Gian Thần Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 44: Chương 44




“Xảy ra chuyện gì vậy?”.

Đám thị vệ canh giữ cửa đang mải giằng co với Minh Trọng Mưu, không ngờ lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt vang lên, thiếu chút nữa là đông cứng cả ruột gan, vừa ngẩng đầu lên, thì thấy một người mặc y phục bằng gấm nền đỏ chỉ vàng, khí độ ung dung, ánh mắt giống như một chiếc giếng cổ không gợn sóng, chỉ có hai má ửng hồng, là mang đến một vẻ khác biệt rất tự nhiên.

Thị vệ trong cung có ai là không biết vị đại nhân này chứ? Cho dù có không biết, cũng phải chủ động tìm hiểu để biết được tướng mạo trông ra làm sao, tránh để hôm nào đó đắc tội với vị trọng thần mặt mày thì sáng sủa trung lương, nhưng bản chất bên trong lại là gian thần này, mà chính bản thân cũng không biết.

“Thừa tướng đại nhân.” Mọi người nhất loạt trở nên nghiêm túc hẳn, quên luôn cả chuyện chính, thu lại đội hình, Minh Trọng Mưu vốn dĩ vẫn còn đang dùng sức lao về đằng trước, không ngờ những bàn tay kéo hắn về đằng sau lại thu về hết, khiến hắn thiếu chút nữa là ngã chúi đầu xuống đất.

Lúc ấy mọi người mới hốt hoảng, nãy chỉ mải lo trấn an trái tim đang run rẩy trong lồng ngực, và chào hỏi với Thừa tướng đại nhân, thành ra vứt luôn Hoàng đế ra khỏi đầu, bèn vội vàng chạy lại hét to: “Bệ hạ!” sau đó kéo hắn lại.

“Thừa tướng đại nhân?” Minh Trọng Mưu “hừ” một tiếng, gạt phắt bàn tay đang túm lấy mình ra, đi tới trước mặt Tạ Lâm, liếc nhìn đôi lần một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại “hừ” tiếng nữa.

Tiếng “hừ” này, có thể là coi trọng, có thể là đồng ý, có thể là miệt thị, có thể mang theo ý tứ không rõ ràng, cũng có thể là nụ cười nhếch mép đầy chế giễu. Nói chug là nhiều không đếm xuể.

Minh Trọng Mưu “hừ” đến hai lần, lại càng quái lạ, nếu là khinh thường, thì sau khi hắn lườm Tạ Lâm một cái, hắn lại quay ra lườm thêm cái nữa.

Chỉ trong một thoáng ngắn ngủi, mà lườm đi lườm lại dễ có đến cả chục lần.

Đặc biệt là khi hắn nhăn nhăn cái mũi, hai mắt gườm gườm, giống với vị Tiên hoàng đã cưỡi hạc quy tiên kia y như đúc ra từ một khuôn.

Tạ Lâm nghĩ giọng điệu của Minh Trọng Mưu là giọng điệu nghi ngờ, vậy nàng sẽ gật đầu, đảm bảo không bao giờ sai được.

Vì thế nàng gật gật đầu.

“…….”

Câu trả lời của Minh Trọng Mưu là —— Lườm nàng một cái cháy mặt.

Tạ Lâm nhìn cái hiểu ngay, bệ hạ say rồi.

Mà cũng thật lạ lùng, vừa rồi nàng say, kết quả nôn được ra xong, hơi rượu bay đi, đầu óc tỉnh táo được đôi phần. Không biết bệ hạ đã nôn ra chưa, có cảm thấy được đôi phần tỉnh táo không.

Tạ Lâm cũng chẳng thèm so đo với con ma men này nữa, bèn quay đầu hỏi mấy gã thị vệ, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Tên thị vệ trả lời giống hệt với những gì Tạ Lâm đã nghĩ, “Hình như bệ hạ uống rượu say, cứ ồn ào nói muốn xuất cung, bọn tiểu nhân chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, nên vội đuổi theo ngăn lại. Thừa tướng đại nhân đến đúng lúc quá, hãy giúp bọn tiểu nhân khuyên bệ hạ đi.”

Đám thị vệ đương nhiên là chưa gặp phải tình huống này bao giờ. Nhưng nào có ai đã từng gặp phải chứ?

Quá nửa đêm, Hoàng đế bệ hạ kêu gào muốn xuất cung, nếu không phải là uống rượu say, thì cũng là bị bệnh, hơn thế thân thể Hoàng đế đáng giá ngàn vàng, vô cùng tôn quý, không thể ngăn cản quá quyết liệt được, chỉ có thể dịu dàng thỏ thẻ khuyên hắn hồi cung mà thôi.

