Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 43: Chương 43




Lại Xương lập tức đi tới hành lễ với Sử Hồng Sử. Sử Hồng Dược nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ múa kiếm gió kêu vù vù, liền hiếu kỳ hỏi: “Lại Xương đại nhân, bệ hạ đang làm gì vậy?”.

Lại Xương vội vàng đáp: “Sử cô nương, bệ hạ người uống rượu say…… tiểu nhân, đang không biết nên khuyên như thế nào.” Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Sử Hồng Dược như nhìn thấy cứu tinh, “Sử cô nương, cô có cách gì không?”.

Sử Hồng Dược liếc nhìn ông ta, dường như nhìn ra được tâm tư của Lại Xương, ông ta vội vàng cúi đầu xuống, giấu đi ánh mắt mong mỏi khẩn thiết của bản thân.

Sử Hồng Dược thở dài rất khẽ, khoát khoát tay, ra hiệu cho đám cung nữ đằng sau lui xuống, sau đó lại kéo Lại Xương đến nấp ở một bụi cây, “Đại nhân, người chính trực nói lời thẳng thắn, Tạ đại nhân có từng nhắc đến dân nữ chưa?”.

Lại Xương thấy Sử Hồng Dược là một cô gái hiểu chuyện, nên rất vui, “Đó là đương nhiên, Tạ đại nhân còn nói, Sử cô nương xét về gia thế tướng mạo hay đức hạnh, đều vô cùng xứng đôi với bệ hạ, nếu như có thể trở thành Hoàng hậu, thì sẽ là may mắn của Đại Sở, may mắn của Tạ đại nhân, và cũng là may mắn của tiểu nhân.”

Ánh mắt Sử Hồng Dược lộ ra vẻ thần bí, “Thật là như thế sao?”.

Lại Xương vội vàng mở miệng thề thốt, “Đích thực là vậy, Sử cô nương xin hãy cứ tin ở tiểu nhân.”

Sử Hồng Dược hơi cúi đầu, sóng mắt lưu chuyển, cũng không biết là đang nghĩ gì, hồi lâu, mới trầm ngâm nói: “Thôi cũng đành, ông hãy bảo thị vệ tạm thời lui xuống đi, chí ít cũng đừng ở gần quá, ngoài ra, phái thêm vài thái giám nữa, làm chứng cho ta về chuyện đêm nay thế là được. Tối nay, ta vốn dĩ không nên đến đây, nhưng sau khi nghe những lời của Tạ đại nhân, không hiểu sao lại đến,” Trong lời nói của nàng ta dường như chất chứa phiền não.

Lại Xương vừa nghe là đã hiểu ngay, phái thái giám đến ghi chép lại chuyện đêm nay, hiển nhiên là Sử Hồng Dược muốn dùng chút thủ đoạn gì đó, khiến bệ hạ và nàng ta…… nhưng nàng ta lại sợ sau đó bệ hạ không thừa nhận, nên nghĩ ra cách này.

Lúc Tạ Lâm nhắc với Lại Xương, cũng có ý như vậy, còn dặn đi dặn lại rằng Lại Xương không được để Sử cô nương chịu thiệt thòi.

Lại Xương vô cùng kính phục Tạ Lâm, trong lòng thầm khen đối phương tâm tư chu đáo, liền gật đầu nói: “Đây là việc đương nhiên, xin Sử cô nương đừng lo lắng.”

XXX

Minh Trọng Mưu đang múa kiếm rất cao hứng, không ngờ lại nghe thấy có tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên, hắn ngước lên nhìn, trong ánh mắt ngà ngà say, xuất hiện một mỹ nhân, thanh thuần tươi mát, dưới ánh trăng, ôn nhuận như nước. Những thị vệ xung quanh, không biết đã lui ra hết từ lúc nào.

“Cô là ai?” Minh Trọng Mưu lớn tiếng hỏi.

“Con gái của Lại bộ Sử Thượng thư Sử Khánh, Sử Hồng Dược.”

Minh Trọng Mưu nheo mắt nhìn, mơ mơ màng màng, cảm thấy cô gái này dường như rất quen, bèn nói: “Hình như trẫm đã từng gặp cô rồi?”.

Sử Hồng Dược da mặt mỏng khẽ ửng đỏ, ngượng ngùng xấu hổ, “Dân nữ là con gái của đại thần triều đình Đại Sở, bệ hạ đã từng gặp dân nữ, cũng không có gì là kỳ lạ.”

