên người, luôn cảm thấy không thoải mái.
Tô Việt ở trong phòng tha thiết chờ mong, không quên thúc giục nàng nhanh một
chút, quả nhiên Lô Uyển Chi nhanh chóng tẩu rửa xong sau đó Tô Việt cũng nôn nóng chạy ra ngoài tự tắm rửa.
Đợi khi hắn tắm xong đã
thấy Lô Uyển Chi đang nằm trên giường, mà chiếc gối của hắn lại nằm dưới chân nàng, hắn thở dài, ngồi quỳ trên giường hỏi, "Uyển Chi, nàng có
biết vì sao nam nữ thành thân không?"
"Chắc là, vì sinh con", Lô Uyển Chi dúi đầu vào ổ chăn, than thở nói.
"Vậy nàng biết làm thế nào để sinh đứa nhỏ không?", Tô Việt thừa cơ hội hỏi tiếp.
"Nam nữ nằm ngủ trên cùng một giường là có thể sinh con", Lô Uyển Chi lần này đáp thật tự nhiên, tựa như đang nói 'ngươi thật đần'.
Không nói gì nhìn trời (thật ra nóc nhà), Tô Việt yên lặng cầm lấy chiếc gối lên để cạnh gối của Lô Uyển Chi.