Tạ Lâm cẩn thận suy nghĩ, Hoàng đế bệ hạ đang thiếu một người vợ danh chính ngôn thuận quản lý hắn, là một vị Hoàng hậu, hơn thế còn phải giúp Hoàng đế xử lý những chuyện lặt vặt như say rượu một mực đòi ra khỏi cung như thế này đây.

Nàng đột nhiên nhớ đến nhân tuyển thích hợp của mình, Sử Hồng Dược, giờ này vốn dĩ nên chặn Hoàng đế bệ hạ trên đường về cung chứ nhỉ, chẳng hiểu sao lại không chặn được, khiến Hoàng đệ không nói không rằng cứ khăng khăng đòi xuất cung, bên người cũng chẳng có lấy một nổi một người hầu.

Nàng liếc nhìn Minh Trọng Mưu, hiện giờ mà hỏi thì lại không tiện lắm, đầu óc nàng cũng vẫn còn hơi choáng váng, chỉ nghĩ đợi trời sáng, phải nhớ đi hỏi Sử Hồng Dược mới được.

Kết quả Minh Trọng Mưu bị ánh mắt nàng lướt nhìn qua một cái, liền thấy bất mãn, bèn hỏi: “Ngươi là Thừa tướng, nhưng lại nhìn người khác bằng ánh mắt như vậy, ngươi nghĩ mình giỏi lắm sao? Dù có thế nào trẫm vẫn là Hoàng đế!” Khí thế của hắn hùng hổ lao tới tóm lấy bả vai Tạ Lâm, “Trẫm đang có chuyện muốn hỏi ngươi đây, cô gái vừa nãy, là ngươi dâng tặng cho trẫm……”

Hắn còn chưa nói hết câu, Tạ Lâm liền hiểu ra ngay hắn nhất định đã gặp Sử Hồng Dược rồi, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chắc chắn chưa kịp xảy ra chuyện gì với nàng ta, nhìn dáng vẻ kiểu này, thì khẳng định là hắn rất ghét Sử Hồng Dược.

Thừa tướng đại nhân tặng mỹ nhân cho bệ hạ, bị đám thị vệ nghe được thì sẽ nghĩ sao chứ? Ngang ngược lộng quyền? Ngay cả chuyện trong hậu cung của Hoàng đế cũng muốn quản?

Tuy rằng Thái hậu bảo quản, nhưng Tạ Lâm cũng không thể để người khác nghe thấy chuyện này được.

Chỉ trong có một khắc mà suy nghĩ trong đầu Tạ Lâm đã đảo đi đảo lại đến mấy vòng, nàng cắt ngang lời Minh Trọng Mưu, quay đầu nói với thị vệ: “Bệ hạ uống say rồi, các ngươi giúp một tay, đưa bệ hạ về tẩm cung đi.”

Đám thị vệ đợi câu này nói từ lâu lắm rồi, bèn quả quyết vực bệ hạ lên, hai người dìu, vừa đẹp, “Bệ hạ, đắc tội rồi!” Nói xong, chân nhanh thoăn thoắt, sải bước hướng về phía trước.

Tạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, đang tính quay đầu định xuất cung, thì lại nghe thấy hai tiếng “huỵch huỵch”, Tạ Lâm hoang mang nhìn lại, trong con mắt đờ đẫn của người say loáng thoáng nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ đang đá người, bên này tương một phát, bên kia chiếu cố tới cái mông của người còn lại một phát, hai tên thị vệ liền bay ra xa.

Minh Trọng Mưu lùi hai bước, quay người đi tới, ngón trỏ thiếu chút nữa là chọc vào mặt Tạ Lâm, “Trẫm không cần các ngươi đưa trẫm về, trẫm chỉ cần hắn!”.

Nghe thấy câu nói đa nghĩa của Minh Trọng Mưu, đám thị vệ sốc, không nhịn được nhìn theo hướng đầu ngón tay hắn, đánh giá Tạ Lâm một lượt từ trên xuống dưới.

…… Nhìn thế này, thì đúng là Thừa tướng đại nhân cũng thật sự rất ưa nhìn. Rốt cuộc ngài ấy bao nhiêu tuổi nhỉ, đám thị vệ chẳng ai biết, chỉ nhớ hình như Thừa tướng đại nhân vẫn chưa lấy vợ, nhưng cũng nghe nói rằng ngài ấy có tới ba người thiếp, nhưng sao lại…… sao lại bị bệ hạ đoạn tụ?