“Ồ.” Minh Trọng Mưu say đến độ đầu óc đặc lại như hồ dán, chẳng nghĩ ra nổi rốt cuộc đã gặp cô gái này ở đâu, mà cũng chẳng muốn nghĩ nữa, hắn vứt luôn thanh kiếm sang bên cạnh, khoanh hai chân lại, ngồi bệt luôn xuống đất, “Hiện giờ trong cung, đã là giờ nào rồi mà ai cũng có thể ra ra vào vào như vậy?” Hắn liếc nhìn Sử Hồng Dược, “Cô là con gái của Sử Thượng thư, tiểu thư chốn khuê các, nếu đã không có phẩm cấp, lại không phải là đàn ông, càng không phải là phi tần, cung nữ trong cung, vậy cô vào đây làm gì? Thị vệ trong cung đều là thùng cơm hết cả hay sao? Hoàng cung của trẫm mà có thể tự ý tham quan như vậy hả?”.

Minh Trọng Mưu vốn dĩ chẳng phải kiểu người dễ tính gì cho cam, sau khi nói ra những lời này, lửa nóng trong người lại càng được dịp tích tụ thêm.

Cứ tưởng rằng hôm nay được nhìn thấy những nhân tài trụ cột tương lai của triều đình Đại Sở, sẽ vui lắm. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong lòng Minh Trọng Mưu lại thấy không thoải mái.

Nhưng rốt cuộc tại sao không thoải mái, thì Minh Trọng Mưu lại chỉ biết vò đầu bứt tai, chính hắn cũng chẳng rõ nữa.

Chỉ cảm thấy lúc ấy, trong lòng giống như có lửa đốt, hận không thể xả hết những bực dọc đó ra ngoài, lợi dụng quyền lực có trong tay để làm việc riêng, chém đầu vài kẻ cho bõ tức.

Nhưng hắn lại nhớ mang máng rằng, có một người tha thiết hy vọng hắn có thể trở thành một minh quân, tạo phúc cho xã tắc.

Minh quân không thể giết người bừa bãi, nếu không sẽ là hôn quân, bạo chúa.

Vì thế hắn chỉ còn cách đè nén lửa giận trong lòng xuống, mượn rượu giải sầu, uống nhiều thêm vài chén, kết quả là say. Trước đây chỉ với chút rượu cỏn con ấy, hắn chẳng bao giờ say.

Sử Hồng Dược vội vàng đáp: “Bệ hạ, là Tạ đại nhân, bảo dân nữ tối nay đến đây.”

Tạ Lâm bảo nàng ta đến đây.

Trái tim Minh Trọng Mưu nảy lên một nhịp, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Sử Hồng Dược, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó vẫy vẫy tay, “Cô qua đây, để trẫm nhìn thử xem.”

Sử Hồng Dược bước lại gần theo lời hắn, ngồi xuống bên cạnh Minh Trọng Mưu.

Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy trên người Sử Hồng Dược có một mùi hương là lạ giống hoa lan, càng đến gần, mùi hương lạ này càng tươi mát rất dễ ngửi. Hắn nâng cằm để nàng ta ngẩng mặt lên. Hắn quan sát kỹ Sử Hồng Dược.

Cô gái này, khuôn mặt giống như ánh trăng tròn vành vạnh trên trời cao, dáng người thanh nhã tú lệ, cũng không hẳn là xinh đẹp nhất, nhưng lại thanh tú dễ thương nhất.

Minh Trọng Mưu cẩn thận nhìn ngắm nàng ta một lúc lâu, sau đó khóe miệng nhếch lên nở nụ cười giễu cợt, “Tạ Lâm thích kiểu người như cô?”.

Trái tim Sử Hồng Dược giật thót, nhưng khuôn mặt vẫn rất duyên dáng giàu cảm xúc, gò má thoáng ứng hồng, “Không, là Tạ đại nhân cảm thấy, bệ hạ thích kiểu người như dân nữ.” Nàng ta giống như đóa hoa lan giữa trời xuân, mọi người đến gần, đều cảm thấy luồng không khí thấm đẫm mùi lan toát ra từ người nàng ta, giọng nói nhẹ nhàng mà uyển chuyển, giống như một giấc mộng đêm trăng.

Minh Trọng Mưu thoáng ngây người, bàn tay nâng cằm nàng ta liền hơi thả lỏng. Sử Hồng Dược thoát khỏi sự kìm kẹp, liền ngồi sát lại gần Minh Trọng Mưu thêm chút nữa, cánh môi hồng như quả anh đào, thậm chí đã sắp dán lên gáy hắn rồi.