Ánh mắt đám thị vệ rất khác thường. Đầu óc Tạ Lâm nặng chình chịch, cũng không còn tỏa ra ánh hào quang như ngày thường nữa, lập tức dìu Minh Trọng Mưu, đi về hướng tẩm cung, “Được, thần đỡ bệ hạ về.”

Về…… về tẩm cung……

Trong khi đám thị vệ đang bị một thoáng nghĩ ảo lẩn quẩn trong đầu, thì một cơn gió thổi qua, khiến đầu óc Tạ Lâm tỉnh táo hơn hẳn, “Bệ hạ, cổ nhân có nói, mê rượu dễ hỏng chuyện, bệ hạ uống nhiều như vậy, chi bằng ngày mai sau khi phê duyệt tấu chương xong, người nên chép lại một trăm lần câu “Duy tửu vô lượng, bất cập loạn” trong cuốn “Luận ngữ” đi.”

(Duy tửu vô lượng, bất cập loạn có nghĩa là: Rượu có thể uống không hạn chế, nhưng không nên uống say vì dễ gây ra chuyện.)

Đám thị vệ không kiềm chế được run rẩy sợ hãi, bọn họ chỉ biết võ nghệ, không giỏi chuyện sách vở, đặc biệt là chuyện chép sách này, lại còn chép đến một trăm lần cùng một câu giống nhau nữa chứ, thật chẳng khác gì giết người.

Màn dọa người ấy, khiến bao nhiêu ý nghĩ ảo diệu trong đầu lập tức tiêu tan sạch bách, nhủ thầm Thừa tướng đại nhân quả nhiên từng là Thái phó của Thái tử, ngay cả Hoàng đế bệ hạ cũng dám giáo huấn.

Minh Trọng Mưu không muốn, cách một khoảng rất xa kháng nghị, nói: “Chép cái gì chứ? Ngươi không phải là Thái phó của Thái tử, trẫm đã đăng cơ rồi, trẫm là Hoàng đế, trẫm không chép mấy thứ vớ vẩn đó!……”

Cũng không biết Tạ Lâm đã trả lời thế nào, dù sao thì đám thị vệ cũng chẳng nghe thấy.

Mọi người chỉ nhìn thấy hai người chầm chậm đi xa dần, sau đó hình như bệ hạ lại phừng phừng giận dữ quát tháo mấy tiếng, dựa toàn bộ cơ thể cao lớn của mình vào Tạ Lâm, cơ thể nhỏ bé của Thừa tướng đại nhân đương nhiên không thể chống đỡ được, loạng choạng lùi ra sau hai bước, Thừa tướng đại nhân nổi cơn, nhấc chân lên định đá bệ hạ, bệ hạ lạng người quay hai vòng, sau đó lại dựa lên người Thừa tướng đại nhân. Cũng không biết Thừa tướng đại nhân đã nói gì, mà đến lúc ấy bệ hạ mới ngoan ngoãn, không đè toàn bộ trọng lượng của mình lên Thừa tướng nữa.

Hai người bị bộ càng lúc càng xa, cho đến khi dần dần biến mất vào trong bóng đêm.

XXX

Tạ Lâm đưa Minh Trọng Mưu về cung, lập tức cung nữ trước cửa cung liền náo loạn, ba chân bốn cẳng định đỡ Minh Trọng Mưu vào.

Nhưng Minh Trọng Mưu lại không vui, mặt mũi bức bối, sống chết tóm chặt lấy tay Tạ Lâm không buông, cung nữ không biết phải làm sao, chỉ đành nói mình sẽ lui ra ngoài trước để làm cho bệ hạ bát canh giải rượu.

Tạ Lâm nghe vậy, vội nói: “Làm cho Tạ mỗ một bát nữa.” đầu óc nàng vẫn còn say bí tỉ, nên tiện miệng nói thêm với mấy nàng cung nữ ấy một câu, “Cám ơn các tỉ tỉ.”

Mấy nàng cung nữ vừa nghe xong, liền che miệng bật cười, vội vàng trả lời “Được ạ, được ạ”, sau đó cứ đi được vài bước lại ngoáy đầu lại nhìn, lúc sau liền quay hẳn đầu lại nhìn chằm chằm vào Tạ Lâm, sau đó không biết bản thân đã nghĩ gì, mà mặt đỏ tưng bừng, chạy như bay ra khỏi phòng.

Nếu như là trước đây, Tạ Lâm khẳng định bản thân có thể hiểu được tâm tình thiếu nữ của những nàng cung nữ này rốt cuộc là bị làm sao.

Nhưng hôm nay Tạ Lâm vốn dĩ uống say, lại còn bị Minh Trọng Mưu náo loạn, hắn to như vậy, nặng như vậy, một nửa trọng lượng đè hết lên vai Tạ Lâm. Tạ Lâm làm sao tha nổi cái đống to xác ấy, nên đành phải gác hắn lên người, bước từng bước, từng bước về tẩm cung, sau đó hận không thể nghỉ ngơi thoải mái một lúc, trực tiếp ném Minh Trọng Mưu vào lòng một cung nữ, sau đó hạ mông ngồi xuống ghế, thật ra nàng vừa buồn ngủ vừa mệt lại vừa mỏi, chỉ hận nỗi không thể nằm ngủ luôn ở trong tẩm cung này.

Canh giải rượu được bưng lên ngay lập tức, Tạ Lâm uống một ngụm, khó nuốt quá, thiếu chút nữa là nôn ra luôn, nhưng nàng nhanh chóng nuốt thứ kinh khủng đó xuống. Ở bên này Minh Trọng Mưu lại ầm ĩ, “Cái thứ quái quỷ gì mà khó ngửi thế này?”.

Nàng cung nữ nhẫn nại khuyên lơn: “Là canh giải rượu, nó sẽ giúp bệ hạ tỉnh táo hơn.”

Minh Trọng Mưu cau mày, “Không uống.”

“Bệ hạ nên uống đi, nếu không tỉnh rượu, ngày mai làm sao lên buổi triều sớm được? Bệ hạ cứ uống tạm đi, nếu thực sự khó uống quá, thì mứt hoa quả đã chuẩn bị sẵn rồi đây, bệ hạ sẽ không còn thấy kinh nữa.”

Minh Trọng Mưu vẫn cau mày, hắn lườm Tạ Lâm một cái, “Sao hắn không uống?”.

Tạ Lâm bất lực nhìn cái bát sạch bách của mình đáp, “Uống hết lâu rồi.” Canh giải rượu đúng là rất có tác dụng, nếu như nói lúc vừa nãy nàng chỉ tỉnh táo được có ba phần, thì giờ chỉ riêng mùi vị của bát canh này thôi cũng khiến nàng tỉnh đến năm sáu phần rồi.

Minh Trọng Mưu vẫn đẩy bát canh ra, “Không uống, cứ thế đi ngủ, cũng giống nhau cả thôi.”

Nàng cung nữ bất lực chỉ đành dỗ dành, “Được rồi, vậy để nô tì hầu người.” Mấy nàng cung nữ chân tay thoăn thoắt định cởi y phục cũ, thay y phục mới cho hắn. Tạ Lâm chợt nhớ ra mình cũng là nữ, cổ nhân đều nói, phi lễ thì chớ nhìn, mình nên nhanh tránh đi là hơn.

Tạ Lâm đang định nhấc người cáo từ, thì Minh Trọng Mưu đã quát to, “Ai cho các ngươi tới hầu? Trẫm chỉ cần hắn!” Nói đoạn, lại chỉ tay.

Đám cung nữ nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, không kìm được ý nghĩ xiên xẹo giống như cánh thị vệ. Nhưng giờ Tạ Lâm đã tỉnh táo lên nhiều rồi, hiểu được ý bệ hạ không phải là đang nói lung tung, liền nở nụ cười lạnh lẽo.

Bệ hạ còn chưa cảm thấy gì, nhưng các cung nữ đều cúi thấp đầu, những suy nghĩ lung tung đối với vị Thừa tướng gian xảo nổi tiếng lập tức đã bay tận đến chín tầng mây.

Cô gái nào có thể có được người đàn ông này đây? Chỉ một nụ cười đã có thể khiến người ta lạnh sống lưng rồi.

Các cung nữ cũng là những người biết nghe lời đúng đắn, lập tức đóng cửa, tất cả ra ngoài, nhường lại nơi này cho bệ hạ và Thừa tướng đại nhân, để bọn họ tự giải quyết mâu thuẫn nội bộ với nhau. Suy cho cùng bệ hạ và Thừa tướng, đều là những người ở đỉnh cao quyền lực, mâu thuẫn của đám tiểu nô tì và quần chúng bách tính nhỏ nhoi bọn họ không đứng cùng một giai cấp với mâu thuẫn của nội bộ nhóm quyền lực.

Hai người Tạ Lâm và Minh Trọng Mưu, mắt to trừng mắt nhỏ, sau khi cứ lườm qua lườm lại như vậy, suy cho cùng Tạ Lâm cũng tỉnh táo nhiều hơn, cân nhắc Thừa tướng có thể cáo lỗi không lên triều sáng, nhưng Hoàng đế thì không thể chậm trễ việc triều chính.