Nàng ta thấy hơi nóng, bàn tay liền nhấc lên cởi nút áo trên cổ, để lộ ra cần cổ trắng trẻo, cùng cái yếm đỏ tươi thắm. Từ góc nhìn của Minh Trọng Mưu mà nói, chỉ cần hắn hơi cúi thấp xuống một chút nữa thôi, là có thể nhìn thấy phần bầu ngực tròn lẳn trắng trẻo mỡ màng, sâu hun hút, khiến người ta càng tò mò muốn nhìn sâu hơn.

“Bệ hạ,” Nàng ta ghé sát vào tai hắn, phả ra luồng khí toàn mùi hoa lan, mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể, thấm vào chóp mũi Minh Trọng Mưu, “Hôm trước, Tạ đại nhân có nói, tối nay khi bệ hạ hồi cung, chắc chắn sẽ đi qua con đường này, dân nữ đợi hầu ở đây đã lâu lắm rồi, bệ hạ……” Nàng ta nhẹ nhàng thản nhiên nói, “Người thật sự không thích kiểu người như dân nữ sao?”.

Minh Trọng Mưu say rượu đầu óc choáng váng, nàng ta liền khẽ hôn lên vành tai hắn, bàn tay mát lạnh, thuận thế luồn vào ống tay áo to rộng, với vào trong, đụng chạm thân mật vào da thịt hắn.

Minh Trọng Mưu thuận theo cơn say, cảm thấy có một ngọn lửa nóng âm ỉ dưới bụng, men theo sống lưng đi lên, ngọn lửa này hoàn toàn khác với lửa giận. Hắn biết điều đó.

Nhưng đầu óc say hồ đồ, khiến hắn không thể nhận ra, rốt cuộc ngọn lửa là này gì.

Trong lúc mơ màng, hắn chỉ cảm thấy cô gái này yêu kiều, quyến rũ, mềm mại đầy xúc cảm.

Cảm giác mềm mại ấm áp trong lòng khiến hắn biết đây là một người phụ nữ. Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên hắn ôm phụ nữ, nhưng hắn chưa từng có khát vọng cháy bỏng trong người như thế này bao giờ.

Minh Trọng Mưu lật người, đè nàng ta xuống dưới.

Trong bụi cây lùm cỏ, đế vương say rượu, sủng hạnh một cô gái.

Nếu như là đó là một cô gái không quyền không thế, thì đó chỉ đơn giản là một chuyện phong lưu.

Nhưng nếu như đó là một cô gái có quyền có thế, thì có lẽ là một giai thoại. Vì cô gái có quyền có thế ấy, nhất định sẽ khiến Minh Trọng Mưu phải lấy nàng ta.

Nếu như nàng ta chỉ là con gái của Sử Khánh, Thượng thư Lại bộ, thì có lẽ nàng ta sẽ được phong phi.

Nhưng nếu nàng còn có cả sự ủng hộ của Thừa tướng, thì nàng ta sẽ càng gần hơn.

Đương kim Thánh thượng, chỉ có phi, chưa lập hậu.

Những ghi chép của đám thái giám, chính là để cho những trường hợp thế này. Sử Hồng Dược ngủ say, nhưng không phải ngủ một mình. Mà nàng ta được ngủ cùng Hoàng đế, vậy thì nàng ta nhất định sẽ đặt được chân vào hậu cung.

Hàng lông mi dài của Sử Hồng Dược cụp xuống, dưới ánh trăng, giống như một đóa hoa lan ngại ngùng e ấp. Mùi hương thanh khiết, tản ra theo mái tóc xõa tung.

Minh Trọng Mưu hôn lên tóc nàng ta, đang định hôn lên đuôi lông mày, thì lại nhìn thấy biểu cảm của Sử Hồng Dược.

Biểu cảm ấy, khiến Minh Trọng Mưu cảm thấy hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi, hắn cúi đầu nhìn nàng ta hồi lâu không làm gì.

Sử Hồng Dược vốn dĩ vẫn còn hơi ngượng, nhưng cảm thấy nụ hôn của bệ hạ, chần chừ mãi chưa hạ xuống, không nhịn được liền mở mắt ra, thấy ánh mắt của Minh Trọng Mưu trầm ngâm như ánh trăng trời đêm, nàng khẽ gọi, “Bệ hạ?”.

Minh Trọng Mưu giống như bừng tỉnh lại trong cơn mê, “Cô là người phụ nữ Tạ Lâm đưa tới?”.

Sử Hồng Dược không biết hắn bị làm sao, không tiện lắc đầu, cũng chẳng dám gật đầu, đành nói: “Dân nữ là con gái của Sử Thượng thư, Thừa tướng chỉ chỉ điểm cho dân nữ tới đây đợi bệ hạ mà thôi.”

Nhưng Minh Trọng Mưu dường như không nghe thấy gì, lại hỏi: “Cô là người phụ nữ Tạ Lâm đưa tới?”.

Sử Hồng Dược thấy bệ hạ có điểm kỳ lạ, liền không nói tiếp nữa.

Minh Trọng Mưu có vẻ không mong chờ câu trả lời của nàng ta, lại hỏi lại: “Cô là người phụ nữ Tạ Lâm đưa tới?”.

“……”

Sử Hồng Dược cảm thấy cơ hồ như bệ hạ say, mà còn say không hề nhẹ, nàng ghé sát lại gần Minh Trọng Mưu, muốn hôn lên môi hắn, “Bệ hạ……”

Nhưng Minh Trọng Mưu lại đẩy mạnh nàng ta ra.

Hắn phá lên cười, phủi phủi bụi đất bám trên người, đứng dậy, “Người phụ nữ Tạ Lâm đưa tới, trẫm không cần!”.

Sử Hồng Dược chật vật bò dậy, “Không, dân nữ không phải……”

“Lúc đó hắn định dâng tặng trẫm hai cô gái, nhưng trẫm đã không mắc bẫy. Kết quả, một người bị gả tới nước Di, người còn lại, đoán chừng kết quả cũng chẳng được đến chỗ nào tốt đẹp hơn đâu.”

Gả đến nước Di?

Sử Hồng Dược nhớ ra, cô gái bị gả đến nước Di, ngoài Hầu Vận Vi con gái của Hầu tướng quân năm đó, thì còn ai vào đây nữa.

Minh Trọng Mưu cúi đầu nhìn khuôn mặt Sử Hồng Dược, trong đáy mắt mông lung của người say, giống như đột nhiên hiểu ra điều gì đó, bật cười ha hả: “Trẫm đã nghĩ sao thấy khuôn mặt cô quen thế, hóa ra cô chính là người còn lại.” Minh Trọng Mưu chẹp chẹp miệng lắc lắc đầu, “Trẫm không cần, đừng có cố cưỡng ép cho trẫm. Của Tạ Lâm cho trẫm, còn lâu trẫm mới cần.” Nói đoạn, nhặt kiếm từ dưới đất lên, lảo đà lảo đảo bỏ đi.

Để lại một mình Sử Hồng Dược khuôn mặt đỏ bừng, váy áo xộc xệch, ngồi ngẩn người trong bụi cỏ.

XXX

Úy Trì Chính dìu Tạ Lâm đi tới trước kiệu nhà mình.

Tạ Lâm có thói quen đi bộ vào cung, nên Úy Trì Chính cũng không hy vọng nàng sẽ mang theo kiệu và tùy tùng, vì thế đành phải làm vậy.

Con đường này có vẻ hơi ngắn.

Úy Trì Chính nắm tay Tạ Lâm, lại có cảm giác người này gầy quá.

Con người này có thể tham ô có thể nhận hối lộ, vậy sao bản thân lại gầy gò, nhợt nhạt tiều tụy đến thế? Xem ra cái chức Thừa tướng, cũng không phải dễ làm.

“Tạ đại nhân, hạ quan đưa ngài về nhà, kiệu quá nhó, nên hai ta sẽ phải chen chúc một chút, ý ngài thế nào?”.

Úy Trì Chính biết Tạ Lâm vừa say, đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa. Nhưng hắn không ngờ, Tạ Lâm lại hơi ngước mắt lên, nhìn về phía hắn, Úy Trì Chính cảm thấy đôi mắt nàng như một cái đầm sâu, đúng vào lúc khóe mắt dập dờn lay chuyển, thì đột nhiên yết hầu của nàng khẽ động, phát ra một tiếng “Ọe” kinh khủng.

Úy Trì Chính sợ giật thót mình, vội vàng lùi lại sau một bước, có vậy mới không bị nàng nôn vào người.

Phu kiệu và người hầu ở bên cạnh cũng kinh hãi, xảy ra việc như vậy, nhất loạt vội vàng hét lên: “Đại nhân!”.