Dựa vào tâm lý đồng cảm đối với bệ hạ, người đang ngồi ở vị trí Hoàng đế, Tạ Lâm đành tuân lệnh đứng dậy, đi tới trước mặt Minh Trọng Mưu, kéo hắn dậy, thầm than một tiếng, “Bệ hạ rửa mặt chải đầu trước đi đã, rồi thay y phục.”

Bệ hạ cau mày rất kinh, “Ai thật sự muốn ngươi hầu hạ chứ?” Ánh mắt mang theo hơi rượu nhìn chăm chú vào Tạ Lâm, “hừ” một tiếng, “Trẫm còn chưa hỏi ngươi, ngươi tặng trẫm cô gái đó, rốt cuộc là có ý gì?”.

Thằng nhãi này đã say rồi mà vẫn còn lợi hại thế, vẫn chưa quên sao? Chấp niệm sâu thật.

Tạ Lâm vừa nghĩ vừa nói: “Thái hậu đã dặn từ trước rồi, bệ hạ người phải lập hậu, sinh con đẻ cái đầy đàn, lo chuyện hương hỏa cho hoàng gia, người đã đăng cơ được hai năm, vậy mà ngay cả một đứa trẻ cũng không có, chẳng trách Thái hậu lại cuống lên như vậy.”

“Người cuống là việc của người, ngươi cuống thay người làm gì?” Minh Trọng Mưu bất mãn nói, “Cũng không biết cô gái đó đã làm gì, cả người mang theo mùi hương kì dị, khiến mũi trẫm suýt thì tắc thở, cả người thì khó chịu, đặc biệt là……” Hắn bắt lấy tay Tạ Lâm, sờ xuống phía dưới thắt lưng của mình, “Chỗ này là khó chịu nhất.”

“……”

Tạ Lâm sực nhớ ra hồi đầu lúc mình dặn dò Sử Hồng Dược, có đặc biệt lưu ý nàng ta rằng, nếu bệ hạ không muốn, thì mê hoặc hắn, nếu bệ hạ vẫn cứ không muốn nữa, thì dùng một chút mê hương hay thuốc mê gì đó, những thủ đoạn nào có thể dùng được, Tạ Lâm đều hướng dẫn cho nàng ta cả.

Kết quả Tạ Lâm lại cảm thấy lo lắng không yên, nên đã tới chỗ Lạc Thạch Thiên bảo hắn điều chế mê hương trợ hứng cho mình. Nhưng Lạc Thạch Thiên lại nổi điên, nói rằng bản thân là đường đường là một đại phu, hơi sức đâu mà đi giúp đỡ đám người bàng môn ngoại đạo rỗi hơi kia.

Tạ Lâm liền nói: “Hãy nghĩ đến hương hỏa của Thánh thượng, đây là bổn phận của kẻ làm thần tử, ta chỉ hy vọng triều đình Đại Sở hưng thịnh phồn vinh, mãi mãi dài lâu.”

Lạc Thạch Thiên lập tức trở mặt, hai ngày liền không thèm để ý tới nàng.

Tạ Lâm thầm bực chính bản thân mình uống say, vứt luôn chuyện này ra khỏi đầu, vội bảo: “Chuyện này tạm thời không vội, bệ hạ cứ rửa mặt chải đầu trước đi đã, nếu vẫn khó chịu, thần sẽ nghĩ cách khác.”

Đám cung nữ thông minh nhanh nhẹn, đâu thể để Thừa tướng đại nhân thật sự làm nô tì đi hầu hạ Hoàng thượng được? Nước cần dùng đến, đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước, đặt ở một góc cạnh giường.

Tạ Lâm kéo Minh Trọng Mưu tới đó, khăn mặt sạch sẽ, được vắt bên thành chiếc chậu vàng. Tạ Lâm vừa thấm ướt khăn, vừa nghĩ, muộn như vậy có rồi gọi phi tử nào đến cũng khó cả, chi bằng để cung nữ ở trong tẩm cung tới hầu, đều đã biết rõ gốc gác rồi, kéo một người tới phục vụ, gia tăng quân số hậu cung, nói không chừng còn có thể có tiểu hoàng tử, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Bên này Tạ Lâm còn đang mải ủ mưu tính kế cho việc hậu tự và hậu cung của Minh Trọng Mưu, thì đột nhiên Minh Trọng Mưu đang ở sau lưng nàng liền đứng dậy dí sát mũi vào tóc nàng, ngạc nhiên nói: “Tóc của ngươi rất thơm, còn thơm hơn cả tóc của phụ nữ.”

“……”

Sắc mặt Tạ Lâm không kìm được tái đi, ngũ quan thay đổi, biến thành hình “囧”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.