Úy Trì Chính khoát khoát tay, “Không sao.” Hắn nhìn thấy Tạ Lâm vẫn còn quỳ trên đất, dường như sắp nôn hết cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài, không kìm được bước tới vỗ vỗ lên lưng nàng, vuốt cho xuôi cơn.

Nôn được ra, nên thần trí của Tạ Lâm cũng tỉnh táo được phần nào, nàng hít sâu một hơi, thẳng lưng đứng dậy, hờ hững nhìn Úy Trì Chính, yếu ớt nói: “Úy Trì đại nhân.”

Ánh mắt này của Tạ Lâm, Úy Trì Chính nhìn qua là biết, trong suốt như nhìn thấy đáy, hiển nhiên là khôi phục được sự tỉnh táo. Chỉ là không hiểu sao hắn bỗng thấy có đôi phần nuối tiếc, nhưng nuối tiếc điều gì, thì hắn lại không rõ lắm, đành nói như đang than thở: “Đại nhân, ngài thấy khá hơn chưa?”.

Sắc mặt Tạ Lâm trắng nhợt, nhưng lại toát ra chút cảm kích, “Không sao, làm phiền Úy Trì đại nhân phải lo lắng rồi.”

Ngày xưa dù Tạ Lâm có thật sự cảm kích đi chăng nữa, cũng không bao giờ biểu hiện ra bên ngoài. Nhưng giờ có lẽ do say rượu, hoặc cũng có thể do ánh trăng quá đẹp, nên sự cảm kích trên khuôn mặt nàng rất chân thật.

Không biết tại sao, Tạ Lâm có cảm giác khuôn mặt mình hơi nóng, Úy Trì Chính duỗi tay ra định dìu Tạ Lâm: “Hạ quan đang định tiễn ngài về, ngài có người hầu tới đón không?”.

Tạ Lâm lùi lại sau né tránh bàn tay của hắn, “Chẳng qua chỉ uống chút rượu thôi mà, không phiền Úy Trì đại nhân phải đưa về đâu, Tạ mỗ tự có người hầu tới đón, chỉ là chưa tới giờ, nên bọn họ chưa tới.”

Úy Trì Chính mấy lần nói muốn đưa nàng về, nàng đều từ chối, hắn cũng định đợi người hầu của nàng tới cùng nàng, nhưng bị nàng gạt đi, “Thị vệ trong ngoài cửa cung đâu phải để trang trí, đại nhân không cần phải lo lắng cho an nguy của Tạ mỗ.”

Úy Trì Chính cũng không tiện cố chấp thêm nữa, chỉ đành dặn dò: “Vậy trên đường đại nhân phải cẩn thận vào nhé.”

“Tạ mỗ tự biết phải làm gì.”

Đợi Úy Trì Chính đi khuất, Tạ Lâm mới dựa vào chân tường, những cơn gió khẽ thổi, khiến đầu óc nàng tỉnh táo hẳn lên.

Nàng làm gì có người hầu nào, Tạ Lâm ghét nhất có người đi đằng sau mình theo tới theo lui.

Tuy nói lần này nàng cũng đoán trước được rằng trong buổi gặp mặt những thần tử tương lai của Đại Sở, e là sẽ phải uống chút rượu. Nhưng nàng lại không ngờ mình sẽ uống nhiều đến thế.

Tạ Lâm vốn định nhấp môi gọi là, nhưng từ lúc bệ hạ hỏi “Ai có thể là Thầy của trẫm”, thì tâm trạng của nàng liền xúc động, uống càng lúc càng nhiều, cuối cùng uống thành ra cái bộ dạng say khướt khó coi này.

Có còn được coi là Thừa tướng của triều đình Đại Sở nữa không?

E rằng ngay cả Tiên hoàng dễ tính mà nhìn thấy, cũng phải bất mãn với nàng mất.

Tạ Lâm đang dựa vào chân tường, trầm tư hồi lâu, thì lại nghe thấy tiếng quát đầy giận dữ của một người: “Các ngươi cản trẫm làm gì? Trẫm phải xuất cung! Trẫm là Hoàng đế!”.

Tạ Lâm ngẩn người, tập trung ánh mắt, nhìn thấy, Minh Trọng Mưu đang kẹt ở góc tường, vịn vào bờ tường muốn đi ra ngoài, nhưng một vài thị vệ lại kéo hắn lại, Minh Trọng Mưu quả nhiên không hổ danh là võ tướng trên sa trường, mấy thị vệ liền mà không giữ nổi hắn, tất cả đều bị hắn kéo đi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.